Thế Tử Thật Hung

Chương 475: Dặn dò nhau

Chương Trước Chương Tiếp

Nghe thấy chuyện Chung Ly Sở Sở, Ninh Ngọc Hợp nhăn mày:

- Còn có chuyện này? Không phải nàng nói đã sớm hối cải làm người mới không tranh với ta à?

- Lời nàng nói có thể coi là thật à?

Giữa mày Ninh Thanh Dạ hiện ra vài phần lạnh lẽo, nhàn nhạt hừ một tiếng:

- Vì chút hư danh, đến đồ đệ đều có thể lợi dụng, có thể tốt chỗ nào chứ. Nàng tiếp cận Hứa Bất Lệnh chắc chắn có mục đích.

Ninh Ngọc Hợp suy nghĩ:

- Hình như nàng muốn nhận Hứa Bất Lệnh làm đồ đệ... Ta cũng nghĩ tới có phải nàng còn muốn phân cao thấp với ta không? Nhưng điều này quá ngây thơ, đến ta đều không quá tin tưởng...

- Chắc chắn đúng vậy.

Ninh Thanh Dạ suy tư:

- Ta phải nói chuyện với Hứa Bất Lệnh, không thể mắc mưu nữ nhân kia.

Nói rồi nàng đứng dậy muốn đi tìm Hứa Bất Lệnh nói chuyện, miễn cho hắn đi nhầm lạc lối.

Tối hôm qua trong số các yêu cầu của Ninh Ngọc Hợp có không được bái Chung Ly Cửu Cửu làm sư phụ. Lúc này nàng giữ chặt Ninh Thanh Dạ, lắc đầu nói:

- Không cần nhắc nhở. Ta đã nói với Lệnh Nhi, hắn chắc chắn sẽ không bái Chung Ly Cửu Cửu làm sư phụ. Để Chung Ly Cửu Cửu tự mình lăn lộn thôi.

Ninh Thanh Dạ thấy sư phụ nói như vậy, hơi yên tâm chút. Nàng suy tư rồi lại dò hỏi:

- Sư phụ, sao ngươi lại nhận Hứa Bất Lệnh làm đồ đệ? Võ nghệ của ngươi còn không bằng hắn, có thể dạy hắn cái gì?

Từ trước đến nay Ninh Thanh Dạ nói chuyện khá thẳng, Ninh Ngọc Hợp cũng không kỳ quái, nhẹ nhàng lắc đầu:

- Nói ra thì rất dài... Đầu năm ta đi kinh thành tìm ngươi, sợ ngươi bị Tập Trinh Ti bắt, muốn đi hỏi Trương Tường. Kết quả Tập Trinh Ti đặt bẫy dùng tên bắn lén. Ta bị thương khó có thể thoát thân, vừa hay gặp Hứa Bất Lệnh, hắn cứu ta...

Ninh Thanh Dạ bất ngờ:

- Hắn đã cứu sư phụ?

- Đúng thế... Sau đó hắn đưa ta đến tiểu viện ngươi từng ở. Ta cũng quen Mãn Chi vào lúc đó...

- ...

Ninh Thanh Dạ hơi nghiêng đầu, vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào, rồi lại không nói được là không đúng chỗ nào.

- Biết được ta là sư phụ ngươi, hắn cực kỳ tôn kính ta, cũng nói đến chuyện của ngươi... Sau đó ta đi tìm Từ Đan Thanh nói lời cảm tạ. Ở ngoài viện của Từ Đan Thanh gặp hắn, Lục phu nhân và Tương Nhi cô nương cũng ở đó. Lúc ấy không biết ai đề ra một câu để Lệnh Nhi bái ta làm thầy. Ta muốn báo đáp ân tình, Hứa Bất Lệnh lại ôn văn nho nhã võ nghệ hơn người, nhất thời động tâm nên đồng ý...

- Ồ...

Sau khi Ninh Thanh Dạ biết từ đầu đến đuôi, nàng suy tư một chút, khe khẽ thở dài:

- Sư phụ nên thương lượng với ta. Hứa Bất Lệnh, hắn... hắn thoạt nhìn rất có phong thái quân tử, phẩm tính cũng không có vấn đề gì... Nhưng... Nhưng mà hình như có chút háo sắc...

Ninh Ngọc Hợp biết Hứa Bất Lệnh háo sắc, đến cả sư phụ với Thái Hậu đều dám chạm vào, nói không chừng còn chạm cả a di, tuyệt đối không phải quân tử gì mà ngồi trong lòng vẫn không loạn. Nhưng những việc này nàng đã sớm nghĩ kỹ, lúc này nhẹ giọng nói:

- Thực sắc tính dã. Lệnh Nhi là thế tử phiên vương, bên người có mấy nữ tử là đương nhiên. Hắn cũng không phải không nuôi nổi, chỉ cần không bạc tình bạc nghĩa là được, không thể yêu cầu quá nhiều.

Ninh Thanh Dạ nhíu mày suy nghĩ một chút, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn gật gật đầu.

Trước kia Ninh Ngọc Hợp đã từng dò hỏi về quan hệ của Hứa Bất Lệnh và Thanh Dạ. Nhưng Hứa Bất Lệnh không nói rõ ràng nên giờ nàng thuận thế dò hỏi:

- Thanh Dạ, có phải Lệnh Nhi đã làm cái gì với ngươi không?

Nói đến cái này, Ninh Ngọc Hợp rõ ràng căng thẳng, sợ nghe được tin không tốt gì. Nếu Thanh Dạ đã có tình cảm với Hứa Bất Lệnh, thậm chí vượt qua giới hạn. Chẳng phải các nàng thành thầy trò cùng thờ một chồng, đây chính là sẽ bị thiên lôi đánh. Nhưng lấy hiểu biết của nàng về tính cách Ninh Thanh Dạ, hẳn là không có khả năng xảy ra loại chuyện này, Thanh Dạ cũng không phải nha đầu ngốc như Mãn Chi. Đến Mãn Chi đều biết không thể cho không...

Ninh Thanh Dạ suy tư. Nàng không nói chuyện bị sàm sỡ cho sư phụ, chỉ lắc đầu khẽ thở dài một tiếng:

- Hứa Bất Lệnh đã cứu ta một mạng, ta thiếu hắn một ân tình, tuyệt đối không có bất kỳ tình cảm gì với hắn. Nhưng hắn rõ ràng có tâm tư với ta miệng lưỡi trơn tru, lời ngon tiếng ngọt giống như đúc mấy tên háo sắc... Nếu không phải vì còn ân tình, ta đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn.

Ninh Thanh Dạ từ nhỏ thẳng thắn cũng sẽ không gạt người. Ninh Ngọc Hợp rõ ràng cảm giác được nàng có điều giấu giếm. Nàng do dự một lát, cũng không truy vấn, chỉ nhẹ giọng nói:

- Ngươi đã trưởng thành, những việc này để tự ngươi suy xét. Dù sao cũng là đại sự cả đời, nhất định phải nghĩ kỹ, không thể nhất thời xúc động...

- Vâng.

Ninh Thanh Dạ nghiêm túc gật đầu. Nàng không muốn nói lung tung về chuyện nữ nhi tình trường nữa bèn đổi đề tài, nói đến hiểu biết và võ nghệ của mình gần một năm nay.

Ninh Ngọc Hợp rất quan tâm Thanh Dạ. Sau khi buông chuyện tối hôm qua, đáy mắt đầy nhung nhớ, ngươi tới ta đi trò chuyện.

Không bao lâu, phòng lắc lư, đường phố ngoài cửa sổ dần dần rời xa, thuyền xuất phát.

Ninh Thanh Dạ dừng nói, nghi hoặc nhìn ra phía bên ngoài:

- Sư phụ, chúng ta đi đâu?

Ninh Ngọc Hợp khẽ cười:

- Xuôi Giang Nam, Lệnh Nhi đi Tiêu Gia Hoài Nam cầu hôn. Có lẽ sẽ đến Nhạc Lộc Sơn một chuyến, bái kiến lão thần tiên.

- Cầu hôn? Mang một thuyền nữ nhân đông như vậy...

Ninh Thanh Dạ vốn còn định nói nhưng nàng và Hứa Bất Lệnh lại không có quan hệ gì, ngẫm lại vẫn thôi.

Trong lúc nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân ‘bịch bịch bịch’.

Ninh Ngọc Hợp còn tưởng rằng Hứa Bất Lệnh đến, vẻ mặt hơi hoảng hốt. Nàng đang muốn tìm cớ để Hứa Bất Lệnh lăn xa một chút, cửa phòng đã bị đẩy ra.

Nghiêng đầu nhìn lại, thấy Chúc Mãn Chi nhảy nhót chạy đi vào, trong tay còn ôm hộp kiếm. Nàng vội vã chạy giường, mở hộp kiếm, lấy trường kiếm bên trong ra. Sau đó ôm vào trong ngực, nằm trên giường lăn qua lăn lại, còn “Ê ê a a không ngừng. Căn bản không chú ý trong phòng còn ngồi hai người đang ngồi lù lù.

Ninh Ngọc Hợp và Ninh Thanh Dạ không có lời gì để nói. Hai người đều ở với Chúc Mãn Chi lâu rồi, đối với điều này chẳng còn kinh ngạc gì.

Ninh Thanh Dạ nhìn trường kiếm trong tay Chúc Mãn Chi, hơi đánh giá đã nhận ra là thanh kiếm kia của Tào Gia. Nàng kinh ngạc:

- Mãn Chi, Hứa Bất Lệnh tặng thanh kiếm này cho ngươi?

Nghe thấy tiếng, động tác lăn lộn của Chúc Mãn Chi cứng đờ. Nàng ngẩng đầu nhìn phát hiện ở bàn còn có hai người ngồi. Nàng xoay người nhảy dựng lên, ho nhẹ một tiếng:

- Các ngươi về lúc nào thế?

- ...

- Ha ha... Ta chỉ đùa thôi! Thanh kiếm này... Hứa công tử nói ta dùng rất thích hợp nên tặng cho ta. Các ngươi cảm thấy thế nào?

Nói rồi Chúc Mãn Chi đứng dậy, treo thanh kiếm ở bên hông. Dáng người nàng không cao, thoạt nhìn thanh kiếm hơi dài quá nên lại đeo ở trên lưng, ưỡn ngực rất có phong phạm hiệp nữ.

Ninh Ngọc Hợp mỉm cười:

- Rất không tồi. Nhưng thanh kiếm này, tốt nhất ngươi đừng cầm ra ngoài khoe khoang. Người dùng kiếm trên giang hồ đều muốn cướp.

- Biết rồi! Biết rồi!

Chúc Mãn Chi thấy hai người không hâm mộ chút nào, trong lòng hơi thất vọng. Nàng lại bước nhanh ra khỏi phòng, rõ ràng là đi tìm Tiểu Dạ Oanh nói chuyện phiếm...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)