Sáng sớm hôm sau, tuyết rơi suốt đêm đã phủ lên một tầng trắng xóa nơi núi rừng.
Trên đường nhỏ ở cửa thôn, trên vai Tùng Ngọc Phù đeo bọc nhỏ, vành mắt đỏ hồng, đứng chung một chỗ với nha hoàn Đậu Đậu, tạm biệt lão phu tử đứng ở dưới cây hòe.
Không có ngoại tôn nữ lên lớp thay, lão phu tử thay một thân nho sam, trong tay cầm thước, vẻ mặt thản nhiên trước sau như một.
- Ông ngoại, ta đi đây... Đi Giang Nam dạo, chờ thế tử về Túc Châu sẽ lại trở về.
- Sợ là ngươi không về nữa. Nữ lớn không giữ được, đi thôi.
- Sao có thể chứ...
Tùng Ngọc Phù nắm thật chặt áo choàng đỏ lửa trên người, vẻ mặt có chút câu nệ, khom người hành lễ.
A Hoàng ngồi xổm bên cạnh lão phu tử, phe phẩy cái đuôi ánh mắt sa sút, hiển nhiên tiếc chủ tử nuôi nó nửa năm; ngỗng trắng lại kiêu căng ngạo mạn, kêu hai tiếng cạc cạc. Tuy rằng không hiểu, nhưng nhưng thật ra ý tứ đã rõ. Rốt cuộc hai tên gây họa này không quấy rầy tiểu gia thanh tu nữa.
Hứa Bất Lệnh giơ tay hành lễ cáo biệt rồi xoay người mang theo hai tiểu cô nương rời đi. Vừa đi không xa, lão phu tử mở miệng nói một câu:
- Trời cho mà không lấy, sau này sẽ bị báo ứng; khi đến không nghênh, phải chịu họa này. Ngươi tự giải quyết cho tốt.
Hứa Bất Lệnh dừng bước, suy tư rồi khẽ cười nói:
- Gặp tiền đừng mong có, gặp nạn đừng mong tránh. Trong lòng ta đều có chừng mực.
Lão phu tử nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm nữa.
Một lát sau, ba người đi ra đường nhỏ ngoài núi, xe bò ngừng ở giao lộ.
Tùng Ngọc Phù ở chỗ này nửa năm, rõ ràng có chút không nỡ. Nàng ngồi ở xe bò, ôm đầu gối nhìn ra thôn xóm đã nhìn không thấy ở núi sâu, thật lâu không nói gì.
Nha hoàn Đậu Đậu thật ra rất vui vẻ. Từ nhỏ nàng lớn lên ở Trường An, phụ mẫu cũng là tôi tớ trong gia đình giàu có, ăn nhờ ở đậu tốt xấu gì ăn uống không lo, vẫn là người thích chỗ náo nhiệt. Hơn nữa hiện tại nàng là nha hoàn bên người tiểu thư, công tử đẹp trai kỳ cục bên cạnh này rõ ràng là tình lang của tiểu thư, vậy về sau nàng cũng phải làm của hồi môn đi cùng. Nghĩ đến đây mặt Đậu Đậu còn hơi đỏ lên.
Ba người cứ như vậy ngồi xe bò, giống như vào tiểu phu thê thành làm công, chậm rãi đi về phía hơn mười dặm ngoài thành Đàm Châu...
…
Gió hồ rào rạt, thời tiết rét lạnh làm nha hoàn trên thuyền đều không muốn ra cửa, chui ở trong phòng chờ n thuyền lại lần nữa xuất phát.
Trên boong tàu, Ninh Ngọc Hợp mặc váy trắng cầm kiếm mà đứng. Ánh mắt nàng đặt trên đám người lui tới, tìm kiếm bóng dáng yêu tinh hại người nào đó.
Hiện giờ nàng vẫn là đạo sĩ, nhưng Ninh Ngọc Hợp sợ khinh nhờn thân xiêm y kia, đã không mặc đạo bào nữa. Từ nhỏ tập võ nàng không sợ lạnh, mặc váy thu khá mỏng manh, ngực cong mông vểnh vô cùng co dãn. Dung nhan trắng noãn tựa như hòa vào một thể với gió tuyết, còn động lòng người hơn cả cảnh tuyết đầy trời.
Có lẽ chính nàng không nhận ra, nhưng Ninh Ngọc Hợp càng đẹp hơn so với vài ngày trước, giống như đóa hoa gặp hạn lâu ngày được cam lộ dễ chịu. Từ trong xương cốt thêm vài phần nữ nhân, khí chất xuất trần từ chối người ngoài ngàn dặm cũng chậm rãi tan rã.
Trên bờ người đến người đi, yêu tinh hại người kia lại như thật đi rồi.
Ninh Ngọc Hợp có chút xuất thần, muốn đất toàn bộ trách nhiệm thất thân lên trên đầu Chung Ly Cửu Cửu. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, nàng lại không tự tin như vậy.
Lời nói việc làm buổi tối hôm đó của nàng có lẽ hơi xúc động nhưng nàng thật sự tự nguyện. Nàng nhớ rõ ràng, đến bây giờ cũng chỉ cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ chứ hoàn toàn chưa từng hối hận.
Nhưng sao ta có thể làm loại chuyện này...
Ninh Ngọc Hợp nghĩ trước nghĩ sau, nội tâm đang hết sức giãy giụa, phía sau boong tàu vang lên tiếng bước chân rất nhỏ.
Ninh Thanh Dạ chậm rãi đi tới bên cạnh Ninh Ngọc Hợp, nghi hoặc đánh giá vài lần;
- Sư phụ?
- Hả… À…
Ninh Ngọc Hợp sợ tới mức run lên. Nàng phục hồi tinh thần lại, vội vàng thu lại suy nghĩ miên man trong lòng. Nàng mỉm cười xoay người lại:
- Thanh Dạ, làm sao vậy?
Ninh Thanh Dạ đã nhận ra mấy ngày nay sư phụ có chút tâm thần không yên, nàng dò hỏi:
- Mấy ngày nay sư phụ tâm tình không tốt. Ngày hôm qua còn đuổi Dạ Cửu Nương xuống thuyền, có phải nữ nhân điên kia lại chọc ngươi không?
Ninh Ngọc Hợp căn bản không nhìn đồ đệ của mình. Nàng cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, dịu dàng cười:
- Không có gì... Chỉ muốn đuổi nàng đi thôi...
Ninh Thanh Dạ hơi nghiêng đầu, cẩn thận cân nhắc những lời này, dù sao cũng không có vấn đề gì. Nàng vốn muốn đuổi nữ nhân điên kia đi đi, chuyện sớm hay muộn thôi.
Nhưng ở trong lòng Ninh Thanh Dạ, tính tình sư phụ vẫn luôn rất dịu dàng. Người xuất gia cũng sẽ không tức giận, bỗng nhiên phát hỏa rút kiếm đuổi người có chút đột ngột. Nàng ngẫm nghĩ đến gần chút, nhỏ giọng dò hỏi:
- Sư phụ, có phải ngươi tới nguyệt sự không?
?
Ninh Ngọc Hợp chớp mắt. Thật ra nàng rất muốn tới nguyệt sự, như vậy sẽ không xằng bậy với Hứa Bất Lệnh.
- Không có... Chỉ không thích Chung Ly Cửu Cửu, ngươi hỏi cái này làm gì?
Ninh Thanh Dạ cười khẽ, khuôn mặt xinh đẹp hiện ra vài phần cổ quái, nhỏ giọng nói:
- Không có gì, ta chỉ nhớ tới vài chuyện... Lúc ở Trường An, có lần ta tới nguyệt sự, lại bị thương. Hứa Bất Lệnh kia chạy tới, trực tiếp hỏi, còn cho ta uống nhiều nước ấm... Ta còn tưởng rằng là phương thuốc cổ truyền gì, uống thật nhiều, kết quả chẳng có tác dụng gì...
- À...
Ninh Ngọc Hợp không được tự nhiên, cười cứng đờ:
- Đúng không?
Ninh Thanh Dạ hừ nhạt một tiếng, nhìn về phía thuyền lầu chứa đầy cô nương:
- Đúng vậy! Cả ngày hắn lăn lộn trong son phấn, tự cho là rất hiểu nữ tử. Thật ra cũng chỉ như vậy...
Ninh Ngọc Hợp suy tư rồi nghiêm túc nói:
- Thật ra Lệnh Nhi rất hiểu nữ nhân. Ngươi chớ có bị vẻ ngoài của hắn lừa... Ngươi nhìn Tương Nhi xem, vốn là Thái Hậu đương triều, nữ tử cao ngạo. Hiện tại còn không phải ngoan ngoãn...
- Hắn là đồ háo sắc. Ta mới không mắc mưu.
Ninh Thanh Dạ lắc lắc đầu, nghiêng đầu nhìn về phía sư phụ mình:
- Hắn đến Thái Hậu đều dám chạm vào, lá gan không phải nhỏ. Sư phụ là Bát Khôi đứng đầu Tuyên Hoà, cũng phải đề phòng chút...
Từ trước đến nay Ninh Thanh Dạ đều nói thẳng ra. Nàng chỉ đơn thuần nhắc nhở một câu.
Ninh Ngọc Hợp nghe thấy vậy, lại luống cuống. Nàng nhíu mày lộ ra vài phần bực bội:
- Nói bừa cái gì? Ta là sư phụ hắn, sao hắn có thể với ta...
Ninh Thanh Dạ hơi hơi nghiêng đầu:
- Ta chỉ là cảm thấy hắn sẽ không thành thật, nhắc nhở sư phụ một câu, không có ý gì khác... Sư phụ hoảng cái gì?
- ...
Ninh Ngọc Hợp nắm chặt bàn tay dưới tay áo, nhẹ giọng nói:
- Cái này không phải việc nhỏ, không được nói... Để người ta nghe thấy, danh dự sư đệ ngươi có thể bị huỷ.
- Chúng ta lén tâm sự. Ta cũng sẽ không đi nói với người ngoài.
Ninh Thanh Dạ phát hiện tâm tình sư phụ không tốt lắm, cũng không tiếp tục đề tài nàng. Nàng đảo mắt nhìn về phía bờ, vừa hay nhìn thấy Hứa Bất Lệnh mang theo hai cô nương về, xa xa còn vẫy tay.
- Lại mang theo hai nữ nhân về...
Ninh Thanh Dạ hơi híp mắt, xoay người đi vàokhoang thuyền, không có ý tiến lên đón.
Ninh Ngọc Hợp đang bất ổn. Sau khi nhìn thấy Hứa Bất Lệnh càng kinh hoảng, nàng muốn về phòng trốn tránh lại cảm thấy không thích hợp. Cuối cùng vẫn mạnh mẽ nở nụ cười, gật đầu nghênh đón...