Hứa Bất Lệnh mang theo Tùng Ngọc Phù lên thuyền lầu, sắp xếp hộ vệ nhổ neo chuẩn bị khởi hành.
Lục phu nhân trốn ở trong phòng vài ngày, nghe nói mới vừa đuổi đi một người lại có hai người đến. Rốt cuộc ngồi không yên, làm bộ gió lùa chạy ra trộm đánh giá. Sau khi nhìn thấy là Tùng Ngọc Phù đến, mới lộ ra vài phần tươi cười, tiến lên nghênh đón:
- Tùng cô nương, đã lâu không thấy.
- Lục phu nhân, Ninh đạo trưởng.
Tùng Ngọc Phù hơi khom người hành lễ, bỗng nhiên đi theo bạn trai về nhà, gặp được trưởng bối nhà người ta, rõ ràng có chút ngại ngùng. Nàng đứng ở boong tàu không biết nên hành xử ra sao.
Trước kia Lục phu nhân ở Trường An thích ngăn đón Hứa Bất Lệnh, thật ra trong lòng nàng rất áy náy. Lúc này nàng sợ bị Lệnh Nhi hiểu lầm, thái độ cực kỳ ôn hòa. Nàng tiến lên kéo tay Tùng Ngọc Phù hỏi han ân cần đi vào khoang thuyền.
Hứa Bất Lệnh thấy Lục phu nhân như đã nghĩ thông suốt, vốn định đi vào cùng. Ninh Ngọc Hợp lại lén đưa mắt ra hiệu cho hắn rồi xoay người đi vào thư phòng trên lầu hai.
Hứa Bất Lệnh thấy vậy bèn để Lục phu nhân tiếp đón Tùng Ngọc Phù, đi theo Ninh Ngọc Hợp lên lầu hai.
Bên ngoài tuyết bay tán loạn, người trên thuyền đều ở trong phòng tránh rét, tầng hai rất ít có người tới.
Ninh Ngọc Hợp đi lên thì đầu tiên là thăm dò nhìn thoáng qua. Sau khi xác định không có người chú ý, mới bước nhanh vào thư phòng, chờ Hứa Bất Lệnh vào thì mau chóng đóng cửa lại.
Thư phòng to rộng, bình phong, trường kỷ, bàn ghế, bàn cờ đầy đủ mọi thứ. Rường cột chạm trổ xa hoa nội liễm, khuyết điểm duy nhất là quá yên tĩnh.
Hứa Bất Lệnh lén lút nhìn Ninh Ngọc Hợp, khẽ cười nói:
- Sư phụ, có phải thủ cung sa mất rồi à?
Ninh Ngọc Hợp cửa đóng lại xong, trên khuôn mặt dịu dàng mới lộ ra vài phần nghiêm túc nói:
- Lệnh Nhi, ta dìm Chung Ly Cửu Cửu xuống sông rồi.
- Hả?!
Nụ cười của Hứa Bất Lệnh cứng đờ. Hắn lập tức nhíu mày, xoay người muốn đi xem.
- Ngươi đứng lại!
Ninh Ngọc Hợp nhìn thấy phản ứng của Hứa Bất Lệnh, lạnh lùng nói:
- Sao? Đau lòng à?
Hứa Bất Lệnh nhún vai:
- Đây đâu phải vấn đề đau lòng, là một người sống sờ sờ. Chung Ly cô nương đã hối cải để làm người, lại không đắc tội với người...
Ninh Ngọc Hợp chặn ở cửa, trong mắt có vài phần bực bội:
- Nàng hạ độc ta. Sau đó ta mới cùng ngươi... Chính là đáng chết...
??
Hứa Bất Lệnh đánh giá vài lần, cảm giác hình như Ninh Ngọc Hợp chỉ đang giận dỗi. Trong lòng hắn an tâm chút, nhíu mày nói:
- Nàng hạ độc ngươi?
- Đúng vậy.
Ninh Ngọc Hợp nắm chặt tay, lạnh lùng nói:
- Buổi tối hôm đó, ta chắc chắn trúng độc. Nếu không thì không có khả năng cùng ngươi...
Hứa Bất Lệnh hồi tưởng:
- Không thể nào! Buổi tối hôm đó sư phụ son sắt nói mình tỉnh táo, thế nào cũng phải cùng ta...
- Ngươi im miệng.
Ninh Ngọc Hợp có chút không tự tin, nghiêng đầu nói:
- Dù sao đều do nàng. Nếu không chỉ dám nghĩ trong lòng, tuyệt đối sẽ không nói ra tới, càng sẽ không làm gì ngươi.
Hứa Bất Lệnh nhẹ nhàng gật đầu, nhìn trái nhìn phải:
- Vậy Chung Ly cô nương đâu? Ta giúp ngươi xử lý nàng.
- Ngày hôm qua ta đã đuổi đi... Về sau ngươi không được tiếp xúc với nàng. Nàng chính là yêu tinh hại người. Ta thấy nàng một lần sẽ đánh nàng một lần.
Hứa Bất Lệnh có chút tiếc. Nhưng người đã đuổi đi rồi, hắn cũng không thể chọc sư phụ, chỉ có thể về sau gặp gỡ lại nói lời cảm tạ.
- Được, đều nghe sư phụ.
Ninh Ngọc Hợp thấy Hứa Bất Lệnh không có ý tìm Chung Ly Cửu Cửu về, trong lòng mới âm thầm thở ra, cơn giận cũng tan đi không ít. Nàng đi tới giường nhỏ trong thư phòng ngồi xuống, cúi đầu nhìn bụng nhỏ, lại đặt ánh mắt ở ngoài cửa sổ.
Hứa Bất Lệnh ngầm hiểu, đi đến kệ sách bên lấy thuốc màu bút vẽ:
- Sư phụ, lại đây nằm xuống.
Ninh Ngọc Hợp hơi cứng lại, lần trước bị hôn một cái, biết Hứa Bất Lệnh chắc chắn không có lòng tốt, trong lòng không muốn chút nào. Nhưng không vẽ thủ cung sa ra, bị Thanh Dạ phát hiện sẽ hoàn toàn xong đời. Nàng rối rắm một lúc, vẫn ngồi xuống giường nhỏ:
- Ta không muốn vẽ trên bàn... Rất lạnh...
Hứa Bất Lệnh tất nhiên không chọn chỗ, đi đến bên giường nhỏ ngồi xuống trước mặt Ninh Ngọc Hợp. Sau khi pha xong màu thì đặt ở trên án, rửa mắt mong chờ.
Ninh Ngọc Hợp ngồi bên cạnh, nắm chặt váy, nhỏ giọng nói:
- Ngươi không được hôn ta, nếu không... ta sẽ rời thuyền.
Hứa Bất Lệnh trầm mặc rồi lắc đầu:
- Sư phụ, đã như vậy rồi, che giấu trước mặt người ngoài cũng được, lúc không có ai thì không cần khách khí như vậy.
- Không được.
Ninh Ngọc Hợp kiên quyết trừng Hứa Bất Lệnh một cái:
- Ta và ngươi không thể lại làm loại chuyện này.
Hứa Bất Lệnh thở dài, bốn mắt nhìn nhau rồi dịch sát vào.
Ninh Ngọc Hợp lập tức luống cuống, ánh mắt rốt cuộc không chống nổi. Nàng muốn đứng dậy lại bị đè vai. Nàng nghiêng đầu trốn tránh, nôn nóng nói:
- Lệnh Nhi, đừng như vậy... Ta gọi người...
Cái này là phản kháng gì chứ! Hứa Bất Lệnh thấy nàng cũng không quá mâu thuẫn, thái độ cứng rắn, giơ tay ôm Ninh Ngọc Hợp hôn lên.
- Á…
Ninh Ngọc Hợp tâm loạn như ma, không nghĩ tới Hứa Bất Lệnh không nói lý. Nàng nhắm mắt lại khẽ đẩy, lại không dám phát ra âm thanh. Nàng nghẹn một lát thấy thật sự không tránh được, chỉ có thể lấy lui làm tiến, run giọng nói:
- Lệnh Nhi, chỉ một lần này. Về sau... về sau không được như vậy!
Hứa Bất Lệnh vốn chỉ muốn hôn hai cái, nghe thấy lời này còn sửng sốt. Theo đó mặt mang mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
- ...
Ninh Ngọc Hợp có chút không tin, nhưng không tin cũng không có cách nào. Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, nàng quay đầu nhắm hai mắt lại...
…
Dưới thư phòng, Ninh Thanh Dạ đứng ở cửa sổ, nhìn bờ sông Đàm Châu dần dần rời xa.
Trong gió tuyết, Ninh Thanh Dạ lại nghĩ tới quãng thời gian trong hẻm nhỏ không người ở thành Trường An. Nàng mặc kia chiếc áo lông bạch hồ kia, buổi sáng mỗi ngày đến cửa hàng Tôn Gia mua một bầu rượu, thuận đường xem công tử nhà giàu kia có đến không.
Lúc ấy không biết vì sao mỗi ngày đều muốn đi xem, giống như hiện tại không biết vì sao lại ở trên thuyền.
Ta đi Giang Nam làm cái gì...
Có lẽ giang hồ là như vậy, đi đến chỗ nào thì biết chỗ đó...
Trong lúc hoảng hốt, Ninh Thanh Dạ giơ tay sờ sờ bả vai. Chiếc áo lông bạch hồ kia đặt ở đạo quan, năm nay chắc chắn không thể mặc, ngẫm lại vẫn có chút đáng tiếc...
Đang nghĩ ngợi mấy chuyện không đầu không đuôi này, Chúc Mãn Chi vào phòng, đứng ở bên cạnh nàng rầu rĩ không vui.
Ninh Thanh Dạ quay đầu lại:
- Sao thế? Lại thua Dạ Oanh à?
- Không phải.
Chúc Mãn Chi thở dài:
- Vừa rồi lại có thêm một cô nương, tuổi xấp xỉ với ta. Ta thuận tiện nhìn vài lần, thật xinh đẹp, hơn nữa chính là Phù Bảo mà Hứa công tử từng nhắc.
- Phù Bảo?
Ninh Thanh Dạ nhăn mày:
- Biệt danh khó nghe như vậy?
Chúc Mãn Chi ừ một tiếng:
- Là Hứa công tử chính miệng nói. Hứa công tử còn cho nàng hồ lô rượu, rõ ràng rất coi trọng nha đầu kia. Nghe nói là tiểu thư dòng dõi thư hương, tri thư đạt lý, dịu dàng nhã nhặn lịch sự, không giống chúng ta đánh giết cả ngày gặp rắc rối... Lục phu nhân hình như rất thích nàng...
Nàng nói liên miên.
Ninh Thanh Dạ nghe xong, có chút không rõ:
- Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?
Chúc Mãn Chi liếc xéo Ninh Thanh Dạ một cái, thấy nàng không để bụng chỉ đành lắc đầu:
- Không có gì...
Ninh Thanh Dạ suy tư:
- Có phải ngươi ghen không?
- Ui da… Sao ngươi lại nói thẳng ra...
- Sự thật mà...
- Hừ... Ô? Tiểu Ninh, ngươi có nghe được tiếng kỳ lạ gì không?
- ... Chắc là chuột... Thuyền lớn như vậy có chuột ăn vụng cũng không có gì lạ...
Trong lúc tán gẫu, thuyền lầu xuôi dòng ở trên mặt sông càng lúc càng xa.
Ở nơi xa phía sau, một con thuyền hoa nhỏ cũng rời khỏi bờ.
Nữ tử yêu mị mặc váy dài màu xanh biển, đứng ở đầu thuyền xoa eo nhỏ, nhìn chăm chú vào thuyền lầu ở phương xa.
Ngày hôm qua bị đuổi khỏi thuyền, đôi mắt nàng còn mang theo oán khí, nhưng phần lớn vẫn là phần cố chấp khắp vào trong xương từ năm mười mấy tuổi kia. Đã so mười năm rồi, sao có thể từ bỏ như vậy...