Nhạc Lộc Sơn ở Đàm Châu, cách Nhạc Dương ba trăm dặm. Thuyền lầu ngày đêm không nghỉ, đi ba ngày đã tới rồi.
Dọc đường yên tĩnh, sau khi Ninh Ngọc Hợp phá thân thì trốn tránh Hứa Bất Lệnh. Mỗi ngày nàng ở trong phòng luyện công với Ninh Thanh Dạ. Thật ra Ninh Thanh Dạ còn muốn tâm sự với Hứa Bất Lệnh, bị sư phụ lôi kéo không thể phân thân cũng đành thôi.
Lục phu nhân còn chưa tỉnh lại từ chuyện lần trước, vẫn cả ngày ngồi ở trong phòng thêu hoa. Chung Ly Cửu Cửu thì tiếp tục lôi kéo Tương Nhi, nói bóng nói gió muốn cho Hứa Bất Lệnh bái sư.
Lúc Hứa Bất Lệnh động phòng với sư phụ đã được dặn dò. Lúc này cho dù thế nào hắn đều sẽ không bái Chung Ly Cửu Cửu làm sư phụ. Nhưng Chung Ly Cửu Cửu cũng thật sự có bản lĩnh. Hắn không thể nói thẳng để người ta đau lòng, chỉ có thể làm bộ nghe không hiểu kéo dài thời gian.
Sau khi thuyền cập bờ ở Đàm Châu, đi đến chỗ nào, ăn chỗ nào, Mãn Chi đều lôi kéo Ninh Thanh Dạ và Dạ Oanh đi cùng trả tiền. Hứa Bất Lệnh thì một người một ngựa xuống thuyền, đi gần phụ cận Nhạc Lộc Sơn tìm kiếm tung tích của Tùng Ngọc Phù.
Lão phu tử Nhạc Lộc Sơn kia cũng chính là ông ngoại của Phù Bảo, xem như thế ngoại cao nhân siêu nhiên. Trước nay đều là hắn tìm người, không có người tìm hắn. Mấy năm gần đây có không ít khách giang hồ tới Nhạc Lộc Sơn muốn tìm kiếm hỏi thăm danh sư, chỉ tiếc lật tung núi đồi cũng không tìm được tung tích của lão phu tử kia.
Hứa Bất Lệnh cưỡi ngựa Truy Phong đi vào Nhạc Lộc Sơn ngoài thành Đàm Châu. Hắn đang lo làm thế nào tìm kiếm chỗ Phù Bảo ẩn thân thì gặp một thôn phu đánh xe bò từ bên đường đi qua. Hắn dừng xe bò ở cạnh Hứa Bất Lệnh, giơ tay ra hiệu về phía đống rơm ở phía sau:
- Tiên sinh chờ đã lâu, công tử đi lên đi.
Hứa Bất Lệnh hơi bất ngờ. Hắn để ngựa Truy Phong tự chạy về trên thuyền, ngồi lên đống rơm sau xe bò, quay đầu lại nhìn về phía thôn phu mặt mũi bình thường:
- Tin tức của lão tiên sinh thật nhanh.
Thôn phu không trả lời, quay xe bò đi vào đường nhỏ bên cạnh quan đạo.
Hứa Bất Lệnh thấy vậy cũng không nói nhiều, ngồi ở trên xe bò đi dọc theo đường nhỏ. Vòng đi vòng lại khoảng mười đường núi còn chưa tới nơi. Mới đến tuy không quen đường nhưng hắn vẫn phân biệt phương hướng rõ ràng, khoảng cách với Nhạc Lộc Sơn càng ngày càng xa.
Không trách được vẫn luôn không tìm thấy người, căn bản là không ở trên núi Nhạc Lộc...
Hứa Bất Lệnh vốn tưởng lão phu tử kia có trận pháp kỳ môn bát quái gì đó. Hiện giờ xem ra cũng chỉ như thế. Đi khoảng hai canh giờ, xe bò ở dừng lại ở trong rừng núi.
Thôn phu chỉ vào một con đường mòn lên núi rồi đánh xe bò rời đi.
Giữa núi rừng có tuyết trắng thưa thớt, trong phạm vi vài dặm đều không có dân cư, chỉ có thể nhìn từng khoảng ruộng xa xa ở trên sườn núi.
Hứa Bất Lệnh dọc theo đường nhỏ vào thâm sơn cùng cốc không biết tên, rất nhanh nhìn thấy thôn xóm ẩn trong núi. Cửa thôn có cây hòe lớn, bạn gái của mình ngồi ngây ngốc giữa tuyết trắng đầy trời.
Áo váy trước kia đổi thành phố váy gai thường thấy nơi dân dã, trên người là áo hoa nhí, phía dưới là váy gai màu xanh lá, liếc nhìn lại giống hệt như nha đầu nơi thôn dã. Nhưng khuôn mặt nàng vẫn tinh xảo, khuôn mặt nhỏ văn tĩnh dường như không quá vui vẻ, thỉnh thoảng cầm hồ lô rượu nhấp một ngụm mượn rượu tiêu sầu.
Hứa Bất Lệnh cười khẽ, im hơi lặng tiếng đi đến gần cửa thôn. Hắn còn chưa bước qua đã nhìn thấy con chó vàng lớn chạy tới trước mặt, ngồi xổm trên mặt đất phe phẩy cái đuôi.
Trong thư cũng đã nhắc đến con chó vàng này, tâm niệm Hứa Bất Lệnh vừa động, lấy lá thư đã viết xong ở Túc Châu ra, đưa cho con chó vàng:
- A Hoàng, đưa thư qua đi.
Chó vàng không sợ chút nào, ngậm thư chạy đến dưới cây hòe.
Hứa Bất Lệnh theo sát nó, đi đến sau lưng Tùng Ngọc Phù, ghé vào bên tai an tĩnh chờ đợi. Rất nhanh, Tùng cô nương quay đầu lại, môi cọ lên mặt hắn, lập tức sững sờ.
Hứa Bất Lệnh vội đứng thẳng người lên bụm mặt, làm ra vẻ không vui:
- Á… Tùng cô nương, ngươi làm gì thế?
Tùng Ngọc Phù trừng lớn đôi mắt, nhìn chằm chằm Hứa Bất Lệnh, hiển nhiên còn chưa phản ứng lại được.
Hứa Bất Lệnh đợi lúc lâu thấy nàng không phản ứng, không khỏi xấu hổ. Hắn giơ tay quơ quơ trước mắt nàng:
- Ngốc luôn rồi à?
- ...
Cuối cùng Tùng Ngọc Phù cũng phản ứng lại, đôi mắt hiện lên vẻ khó tin sau đó là vui mừng cuối cùng lại chậm rãi biến thành xấu hổ buồn bực. Nàng vội đứng lên, lui lại hai bước:
- Hứa thế tử... Sao ngươi có thể làm vậy?
Cuối cùng đã khôi phục bình thường, Hứa Bất Lệnh nhíu mày, bất mãn nói:
- Tùng cô nương, ngươi hôn ta, còn hỏi lại ta?
- Ta...
Trên gò má trắng nõn của Tùng Ngọc Phù mang theo vệt đỏ ửng. Nàng ngập ngừng lúc lâu mới thấp giọng nói:
- Đồ dê xồm.
- Ô…
Hứa Bất Lệnh giơ tay vỗ vào mông Tùng cô nương:
- Mới mấy tháng không gặp, lá gan càng ngày càng lớn.
Tùng Ngọc Phù vội vàng trốn tránh. Nàng vốn ngày nhớ đêm mong chờ Hứa Bất Lệnh. Lúc này thật sự gặp được thì lại hối hận, nhíu mày nói:
- Hứa thế tử, ngươi... ngươi hãy tự trọng. Ông ngoại ta ở trong thôn, rất lợi hại, cẩn thận đánh ngươi đó.
Hứa Bất Lệnh không sợ chút nào, chậm rãi tiến lên:
- Hôn ta thì thôi, còn uy hiếp ta?
Tùng Ngọc Phù chậm rãi lui về phía sau, cho đến khi dựa vào cây hòe. Trong đôi mắt xinh đẹp đầy xấu hổ buồn bực:
- Ta không có... Sao ngươi không chịu nói đạo lý...
Tùng Ngọc Phù tưởng chui từ dưới cánh tay Hứa Bất Lệnh ra, kết quả bị chặn kín mít không có đường trốn, chỉ có thể xin A Hoàng xem diễn bên cạnh giúp đỡ:
- A Hoàng, cắn hắn.
- Gâu gâu…
A Hoàng phe phẩy cái đuôi, không phản ứng chủ tử chăm sóc nó nửa năm, chạy sang một bên.
Tay Hứa Bất Lệnh chống ở trên thân cây, cúi đầu đánh giá cô nương ngượng ngùng:
- Trước khi đi còn để lại một bức vẽ, vẽ một nam nhân như ta thành ‘Chiêu Hồng nhất mỹ’. Ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, thế mà ngươi dám thả chó cắn ta. Nói đi, nên bồi thường ta thế nào?
Tùng Ngọc Phù dựa vào cây, tay ôm trước ngực, mắt nhìn trái nhìn phải:
- Ta sai rồi còn không được à... Ông ngoại ở bên kia, ta mang ngươi đi gặp ông ngoại...
Hứa Bất Lệnh gật đầu, buông lỏng tay ra.
Tùng Ngọc Phù vội vàng chạy ra vài bước rồi cắm đầu chạy vào rừng cây.
Hứa Bất Lệnh có chút buồn cười, theo ở phía sau nhìn phong cảnh thôn xóm nơi sơn dã, giọng cũng mềm đi vài phần:
- Lúc ở Trường An, ngươi gửi thư nói có thật nhiều muốn chờ ta đến rồi nói. Nói cái gì vậy?
Tùng Ngọc Phù cắm đầu đi đường. Trước kia mỗi ngày đều suy nghĩ cảnh tượng gặp mặt. Bây giờ gặp rồi, lại không nói nổi một lời. Nghe thấy Hứa Bất Lệnh dò hỏi, nàng rầu rĩ không vui đáp lại:
- Ta... ta không muốn nói, hối hận rồi...
Nói xong càng bước nhanh hơn.
Cửa thôn cách rừng cây nhỏ cũng không xa, xoay mấy vòng là tới một khoảng trống trải trong rừng cây, bóng dáng lão nhân đầu bạc ở trong tuyết nhỏ.
Lão nhân thoạt nhìn bình thường, nhưng danh khi lớn như vậy đặt ở phía trước, đến cả Hoàng Đế đều kính trọng có thừa. Hứa Bất Lệnh cũng thu lại tâm tư khác, trịnh trọng đi theo Tùng Ngọc Phù đi vào bàn đá...