Thế Tử Thật Hung

Chương 477: Thủ cung sa

Chương Trước Chương Tiếp

Bóng đêm đã sâu, con thuyền rẽ sóng mang theo bọt nước vờn quanh ở ngoài cửa sổ, trong phòng cực kỳ an tĩnh.

Sau khi Mãn Chi và Dạ Oanh ầm ĩ đủ rồi thì về phòng, thanh kiếm đặt ở phía dưới bức họa lão Kiếm Thánh, cắm ba nén hương. Nàng cẩn thận quan sát một lát, mới cảm thấy mỹ mãn rửa mặt, đi lên giường nằm xuống.

Nghiêng đầu nhìn lại, Ninh Ngọc Hợp quy củ nằm ở trên gối, trên người mặc áo lót màu trắng, che thật sự kín mít.

Chúc Mãn Chi nhìn yếm trên người mình, nghi hoặc nói:

- Đại Ninh tỷ, ngươi lạnh à?

Ninh Ngọc Hợp tất nhiên không lạnh, chỉ sợ bị Mãn Chi phát hiện thủ cung sa không còn. Lúc này nàng mở mắt, mỉm cười nói:

- Hơi lạnh, ngủ đi.

- À…

Chúc Mãn Chi cũng không nhiều lời, nằm xuống bên cạnh. Nàng xoay người nhìn sườn mặt Ninh Ngọc Hợp, khẽ cười nói:

- Tối hôm qua ta ngủ với Tiểu Ninh. Tiểu Ninh nói năm nay võ công của nàng tinh tiến không ít, có lẽ Đại Ninh tỷ cũng đánh không lại. Ta cảm thấy nàng khoác lác...

- Thanh Dạ giống phụ thân, thiên tư cực kỳ tốt. Dần dần rồi lợi hại hơn ta cũng bình thường.

- Ôi! Thật hâm mộ, thiên phú ta cũng lợi hại như vậy thì tốt rồi...

- Thiên phú của ngươi không tồi, chỉ là không chuyên tâm học thôi. Đông giống nhau tây giống nhau, còn hai ngày đánh cá ba ngày phơi võng. Chỉ có một chiêu kiếm phụ thân ngươi dạy ngươi kia làm học nghiêm túc...

- Hì hì...

Chúc Mãn Chi để tay ở dưới mặt:

- Vẫn là thiên phú không tốt. Hứa công tử nói mỗi ngày hắn chạy bộ ăn cơm là thiên hạ vô địch...

- Mỗi ngày hắn đều tập võ đả tọa. Sao có thể chỉ chạy bộ...

Ninh Ngọc Hợp nói chuyện phiếm một lát, lại muốn nói chuyện về Thanh Dạ. Nàng cũng xoay người lại, mặt đối mặt với Mãn Chi:

- Mãn Chi, ngươi thật không biết chuyện giữa Thanh Dạ và Lệnh Nhi à? Biết thì phải nói cho ta. Ta là sư phụ bọn họ, không biết rõ ràng không tốt lắm...

Chúc Mãn Chi chớp chớp mắt, ghé sát vào:

- Trước kia ở Trường An ta không phát hiện Tiểu Ninh và Hứa công tử có cái gì. Nhưng hôm nay ta hỏi Tiểu Ninh giúp ngươi.

- Thanh Dạ nói thế nào?

Mặt Chúc Mãn Chi hơi đỏ:

- Tiểu Ninh nói Hứa công tử ở Trường An mạnh mẽ hôn nàng một cái. Cái loại miệng đối miệng ấy...

Ninh Ngọc Hợp chấn động, đôi mắt có chút khó có thể tin. Chuyện nàng sợ hãi nhất vẫn đã xảy ra...

Chúc Mãn Chi biết người làm sư phụ nghe thấy cái này sẽ không vui nên tiếp tục nói:

- Nhưng theo ta thấy không phải Hứa công tử bắt nạt Tiểu Ninh, rõ ràng là hai người tự nguyện. Ngươi ngẫm lại xem, tính tình Tiểu Ninh lạnh lùng, võ nghệ lại cao. Nếu Hứa công tử muốn hôn nàng, sao nàng có thể không né. Mặc dù không né tránh, lấy tính tình Tiểu Ninh chắc chắn sẽ không ngậm bồ hòn, thế nào cũng phải liều mạng với Hứa công tử. Kết quả ngày đó Tiểu Ninh hoang mang rối loạn muốn chạy. Trước lúc đi còn muốn ném áo lông chồn, cuối cùng vẫn để lại, còn để lại tờ giấy nói ân oán đã thanh toán xong không bao giờ gặp mặt. Kết quả hiện tại còn không phải thành thật lại đây... Cho nên, Tiểu Ninh chắc chắn vẫn có ý với Hứa công tử, chẳng qua da mặt mỏng không dám mở miệng...

Ninh Ngọc Hợp cứng người, nhỏ giọng dò hỏi:

- Vậy... vậy Lệnh Nhi có thích Thanh Dạ không?

- Cái này ta cũng không biết...

- ...

Ninh Ngọc Hợp nắm chặt tay. Nàng vốn dĩ không buồn ngủ gì, hiện tại càng không ngủ được. Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn phải nói rõ chuyện này với Hứa Bất Lệnh, nàng xoay người dậy mặc áo váy vào.

Chúc Mãn Chi thấy Ninh Ngọc Hợp trèo qua người nàng, kỳ quái nói:

- Đại Ninh tỷ, ngươi làm gì thế?

- Ngươi ngủ trước đi. Ta không ngủ được, đi tâm sự với Thanh Dạ...

- Ngươi cũng đừng nói ta mật báo. Tiểu Ninh biết sẽ không để ý đến ta nữa...

- Yên tâm!

Ninh Ngọc Hợp nhẹ giọng trả lời rồi ra khỏi phòng. Nàng bước nhanh đi đến trước cửa phòng ở đuôi thuyền, giơ tay gõ gõ.

Cộc cộc…

- Ai đó?

- Lệnh Nhi, là ta! Có việc muốn nói với ngươi.

Cửa phòng mở ra rất nhanh, Hứa Bất Lệnh mặc áo bào trắng hiện thân:

- Sư phụ, làm sao vậy?

- Ta...

Ninh Ngọc Hợp mím môi, muốn nói lại thôi.

Hứa Bất Lệnh đánh giá sư phụ phong vận từ trên xuống dưới vài lần. Hắn nghiêng người tránh đường:

- Sư phụ, vào nhà nói đi.

Ninh Ngọc Hợp biết Tương Nhi ở trong phòng. Sao nàng có thể không biết xấu hổ đi vào, nàng xoay người đi ra boong tàu:

- Ngươi đi theo ta.

Hứa Bất Lệnh cũng biết không có khả năng ba người cùng ngủ. Hắn thở dài, theo Ninh Ngọc Hợp đi ra hành lang trên thuyền lầu.

Ninh Ngọc Hợp đứng yên. Sau khi xác định xung quanh không có những người khác, nàng mới nghiêm túc nói:

- Lệnh Nhi, có phải ngươi đã hôn Thanh Dạ không?

- Ặc…

Hứa Bất Lệnh chột dạ, nhẹ nhàng gật đầu:

- Đầu năm ở Trường An, hôn một cái... Đều là hiểu lầm...

- Cái gì hiểu lầm!

Đôi mắt Ninh Ngọc Hợp hiện ra vài phần bực bội, thấp giọng nói:

- Nếu ngươi và Thanh Dạ đã có tiếp xúc da thịt, vì sao còn muốn chạm vào ta?

- Cái này không phải buổi sáng đã nói rồi à? Ta cũng không muốn, chỉ là sư phụ ngươi...

- ...

Ninh Ngọc Hợp lại nghĩ tới là mình xuống tay trước. Nàng không khỏi nôn nóng, đi qua đi lại trước mặt Hứa Bất Lệnh:

- Ta và ngươi là thầy trò, càng sống nương tựa với Thanh Dạ từ nhỏ. Chúng ta làm ra loại chuyện này, sao có thể không làm Thanh Dạ thất vọng... Chuyện này tuyệt đối không thể để Thanh Dạ biết được. Nếu không nàng sẽ hận chết ta... Về sau ngươi phải chú ý, trăm triệu lần chớ có lộ ra dấu vết...

Hứa Bất Lệnh bất đắc dĩ:

- Biết rồi, sư phụ đừng hoảng hốt.

- Còn nữa...

Ninh Ngọc Hợp có chút rối rắm. Nàng do dự lúc lâu cuối cùng nhíu mày nói:

- Ta không thể vẫn luôn ăn mặc xiêm y ngủ. Vừa rồi Mãn Chi đã phát hiện không thích hợp... Ngươi... ban ngày ngươi nói...

Hứa Bất Lệnh biết Ninh Ngọc Hợp sẽ phát sầu vì chuyện thủ cung sa này. Hắn cười khẽ:

- Đã chuẩn bị xong...

Rồi kéo cổ tay Ninh Ngọc Hợp đi về phía thư phòng.

Cổ tay Ninh Ngọc Hợp bị nắm lấy, nàng rụt tay như bị điện giật, lại không thể tránh thoát. Rõ ràng có kháng cự, bị kéo vài cái, mới thong thả hoạt động bước chân, đi theo Hứa Bất Lệnh tới thư phòng.

Thư phòng to rộng, không có ai, trên bàn cờ còn mấy quân cờ Mãn Chi và Dạ Oanh.

Hứa Bất Lệnh đốt nến trên thư án, mang bút lông và son từ trên kệ sách rồi ngồi xuống ghế thái sư:

- Thuốc màu đặc biệt Tương Nhi làm cho không thấm nước. Đương nhiên cũng không phải thật sự không thấm nước, chỉ là duy trì thời gian dài hơn chút, khoảng bốn năm ngày mới có thể phai màu... Sư phụ?

Ninh Ngọc Hợp đứng tại chỗ, cắn môi dưới ánh mắt rối rắm, căn bản không dịch bước.

Hứa Bất Lệnh pha màu xong, ánh mắt ra hiệu cho Ninh Ngọc Hợp ngồi xuống bàn gỗ lê.

Ninh Ngọc Hợp nghĩ đến tư thế kia, cả người đã cảm thấy không được tự nhiên. Nàng nào chịu ngồi ở trên bàn để Hứa Bất Lệnh vẽ, do dự:

- Ngươi... ngươi nhắm mắt lại.

- Ta nhắm mắt thì vẽ thế nào?

- ...

Ninh Ngọc Hợp rối rắm nửa ngày, cuối cùng sợ bị người ta phát hiện. Dù sao tối hôm qua đã như vậy, bị xem nhiều một lần cũng không có gì...

Sau khi an ủi mình lúc lâu, Ninh Ngọc Hợp cúi đầu chậm rì rì đi đến án thư, chống tay ngồi ở trên bàn.

Gần trong gang tấc, Hứa Bất Lệnh bình tĩnh ngồi ở ghế thái sư, trước mắt là phần eo Ninh Ngọc Hợp.

Ninh Ngọc Hợp khép chân nắm chặt váy, trên cao nhìn xuống Hứa Bất Lệnh. Ánh mắt hoảng loạn, nàng ngẫm nghĩ lại muốn nhảy xuống.

Hứa Bất Lệnh giơ tay đè Ninh Ngọc Hợp lại, tận lực làm vẻ mặt mình bình tĩnh để Ninh Ngọc Hợp bớt ngượng:

- Thả lỏng chút, đừng lộn xộn, nằm xuống đi.

- Ngươi... ngươi nhanh lên, không được nhìn loạn...

Hơi thở Ninh Ngọc Hợp phập phồng. Sau vài câu cảnh cáo yếu ớt, nàng nhận mệnh nằm ở trên bàn sách, giày thêu treo trên không. Nàng nghiêng đầu nhìn ánh nến bên cạnh, chỉ là rất nhanh gương mặt đã bị váy nhấc lên che khuất.

- Á... Ngươi...

Phía dưới Ninh Ngọc Hợp chợt lạnh. Nàng luống cuống, cố nén không lộn xộn, cắn răng nói:

- Ngươi nhanh lên.

- Vẽ đây, ngươi đừng run. Nếu không vẽ cả đêm cũng không xong.

Hứa Bất Lệnh mỉm cười, nhỏ giọng dặn dò một câu rồi thong thả ung dung vẽ ở dưới ánh đèn mờ nhạt.

Khoảng nửa khắc sau, hoa văn phượng bay sải cánh một lần nữa xuất hiện.

Hứa Bất Lệnh cẩn thận xem xét, thấy Ninh Ngọc Hợp nằm như cá chết, đến tiếng hít thở cũng không có. Hắn lấy can đảm, cúi đầu liếm một cái trên hoa văn.

- Á…

Ninh Ngọc Hợp giật mình, đột nhiên xoay người dựng lên. Nàng giơ tay tát một cái, lại bị bắt được.

Ánh mắt Hứa Bất Lệnh vô tội:

- Sư phụ, làm sao vậy?

- Ngươi...

Mặt Ninh Ngọc Hợp đỏ như máu, lườm Hứa Bất Lệnh lại không nói ra lời. Cuối cùng nàng cúi đầu nhìn, sau khi xác định vẽ xong rồi thì nhảy xuống khỏi bàn hoảng loạn chạy ra ngoài...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)