Tuyết trắng rơi rả rích xuống khoảng đất trống trong rừng cây.
Tùng Ngọc Phù có chút lo lắng. Dù sao đây cũng coi như mang theo bạn trai gặp gia trưởng. Nàng đi đến bên cạnh bàn cờ đá cầm lấy hộp đồ ăn, nhỏ giọng nói:
- Ông ngoại, hắn chính là thế tử Túc Vương, Hứa Bất Lệnh.
Hứa Bất Lệnh giơ tay hành lễ:
- Bái kiến lão tiên sinh.
Lão phu tử không quay đầu, chỉ là giơ tay ra hiệu cho hắn ngồi đối diện:
- Ngọc Phù, ngươi sang bên cạnh chờ.
Thật ra Tùng Ngọc Phù rất muốn nghe ông ngoại mình nói gì với Hứa Bất Lệnh. Nhưng ông ngoại không cho nàng nghe, nàng cũng đành thôi, thành thật chạy ra ngoài bìa rừng chờ.
Hứa Bất Lệnh khiêm tốn có lễ, ngồi xuống đối diện đối diện bàn cờ đá. Hắn nhìn lại lão phu tử đầu tóc hoa râm, đến râu cũng trắng, mũi ưng sáng, thoạt nhìn khi còn trẻ cũng tuấn tú lịch sự. Hơn nữa khí thế rất mạnh, không nhìn Hứa Bất Lệnh. Hứa Bất Lệnh thế mà có cảm giác đứng ngồi không yên.
Thứ như khí thế này rất mơ hồ, đều hiện ra chênh lệch giữa người trên và người dưới, nhìn không thấy sờ không được nhưng đúng là có. Còn có một loại là chênh lệch kiến thức. Kiến thức rộng rãi trải nghiệm nhiều, liếc mắt một cái có thể nhìn ra toàn bộ đối phương, cho nên thản nhiên tự tại. Mà đối phương lại hoàn toàn không biết gì cả nhìn không thấu, lúc đối mặt sẽ vì vậy mà căng thẳng.
Hai đời Hứa Bất Lệnh cộng lại có lẽ cũng không lớn bằng lão nhân ở đối diện. Luận địa vị xã hội chưa chắc đã cao bằng đối phương, hắn cũng không bất ngờ với điều này, ánh mắt đặt lên bàn cờ trước mặt...
Thứ đồ chơi này là cái quỷ gì...
Hứa Bất Lệnh biết chơi cờ vây, nhưng bàn cờ trước mặt lung tung rối loạn không có chút kết cấu nào. Hắn nhìn lúc lâu cũng không hiểu gì, không khỏi nghi hoặc hỏi:
- Tiên sinh, đây cờ gì?
Lão phu tử ném quân cờ vào trong hộp:
- Đây không phải cờ, là ký hiệu, nói ngươi cũng không hiểu.
- À...
Hứa Bất Lệnh thuận miệng vỗ mông ngựa:
- Nghe nói lão tiên sinh không ra khỏi cửa cũng biết chuyện thiên hạ. Ta là phàm phu tục tử, xem không hiểu là chuyện đương nhiên.
Lão phu tử đánh giá hắn:
- Biết ta gọi ngươi tới, là để làm gì không?
Hứa Bất Lệnh nhìn Tùng Ngọc Phù ở nơi xa:
- Vì hôn sự của Tùng cô nương?
- Đây là chuyện thứ nhất.
Ánh mắt lão phu tử bình thản, liếc về bàn cờ trước mặt:
- Khốn cục Tỏa Long Cổ Trường An, lão phu vẫn luôn ở bên xem. Ngọc Phù tới cầu ta, ta mới chỉ điểm một chút, lại không ngờ ngươi đã giải Tỏa Long Cổ, phương pháp phá cục cũng ngoài dự đoán của mọi người. Cho nên ta mới gọi ngươi đến nhìn.
Câu ‘Nghịch thiên khó thành đậo, thuận thế hóa chân long’ kia, lúc ấy đúng là đánh thức Hứa Bất Lệnh. Cũng từ sau đó, Hứa Bất Lệnh mới quyết tâm thuận thế mà làm. Nếu không có những lời này, Hứa Bất Lệnh không đi theo con đường đã định thì có lẽ hiện tại hắn còn ở thành Trường An chu toàn với Tống Ký, Tống Ngọc, hoặc là từ Trường An giết ra ngoài. Tây Lương và triều đình đã đánh nhau rồi.
Bởi vậy, Hứa Bất Lệnh vẫn cò lòng cảm kích với vị lão phu tử này, lập tức mỉm cười nói:
- Ta bị vây ở Trường An không có đường có thể đi, chỉ cầu một con đường sống tự bảo vệ mình thôi. Đa tạ lão tiên sinh đưa than ngày tuyết.
Lão phu tử lắc lắc đầu:
- Rút dây động rừng. Ngươi cầu một con đường sống thì có những người khác muốn chết. Chuyện nà không thể yên.
- Hử?
Hứa Bất Lệnh nhăn mày, hơi suy tư:
- Tại sao tiên sinh nói vậy?
- Từ khi Tống Ký kế vị tới nay, có dã tâm có quyết đoán, các mặt đều không thể bắt bẻ, vốn nên là minh quân thống nhất thiên hạ. Nhưng dã tâm của Tống Ký quá lớn, muốn đời này giải quyết hết mọi chuyện, không để lại hậu hoạn cho con cháu. Kết quả thật rõ ràng.
Lão phu tử nhìn về núi rừng nơi xa, trầm giọng nói:
- Bắt đầu từ tiền triều, trong thiên hạ ham võ thành phong trào. Các thế lực giặc cướp nơi rừng núi rắc rối phức tạp, từng người là chủ không nghe điều lệnh triều đình. Nhưng mấy trăm năm qua đã sớm tự thành quy củ.
Tống Ký kế vị chuyện thứ nhất là quét sạch nạn thổ phỉ giang hồ. Ước nguyện ban đầu và phương pháp không sai, nhưng quá trình xảy ra vấn đề, chỉ lo trị phỉ chưa từng toàn lực chỉnh đốn triều chính. Dẫn tới địa phương ra lệnh sai chệch mượn cơ hội gom tiền bốn phía. Thế lực giang hồ không phục quản chế dẫn đến thiết ưng săn lộc, huyết tẩy thiên hạ thật sự làm kinh sợ giang hồ. Làm cho Đại Nguyệt bề ngoài thoạt nhìn thái bình nhưng lại cũng có rất nhiều lỗ thủng như ngàn dặm đường đê.
Trước kia thế lực giang hồ Chúc Lục Tào Vân, tuy rằng phân rõ giới hạn với quan phủ, nhưng gia nghiệp lớn chung quy cũng cần an ổn. Giống như Tào Gia, vốn khống chế đường thủy quanh Nhạc Dương, thương lữ bốn phương đi lại đều đến chào hỏi Tào Gia. Vì duy trì địa vị này, Tào Gia cũng tận tâm tận lực duy trì an ổn quanh Nhạc Dương, cũng không bài xích chính lệnh triều đình. Chỉ cần chào hỏi tuyệt đối sẽ không làm khó quan địa phương.
Mà sau thiết ưng săn lộc, Tào Gia lui khỏi giang hồ không hề quản nữa. Bị tai ương là người giang hồ không có đường có thể đi, khiến nạn trộm cướp đường thủy mọc lan tràn. Quan phủ không có danh vọng mấy trăm năm tích lũy như Tào Gia, không hiệu lệnh được giang hồ tặc phỉ. Quan binh giỏi công thành đoạt đất, lại không thể làm gì giặc cướp giang hồ, chỉ có thể giao cho Lang Vệ. Nhưng thiên hạ lớn như vậy, Lang Vệ có từng đó người không khác gì muối bỏ biển. Thiên hạ ngược lại càng rối loạn.
Hứa Bất Lệnh suy tư:
- Vì quân giả, không có khả năng làm giang hồ không có nơi tồn tại. Ứớc nguyện ban đầu của đương kim Thánh Thượng đúng là không sai. Nguyên nhân ầm ĩ thành như vậy rất nhiều. Nhưng trên giang hồ có loạn, cũng chỉ là con nít chơi đồ hàng, không ảnh hưởng đại cục.
Lão phu tử nhẹ nhàng gật đầu:
- Việc này không liên quan đến đại cục. Nhưng Tống Ký xử lý không tốt, lộ ra khuyết điểm sử dụng thủ pháp mạnh mẽ quá mức. Ở thiết ưng săn lộc, Tống Ký đồng thời bắt đầu ấp ủ tước phiên.
Từ Xuân Thu tới nay chư hầu vương quyền đều quá lớn, các đời quân chủ đều thử tước phiên. Kết cục không phải thiên hạ đổi chủ thì là không giải quyết được gì. Tiền triều Khương thị Đại Tề là bởi vì quân chủ tước phiên khởi binh tự lập đoạt được đại thống, Tống thị cũng vậy. Thất Vương khai quốc không tước, Tống thị vĩnh viễn sẽ không an ổn.
Hứa Bất Lệnh khẽ cười nói:
- Đúng là như thế.
- Tuy rằng Thất Vương làm theo ý mình thậm chí có cũ oán cũ, nhưng ở chuyện tước phiên trước nay đều cùng chung kẻ địch. Tống Ký bố cục hạ Tỏa Long Cổ với ngươi, vốn dĩ nắm chắc thắng lợi. Chỉ cần Túc Vương bị tước phiên thì khó có thể uy hiếp đến Quan Trung Đạo. Dù các phiên vương khác có câu oán hận, cũng không dám kháng hoàng mệnh...
... Nhưng ngươi ở Trường An phá cục, bình yên vô sự về tới đất phong. Tống Ký không làm được gì, còn trở mặt thành thù với một mạch Túc Vương. Các phiên vương khác cũng hiểu ra Tống Ký thật sự muốn tước phiên, đã động thủ. Ngươi nói những phiên vương đó sẽ nghĩ gì?
Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, không nói gì.
Lão phu tử nhàn nhạt hừ một tiếng:
- Cho nên ngươi bình yên vô sự đi ra một con đường sống, Tống Ký lại đi vào tử cục. Đã động đao là sự thật, căn bản không thể thu lại. Ta cũng không tin tiểu tử ngươi còn muốn giữ Thiên, Địa, Thân, Quân, Sư(*), coi Tống Ký làm quân chủ. Sáu vị phiên vương Tống thị khác cũng như vậy, đều chờ Túc Vương động thủ, sau đó ngồi thu ngư ông đắc lợi.
Hứa Bất Lệnh suy tư:
- Lão tiên sinh tìm ta lại đây, chính vì nói những thứ này?
Lão phu tử lắc lắc đầu:
- Những thứ này là chuyện đã rõ mười mười, ngươi hẳn đã biết hết. Ta gọi ngươi đến đây, là dặn dò ngươi đừng có làm việc không đàng hoàng. Thân là thế tử Túc Vương, trên vai gánh là dân chúng thiên hạ vạn dặm giang sơn.
Lão phu biết ngươi muốn làm hào hiệp giang hồ hành hiệp trượng nghĩa, mỹ nhân rượu ngon làm bạn tiêu dao cả đời. Nhưng thân phận của ngươi chú định ngươi không có cái phúc này. Bắt đầu từ ngài người bình yên vô sự đi ra khỏi thành Trường An, nửa đời sau của ngươi đã cố định không ngồi trên long ỷ thì sẽ bị đuổi tận giết tuyệt.
Hứa Bất Lệnh cười ha ha:
- Cái này cũng không phải việc nhỏ, sẽ chết rất nhiều người.
- Không muốn chết người, thì trả lại binh quyền. Cả nhà đi Trường An làm vương gia nhàn tản. Tống Ký sẽ rất cảm kích Hứa Gia ngươi đấy.
- Lão tiên sinh thật hài hước.
Lão phu tử ngoài cười nhưng trong không cười hừ một tiếng, nâng tay:
- Lần này đi Giang Nam, ngươi hẳn đã gặp vài chuyện. Ngọc Phù tặng cho ngươi cây trâm kia, nếu có người muốn mượn đi xem thì đừng giấu.
Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu, suy tư nói:
- Đúng rồi lão tiên sinh, Tả Triết Tiên để lại bốn món đồ ngọc. Rốt cuộc là dùng làm gì?
- Không có tác dụng gì. Lệ Hàn Sinh tung ra mồi câu thôi.
- Mồi câu...
Hứa Bất Lệnh không hỏi nhiều nữa, đứng dậy hành lễ chuẩn bị rời đi. Hắn ngẫm nghĩ lại cười nói:
- Lão tiên sinh! Lúc ta rời đi có thể đưa Tùng cô nương theo không?
Lão phu tử không đáp lời, tiếp tục nghiên cứu bàn cờ.
Cam chịu!
Hứa Bất Lệnh khẽ gật đầu, cảm thấy mỹ mãn đi về phía Tùng Ngọc Phù đứng ở ngoài bìa rừng...