Thế Tử Thật Hung

Chương 476: Ngươi có phải người không vậy?

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi các cô nương đều lên thuyền, hộ vệ nhổ nèo, từ hồ Động Đình đi đến ba trăm dặm ngoài Nhạc Lộc Sơn.

Thuyền lầu chậm rãi rời bờ, Hứa Bất Lệnh về thư phòng, lấy bản đồ chuẩn bị trước khi ra cửa, gạch đảo Quân Sơn trên bản đồ đầy dấu chấm đỏ.

Hiện tại trên thuyền nhiều người, nhưng có thể cùng hắn giải buồn lại không có mấy người. Đại Ninh, Tiểu Ninh không cần phải nói, Lục di còn ở trong phòng tự hỏi cuộc đời, bảo bảo ban ngày chưa bao giờ thân cận hắn, ở bên Chung Ly Cửu Cửu lăn lộn mặt nạ dầu gội, duy nhất có thể chơi chỉ có Mãn Chi và Tiểu Dạ Oanh.

Dạ Oanh rất ngoan ngoãn, trừ tập võ và đọc sách ra thì không yêu thích khác. Hai người đang ở sân lộ thiên đả tọa, tức phụ chưa qua cửa đeo tín vật đính ước chạy tới, đi tới đi lui kể chuyện xưa giống ngày xưa, ý tứ lại rất rõ ràng.

Dạ Oanh bên ngoài không thèm để ý, thật ra thèm muốn chết thần binh lợi khí chỉ có ở trên sách này. Nàng nói bóng nói gió lấy cớ luyện kiếm muốn mượn chơi.

Mãn Chi làm ra vẻ nghe không hiểu, tỏ vẻ “Cho ngươi hơn ta nè, ta cho ngươi thèm chết!.

Hứa Bất Lệnh thích thú, cũng không ngắt lời, nhìn hai tiểu cô nương tranh đấu gay gắt ngươi tới ta đi, bất tri bất giác cũng tới buổi tối.

Con thuyền có thể đi ngày đêm không ngừng. Lúc này vừa vào Tương Giang, hai bên bờ sông treo từng ngọn đèn dầu lấp lánh như sao, dưới ánh trăng mơ hồ có thể thấy được núi non tú lệ.

Tên Tiêu Tương Nhi cũng có nghĩa là nước Tương Giang, tới chỗ này rồi, nàng còn rất có hứng thú, đứng sau rào chắn sân lộ thiên ở đuôi thuyền, đưa mắt nhìn cảnh sắc phương xa. Một bộ váy đỏ phần phật theo gió, tiểu bài gỗ đỏ treo ở bên hông, dáng người hồ lô ở dưới ánh đèn mờ nhạt rất quyến rũ.

Hứa Bất Lệnh đóng cửa phòng lại, đi tới sân lộ thiên, từ phía sau ôm eo Tương Nhi v, cằm gác trên vai nàng, theo ánh mắt nhìn về phía bóng đêm. Hắn dịu dàng dò hỏi:

- Bảo bảo, đang nghĩ gì vậy?

Tiêu Tương Nhi xoay người lại, trong đôi mắt hạnh mang theo vài phần không vui:

- Đừng vừa lên đã động tay động chân.

- Ta nói chuyện mà...

- Ngươi...

Tiêu Tương Nhi nhận thua cũng không giãy giụa, mặt đối mặt với Hứa Bất Lệnh, ánh mắt dò xét:

- Hứa Bất Lệnh, buổi tối hôm trước, có phải ngươi đã làm gì Hồng Loan không?

- Ặc...

Hứa Bất Lệnh chớp mắt:

- Chỉ ăn bữa cơm. Ăn xong thì về, ta có thể làm cái gì...

Tiêu Tương Nhi không tin:

- Ngày hôm qua nàng đòi về kinh thành. Từ ngày hôm qua đến bây giờ Hồng Loan đều là lạ, hỏi nàng cũng không nói, một mình ngồi trong phòng. Chắc chắn có chuyện... Có phải ngươi sờ mó a di ngươi không? Hôn nàng? Hay là động tay động chân?

- ...

Hứa Bất Lệnh ngượng ngùng cười một cái, thò lại gần muốn bịt mồm nàng.

- Ngươi đừng có dùng cách này...

Tiêu Tương Nhi che miệng Hứa Bất Lệnh lại, nhíu mày nói:

- Ta là vì tốt cho các ngươi. Nếu đã xảy ra cái gì, ngươi nói cho ta, ta đi chê cười nàng. Trước kia lúc ta vô cùng xấu hổ, nàng đều chê cười ta, chê cười vài lần da mặt không mỏng nữa...

Hứa Bất Lệnh đau đầu, ôm Tương Nhi dịu dàng nói:

- Bảo bảo đừng náo loạn. Ngày tháng còn dài, những việc này về sau lại nói.

- Ngươi cứ che chở nàng đi. Có bản lĩnh đừng chạm vào ta, ta xem ngươi có thể nghẹn bao lâu...

Tiêu Tương Nhi giận dỗi lườm Hứa Bất Lệnh một cái, giơ tay đẩy nhẹ.

Hứa Bất Lệnh thở dài, giơ tay vỗ lên mông nàng. Bảo bảo lập tức thành thật, không tình nguyện dựa vào trên vai hắn, tùy ý Hứa Bất Lệnh động thủ.

Vốn dĩ đêm nay nên là một đêm bình thường, hai người ôm nhau đi vào trong buồng, nửa đường áo choàng váy rơi trên mặt đất. Còn chưa nằm xuống, Tiêu Tương Nhi sửng sốt, sau đó đột nhiên đẩy Hứa Bất Lệnh ra.

Hứa Bất Lệnh vai trần, có chút mờ mịt:

- Làm sao vậy bảo bảo? Làm đau ngươi à?

Tiêu Tương Nhi mặc yến cá chép nấp dưới hoa sen. Thời tiết hơi lạnh, nàng ôm cánh tay đánh giá vài lần, rồi đi ra sau Hứa Bất Lệnh nhìn mấy vết cào trên sống lưng dày rộng, sắc mặt nàng dần dần hoài nghi.

Vẻ mặt Hứa Bất Lệnh cứng đờ, thầm nghĩ: Xong rồi...

- Hứa Bất Lệnh! Ngươi...

Tiêu Tương Nhi không phải con nít, há có thể không rõ vết cào trên lưng làm sao mà có, đến tư thế gì nàng đều có thể tưởng tượng ra.

Buổi tối hôm trước hai người ở bên nhau, đêm qua Hứa Bất Lệnh trắng đêm không về...

Một thuyền nữ nhân nhiều như vậy, thế mà chạy đi ăn vụng, ăn vụng còn lừ ta, thật sự là...

Da đầu Hứa Bất Lệnh tê dại, vội xoay người ôm lấy Tương Nhi:

- Bảo bảo, ngươi nghe ta giải thích...

Tiêu Tương Nhi vặn vẹo bả vai, không thể tránh thoát. Nàng bèn dùng sức dẫm trên chân Hứa Bất Lệnh:

- Ngươi giải thích cái gì? Nói, đêm qua ngươi cùng ai...

Nói tới đây, khuôn mặt bực bội của Tiêu Tương Nhi bỗng nhiên khựng lại. Nàng nhăn mày, cảm thấy có chỗ không thích hợp. Tối hôm qua Hứa Bất Lệnh và Ninh Ngọc Hợp trắng đêm không về...

!!!

Tiêu Tương Nhi trừng lớn đôi mắt, dùng tay che miệng lại để mình không kêu ra tiếng. Nàng không thể tưởng tượng nhìn Hứa Bất Lệnh.

Hứa Bất Lệnh biết giải thích vô dụng, hơi nhún vai:

- Ừm... Ta cũng không muốn, là sư phụ nàng mạnh mẽ muốn...

- Ta nhổ vào…

Tiêu Tương Nhi trừng mắt nghẹn nửa ngày. nàng nhìn trái nhìn phải, mới nhỏ giọng nói:

- Ngươi có phải người không hả? Ninh đạo trưởng là người xuất gia, chạy trốn hôn sự với Thánh Thượng. Nàng còn là sư phụ ngươi, thế mà ngươi cũng dám chạm vào?

Hứa Bất Lệnh có chút xấu hổ, ôm Tương Nhi ngồi xuống, nhẹ giọng nói:

- Chuyện này nói ra thì rất dài...

- Vậy ngươi nói từ từ.

Tiêu Tương Nhi ngồi ở trên đùi Hứa Bất Lệnh, ôm cánh tay tỏ vẻ xét hỏi:

- Ngươi không nói rõ ràng, ta nói cho Hồng Loan. Nàng lại thêm một tỷ tỷ, chắc chắn rất vui vẻ.

Hứa Bất Lệnh không thể làm gì đành kể lại chuyện tối hôm qua Ninh Ngọc Hợp linh cơ vừa động, sau đó nói:

- ... Chuyện này ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài, sẽ chết người.

Tiêu Tương Nhi nhíu đôi mày đẹp, rất ngoài ý muốn:

- Ninh đạo trưởng nhìn thanh tâm quả dục, không ngờ lại đói khát như vậy, đến đồ đệ cũng... Ôi! Thôi, không đi dạo thanh lâu là được. Ta nói rõ với ngươi, Tiêu Tương Nhi ta không phải nữ nhân tùy tiện. Nếu ngươi chạm vào những nữ nhân không sạch sẽ đó, đời này đừng mong gặp lại ta...

Hứa Bất Lệnh có thể nói cái gì, nhẹ nhàng cười một cái.

Tiêu Tương Nhi là nhất quốc chi mẫu ở hậu cung. Ở hậu cung trừ chính cung ra thì tất cả đều là phi tử, ghen tị sẽ hạ thấp thân phận của mình. Nàng vốn không để ý Đế Vương tam thê tứ thiếp. Lúc này nàng suy tư:

- Ngươi cũng đã làm với người ta rồi. Dù sao không thể nàng bảo ngươi quên ngươi lại thật sự quên. Sớm hay muộn cũng phải vào cửa... Có muốn bổn bảo bảo giúp ngươi khuyên nhủ nàng không?

- Không cần, hiện tại khuyên, có khi nàng nhảy sông.

Tiêu Tương Nhi ngẫm lại cũng phải. Nàng suy tư rồi lại nói:

- Ninh cô nương mới tới kia là đồ đệ nàng hả? Ngươi sẽ không muốn cả hai thầy trò nhà người ta...

Nói đến đây, Tiêu Tương Nhi lắc lắc đầu:

- Cũng thế. Ngươi đến ta và tỷ của ta đều muốn, càng đừng nói một đôi thầy trò...

- Bảo bảo đừng suy nghĩ vớ vẩn...

- Cắt…

Tiêu Tương Nhi còn muốn dò hỏi đệ nhất mỹ nhân thiên hạ so sánh với nàng thế nào, ngoài cửa phòng bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, theo đó là tiếng đập cửa:

- Cốc cốc…

Tiêu Tương Nhi vội vàng đứng dậy, hơi mất hứng khoác áo trên người.

Hứa Bất Lệnh có chút khó hiểu, quay đầu:

- Ai đó?

Giọng Ninh Ngọc Hợp truyền đến:

- Lệnh Nhi, là ta! Có việc muốn nói với ngươi.

??

Tối muộn thế này rồi...

Vẻ mặt Hứa Bất Lệnh cổ quái, theo bản năng nhìn về phía bảo bảo.

Người ta đã tới, Tương Nhi cũng không dám nói cái gì, xoay người nhấc chăn lên chui vào, đưa lưng về phía Hứa Bất Lệnh không phản ứng.

Hứa Bất Lệnh xoa xoa trán, mặc áo choàng bước nhanh ra ngoài...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)