Thế Tử Thật Hung

Chương 478: Nhìn phía sau

Chương Trước Chương Tiếp

Thấm thoắt đã đến tháng mười, tiểu tuyết không tiếng động rơi xuống ngàn dặm đất Sở, mới làm người ta phát hiện mùa đông tới rồi.

Sáng sớm, thôn xóm ngoài Nhạc Lộc Sơn vừa dâng lên khói bếp. Mấy người trong thôn cầm rìu lên núi chặt cây tích củi lửa qua mùa đông. Mấy đứa nhóc choai choai nhảy nhót đi theo sau người lớn đi vào học đường cuối thôn. Cô nương diện mạo văn tĩnh cầm thước đứng ở cửa học đường, khách khí chào hỏi mọi người, sau đó lùa mấy đứa nhỏ đi vào học đường.

Chờ sau khi học sinh của mình tới đủ, Tùng Ngọc Phù nhìn về con đường phía cửa thôn, cổ áo lông xù xù khẽ phất phơ ở trong tuyết đầu mùa. Nàng ngóng nhìn hồi lâu, nhẹ nhàng thở dài.

Từ đầu mùa xuân rời khỏi Trường An, chớp mắt đã tới mùa đông rồi.

Ở trong thôn không có gì khác với ở Quốc Tử Giám, đều là mang theo học sinh đọc sách, giảng chút đồ trong sách. Chỗ khác biệt duy nhất, có lẽ là đứa nhỏ trong thôn không nghe lời có thể đánh bàn tay. Con cháu Vương Hầu ở Quốc Tử Giám không nghe lời thì cũng không đánh được, ở chỗ này mới coi như phu tử chính thức.

Tính tình Tùng Ngọc Phù văn tĩnh, ở Trường An cũng không chạy loạn. Lúc mới tới đây nàng rất thích thôn nhỏ ngăn cách với thế nhân này. Nàng vốn tưởng rằng ở đây cả đời sẽ không chán, nhưng qua lâu rồi vẫn cảm thấy tâm phiền ý loạn.

Phiền lòng không phải bởi vì cuộc sống trong thôn quá đơn điệu mà là gia hỏa trong lòng kia bặt vô âm tín, giống như đã quên hoàn toàn quên nàng rồi.

Vị trí của thôn rất hẻo lánh, nàng còn không nói rõ đây là chỗ nào, mấy tháng đều không có người ngoài lại đây. Từ lần trước viết thư, mỗi ngày Tùng Ngọc Phù đều nhìn cửa thôn một cái. Chờ từ đầu thu đến đầu mùa đông, đừng nói thư tín, đến cả tin tức đều không có.

Thế tử Túc Châu thật không lễ phép, tốt xấu gì cũng trả lời một tin...

Sớm biết vậy không đưa trâm cho ngươi...

Tùng Ngọc Phù đứng ở ngoài học đường nhìn một lúc lâu. Cho đến khi sau học đường lại ầm ĩ, nàng mất mát về học đường, dạy xong bài hôm nay đã sớm chuẩn bị, sau đó đi tới tiểu viện bên cạnh học xá.

Viện này vốn là chỗ phụ thân nàng ở khi cầu học, cũng chỉ có ba gian phòng ở. Nàng và nha hoàn Đậu Đậu ở nơi này.

Lúc này Đậu Đậu ngồi xổm ở sau bếp nhóm củi, khuôn mặt nhỏ bị hun đến đen xì, A Hoàng nằm lè lưỡi bên cạnh.

Đậu Đậu là tiểu nha hoàn phụ thân nàng vì sợ nàng không chịu nổi khổ trong thôn, đặc biệt mua về. Đậu Đậu xuất thân gia đình nghèo khổ, nấu cơm giặt đồ rất cần mẫn. Khuyết điểm duy nhất là tương đối hướng nội, không thích nói chuyện.

Thấy Tùng Ngọc Phù trở về, Đậu Đậu nâng khuôn mặt nhỏ đen tuyền lên:

- Tiểu thư đã về rồi.

- Ừm, vất vả rồi.

Nửa năm ở chung ăn không ngồi rồi, thật ra cũng không có gì để nói với nhau. Tùng Ngọc Phù đi vào trong phòng bếp, mở nắp nồi ra, múc canh đã nấu xong ra bát cất vào hộp đồ ăn rồi cầm theo hộp đồ ăn đi ra ngoài cửa:

- A Hoàng, đi nào.

Đại hoàng bò dậy, xoay vòng vòng theo phía sau. Nó nhìn thấy tuyết đọng trên mặt đất, còn chạy tới cào vài cái.

Thôn không lớn, cũng chỉ có mấy chục hộ gia đình, đều có chút quan hệ với ông ngoại nàng. Nhà cũ của Từ Đan Thanh ở cách vách, đối diện là phòng Mai Khúc Sinh. Ngoài phòng bày đầy cọc người gỗ, một nam hài 15 - 16 tuổi đang cầm đao gỗ chém lên trên, tiếng bịch bịch vang không ngừng.

Lúc Tùng Ngọc Phù đi ngang qua thì dừng lại dặn dò một tiếng:

- Nhị Hắc, ngươi đừng đánh hỏng. Nếu không Mai sư huynh trở về sẽ xử lý ngươi.

Nam hài được gọi Nhị Hắc như không nghe được, tiếp tục cắm đầu chém người gỗ.

Tùng Ngọc Phù thấy nhiều đã quen, cầm hộp đồ ăn ngẫm nghĩ rồi lại nói:

- Nhị Hắc, ngươi giúp ta nhìn cửa thôn. Có người truyền tin lại đây, nhớ cho ta biết một tiếng.

- Ngươi nói tám trăm lần rồi.

- Nào có tám trăm lần... Mỗi ngày một lần, cộng vào cũng mới hơn một trăm lần...

Tùng Ngọc Phù thuận miệng nói vài câu, thấy Nhị Hắc không trả lời cũng từ bỏ. Nàng chậm rãi đi vào trong rừng cây ở cửa thôn.

Ngỗng trắng chắn giữa đường lập tức lên tinh thần, giương cánh nhào lại đây cạc cạc cạc chuẩn bị hành hung.

- Bạch thế tử, ngươi thiếu đánh có phải không?

Tùng Ngọc Phù trừng mắt. Sau khi chấn trụ ngỗng trắng thì nàng đi đến bên bàn đá, đặt hộp đồ ăn xuống.

Lão phu tử mặc bố y, trong tay cầm quân cờ nhẹ nhàng xoay tròn. Hắn như không thấy tuyết nhỏ đang rơi, ánh mắt vẫn luôn đặt trên bàn cờ dang dở trước mặt.

Tùng Ngọc Phù đợi một lát, không nhịn được mở miệng nói:

- Ông ngoại, ngươi có lạnh không?

Trên mặt lão phu tử không có biểu tình gì, nhấc chân khều chậu than đặt dưới bàn đá ra.

- ...

Tùng Ngọc Phù mím môi, giơ tay sưởi ấm, lại hỏi:

- Ông ngoại, ngươi bảo ta viết thư cho Hứa Bất Lệnh gọi hắn lại đây. Sao hắn vẫn luôn không hồi âm vậy?

- Không để bụng ngươi đấy.

?

Khuôn mặt nhỏ văn tĩnh của Tùng Ngọc Phù cứng đờ. Nàng cúi đầu nhìn giày thêu, không nói.

Lão phu tử nâng mi lên nhìn, cuối cùng nhẹ nhàng buông tiếng thở dài:

- Đời người rất dài, gặp được mấy người thích hoặc không thích rất bình thường. Thời gian qua lâu rồi cũng sẽ phai nhạt.

Đây đâu phải là khuyên người. Nói chưa dứt lời, Tùng Ngọc Phù càng thêm mất mát:

- Ông ngoại lợi hại như vậy, gọi hắn lại đây chắc chắn có chuyện. Sao hắn có thể không đến mà cũng không thèm hồi âm... Đúng rồi, ông ngoại gọi hắn đến, vì chuyện gì thế?

Lão phu tử buông quân cờ, cầm hộp đồ ăn lại, bình thản nói:

- Nói ngươi cũng không hiểu.

- ...

Tùng Ngọc Phù khẽ hừ một tiếng, cũng không quấy rầy ông ngoại, đứng dậy mang theo A Hoàng đi ra khỏi rừng cây. Nàng đi tới một cây hòe lớn ở cửa thôn ngồi xuống, lẻ loi nhìn rừng rậm không thấy cuối phát ngốc.

Có lẽ thật sự nhớ nhung, Tùng Ngọc Phù ngồi một lúc rồi cởi hồ lô rượu màu đỏ thắm bên hông xuống, cầm ở trong tay nhìn nhìn, sau đó mở ra nhấp một ngụm.

Ngày thường Tùng Ngọc Phù không uống rượu, trong hồ lô rượu là nước. Nhưng bởi vì hàng năm đựng rượu, nên vẫn mang theo chút mùi rượu, uống vào không thơm chút nào còn rất đắng...

- Ôi…

Tùng Ngọc Phù nhìn hồ lô rượu trong tay, nâng lên muốn ném rồi không nỡ. Cuối cùng vẫn một lần nữa treo ở bên hông, nhìn ra ngoài thôn, chờ đêm đến.

Cũng không biết qua bao lâu, A Hoàng lang thang ở cửa thôn tung ta tung tăng chạy tới, trong miệng ngậm một phong thư. Nó ngồi xổm xuống phe phẩy cái đuôi, vẻ mặt lấy lòng.

Tùng Ngọc Phù sửng sốt, phục hồi tinh thần giơ tay gỡ phong thư từ trong miệng A Hoàng. Nhìn thấy năm chữ ‘ Tùng Ngọc Phù thân mến’ ở phía trên thì cả người chấn động, ánh mắt lộ ra vui mừng khó có thể miêu tả. Nàng cúi đầu nhìn con chó vàng ở bên cạnh:

- A Hoàng, ngươi mang thư từ chỗ nào đến thế?

A Hoàng:

- Gâu gâu!

- ...

Tùng Ngọc Phù hiển nhiên không hiểu tiếng chó. Nàng ngồi thẳng người, trịnh trọng mở phong thư ra muốn nhìn một xem đồ không lương tâm kia thật vất vả mới trả lời viết cái gì.

Cảm thấy có thể là thư tình, mặt Tùng Ngọc Phù còn có chút hồng. Nàng nhìn trái nhìn phải mới mở thư ra. Kết quả liếc mắt một cái, giấy viết thư to như vậy chỉ có ba chữ nằm lẻ loi, còn ít chữ hơn cả trên phong thư.

- Nhìn phía sau...

Tùng Ngọc Phù không thể hiểu được, nắm giấy viết thư ngẫm nghĩ rồi quay đầu lại nhìn thoáng qua. Sau đó môi tiếp xúc với một thứ mềm mại, giọng nói quen thuộc cũng từ bên tai vang lên:

- A… Tùng cô nương, ngươi làm cái gì thế?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)