Thôn xóm nhỏ trong núi sâu cực kỳ yên tĩnh, chỉ có mấy tiểu hài tử bướng bỉnh ở chạy tới chạy lui trên đường đất dùng tay đón lấy bông tuyết thưa thớt.
Đôi nam nữ trẻ tuổi làm bạn đi ở trên đường nhỏ, thỉnh thoảng có tiểu hài tử nhìn xung quanh, phát ra tiếng cười hì hì. Hiển nhiên là chúng nó cảm thấy dáng vẻ nữ phu tử ngày thường nghiêm khắc lúc này có chút ngượng ngùng.
Da mặt Tùng Ngọc Phù rất mỏng, thỉnh thoảng quát khẽ một tiếng đuổi nhóm tiểu hài tử đi. Sau đó nàng tiếp tục cúi đầu đi đường, cũng không nói chuyện với Hứa Bất Lệnh.
Hứa Bất Lệnh còn đang suy tư lời của lão phu tử. Phần lớn đều là vô nghĩa không nói cũng biết, nhưng trong đó có hai điểm đáng chú ý nhất: Người cần bốn món đồ ngọc ở Giang Nam; Giang Nam có người muốn nhằm vào hắn.
Liên hệ lời Chúc Lục có phiên vương khác tạo phản, vậy chẳng phải là Giang Nam Vương - Tống Tư Minh à, đoán cũng không cần đoán.
Hứa Bất Lệnh bỗng nhiên được tin tức này, nói thật trong lòng rất bất ngờ. Ngô Vương Tống Tư Minh tọa trấn đất lành Giang Nam. Đây là kho lúa của toàn bộ Đại Nguyệt, địa phương nhất dồi dào trong thiên hạ. Trong sáu phiên vương Tống thị thì gia nghiệp của hắn và Sở Vương lớn nhất, chắc chắn có vốn liếng tạo phản. Nhưng Giang Nam hàng năm không có chiến sự, đóng quân cũng không nhiều, sức chiến đấu càng là tôm chân mềm, căn bản không cùng một đẳng cấp với thiết kỵ Tây Bắc.
Dựa vào mười mấy vạn binh lính Giang Nam tạo phản, Hứa Bất Lệnh đoán quân phía đông yếu nhất Tây Lương cũng có thể nghiền nát. Càng không cần phải nói thế tử Ngô Vương hiện tại còn ở Trường An, không lý nào...
Trước khi chuyện chưa xảy ra, tất cả đều là suy đoán, Hứa Bất Lệnh cũng không thể đoán chắc là Ngô Vương. Có lẽ lão phu tử cũng không dám chắc mới không nói tên, dù sao sưu tập bốn đồ ngọc là ai, sau lưng là ai, Hứa Bất Lệnh cũng chỉ là tạm thời ghi nhớ.
Thôn cũng không lớn, chỉ có mười mấy hộ gia đình, đến cái tên đều không có.
Hứa Bất Lệnh đi một đoạn, ánh mắt lại lần nữa đặt lên người ở bên cạnh Phù Bảo. Hắn ngẫm nghĩ, nắm lấy tay nhỏ giấu dưới tay áo:
- Lạnh không?
Mặt Tùng Ngọc Phù đỏ lên, vội vàng muốn rút tay lại mà không được. Nàng có chút nôn nóng:
- Hứa công tử, ngươi... ngươi đứng đắn một tí... Trong thôn đều là cao thủ võ lâm, sẽ nhìn thấy...
Hứa Bất Lệnh nắm tay nhỏ không buông, ánh mắt đánh giá:
- Có à? Chỗ nào?
Tùng Ngọc Phù tránh không được thì cũng không giãy giụa nữa, nhẹ giọng nói:
- Thật đó! Ông ngoại nhận rất nhiều đồ đệ, phần lớn đều chưa rời núi. Ông vốn muốn gom đủ tám đồ đệ ‘cầm kỳ thư họa, đao thương kiếm kích’. Đao và kiếm tìm được rồi, thương có lẽ là ngươi, ngươi ở Điện Thái Cực thật lợi hại. Nhưng ta hỏi ông ngoại, ông ngoại bảo không dạy được ngươi...
Hứa Bất Lệnh nở nụ cười:
- Kiếm là Mai Khúc Sinh?
- Ừm, còn dùng đao là Nhị Hắc...
Tùng Ngọc Phù đi tới gần học đường, rút tay ra chỉ về phía nam hài đang chém cọc người gỗ:
- Đó, chính là hắn, lợi hại hơn thế tử đó.
- Vậy sao?
Hứa Bất Lệnh liếc đánh giá, người đen gầy, luyện đao cực kỳ chuyên chú, thoạt nhìn đúng là có chút đạo hành. Nhưng ở trong mắt hắn, chỉ có thể nói là đánh lên có chút cảm xúc.
Nhị Hắc cực kỳ lạnh lùng, nhìn thấy hai người đi tới cũng không tiếp đón, vẫn tự mình luyện tập.
Người nơi này dường như đều tương đối quái gở. Hứa Bất Lệnh cũng không để ý, đi theo Tùng Ngọc Phù đến tiểu viện nàng ở. Hắn liếc thấy tiểu nha hoàn cầm dao phay ngồi xổm dưới mái hiên giết ngỗng.
Ngỗng trắng rất béo, bị bóp cổ ấn ở trên mặt đất. Nó vùng vẫy cánh, dùng sức muốn tránh né, A Hoàng ngồi bên cạnh run bần bật.
Lòng Tùng Ngọc Phù như có nai con chạy loạn, căn bản không chú ý phòng bếp. Nàng cúi đầu đưa Hứa Bất Lệnh vào trong phòng.
Cũng may trí nhớ Hứa Bất Lệnh không kém, hắn nhíu mày nói:
- Tùng cô nương, con ngỗng kia không phải là Bạch Thế tử mà ngươi nói à?
Tùng Ngọc Phù ‘Hả?’ một tiếng. Vừa rồi nàng còn nghi hoặc sao ngỗng trắng chặn đường không nhảy ra cắn Hứa Bất Lệnh, lúc này nghiêng đầu nhìn lại, khuôn mặt nhỏ sợ đến trắng bệch. Nàng luống cuống nhào qua:
- Này! Đậu Đậu! Ngươi làm cái gì thế? Bạch Thế tử, ngươi đừng chết...
Mặt Hứa Bất Lệnh đầy vạch đen.
Dao phay trong tay Đậu Đậu bị tiểu thư lấy đi, nàng yếu ớt nói:
- Gia gia nói thế tử đường xa mà đến, hầm con gà mái đãi khách. Gà mái phải đẻ trứng, hầm thì tiếc. Con ngỗng này thật béo, cũng không biết đẻ trứng, hầm nó đi...
- Không được hầm! Ngươi... Ôi...
Tùng Ngọc Phù luống cuống tay chân cứu ngỗng trắng hoảng sợ. Nàng cẩn thận đánh giá, trừ bị nhổ mấy cái lông thì nó không sao, mới hơi nhẹ nhàng thở ra.
Đậu Đậu rất vô tội, không cho hầm ngỗng, chỉ có thể dời ánh mắt về phía con chó vàng nằm cạnh.
A Hoàng thấy tình thế không ổn, bò dậy chạy mất.
Hứa Bất Lệnh có chút buồn cười, đi đến trước mặt nha hoàn ngốc xoa xoa đầu:
- Ngày thường ăn cái gì thì làm cái đó là được, không cần phiền toái như vậy.
- Vâng...
Đậu Đậu thẹn thùng cúi đầu chạy về phòng bếp.
Tùng Ngọc Phù đuổi ngỗng trắng chưa hết kinh sợ ra khỏi viện, nhẹ giọng nói:
- Mấy con vật này rất thông minh, có linh tính. Ta ở chỗ này dậy trẻ nhỏ đọc sách, ngày thường làm bạn với chúng nó. Không ăn được, không phải không muốn chiêu đãi ngươi.
Hứa Bất Lệnh không ngại, ngẫm nghĩ:
- Vừa rồi ta nói với lão tiên sinh, ngày mai lúc đi sẽ đưa người đi Giang Nam với ta.
- Hả?
Tùng Ngọc Phù sửng sốt, nhíu mày nói:
- Đi Giang Nam làm cái gì?
- Cầu hôn.
- Cầu hôn?
Khuôn mặt văn tĩnh của Tùng Ngọc Phù đỏ lên. Nàng ngẫm lại cảm thấy không đúng:
- Nhà ta ở Trường An, không ở Giang Nam...
Hứa Bất Lệnh đi vào trong nhà chính, ngồi xuống ghế khẽ cười nói:
- Ta cũng đâu nói cầu hôn ngươi, mang ngươi đi Giang Nam dạo.
- ...
Tùng Ngọc Phù mím môi, khẽ hừ một tiếng:
- Ta mới không đi, thế tử tự đi đi.
Hứa Bất Lệnh thất vọng thở dài:
- Cũng đúng! Ta đây không ở lâu nữa.
Rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Tùng Ngọc Phù sửng sốt, theo đó chạy ra cửa, giang tay chặn đường:
- Tới cũng tới rồi, ở hai ngày rồi hãy đi... Trong thôn chán lắm... Á…
Lời còn chưa dứt, eo đã bị một cánh tay ôm lấy bế lên.
Hai môi chạm nhau, Tùng Ngọc Phù chấn động, ngơ ngác nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc. Tay nàng cứng ở không trung, qua lúc lâu, chậm rãi đặt ở trên vai nam nhân, trúc trắc đáp lại.
Hứa Bất Lệnh buông môi ra, nghiêm túc nhìn Tùng Ngọc Phù đỏ mặt, mỉm cười nói:
- Nói đi, lời muốn nói với ta lúc gặp mặt là cái gì?
Tùng Ngọc Phù liếm liếm môi, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ, chần chờ lúc lâu, mới cất giọng nhỏ như muỗi kêu:
- Thích ngươi đó...
Ngoài phòng tuyết trắng bay tán loạn, một lời nói ra, đất trời tựa như yên lặng, chỉ còn lại có đôi nam nữ ôm nhau.
Bốn mắt nhìn nhau một lát, Tùng Ngọc Phù giống như bị rút đi chút sức cuối cùng, rốt cuộc không chống đỡ được, chậm rãi đặt trán lên đầu vai nam tử...