Thế Tử Thật Hung

Chương 474: Sính lễ

Chương Trước Chương Tiếp

Chúc Mãn Chi kiểm tra xong xác định Hứa Bất Lệnh không có việc gì thì vẫn còn c nghi hoặc:

- Sao không đánh ngươi... Phụ thân ta có nói gì với ngươi không?

Hứa Bất Lệnh bất đắc dĩ, nghiêm túc nói:

- Có nói! Đánh giá ta rất tốt, bảo ta về sau chăm sóc ngươi cho tốt. Trở về Túc Châu làm lễ kết hôn, sớm sinh một đứa cháu ngoại cho hắn.

!!

Khuôn mặt Chúc Mãn Chi nháy mắt đỏ bừng. Nàng vội vàng lắc đầu không tin:

- Không thể nào! Phụ thân ta thương ta lắm. Hơn nữa dù có chuyện này, nương ta mà không đồng ý, chắc chắn hắn không dám gả ta ra ngoài... Mặc dù gả ra ngoài, cũng không thể tùy tiện như vậy, có thế nào cũng phải nói trước một tiếng với ta... Hứa công tử, chắc chắn ngươi dọa ta, ta mới không mắc lừa...

Hứa Bất Lệnh đẩy hộp kiếm đến trước mặt Chúc Mãn Chi, nghiêm túc nói:

- Tiểu Mãn Chi nhà ta thông minh như vậy, sao ta có thể lừa ngươi. Ta gọi phụ thân ngươi là nhạc phụ, phụ thân ngươi cam chịu, kính rượu cũng uống rồi. Đây là sính lễ cho Chúc Gia, phụ thân ngươi bảo ta mang cho ngươi.

- Ta mới không tin...

Chúc Mãn Chi vẫn lắc đầu:

- Phụ thân ta là Kiếm Thánh đương đại, gả khuê nữ sẽ không tùy tiện như vậy. Ta còn chưa đồng ý...

Vừa nói nàng vừa đưa mắt nhìn hộp kiếm trước mặt. Mở hộp kiếm, lộ ra trường kiếm đặt giữa vải nhung, tạo hình cổ xưa lại không mất đại khí, chưa ra khỏi vỏ đã có thể cảm nhận được bảo kiếm dày nặng của năm tháng lắng đọng lại cùng sắc bén.

Suy nghĩ lung tung của Chúc Mãn Chi lập tức tiêu tán không còn. Đôi mắt nàng sáng lấp lánh, cầm bảo kiếm lên nhìn:

- Kiếm thật đẹp, tên gọi là gì?

- Trạm Lô, thợ rèn nổi tiếng thời Xuân Thu đúc ra, danh kiếm đứng đầu trong năm thanh kiếm cái thế, địa vị còn lớn hơn thanh Chiếu Đảm trên tay ta. Vốn là bảo vật trấn gia của Tào Gia Quân Sơn, Tào Gia rời khỏi giang hồ không xứng có kiếm này, tối hôm qua đưa cho ta.

!!!

Chúc Mãn Chi kinh sợ vội vàng thả thanh kiếm về, yếu ớt nói:

- Hình như ta đã từng nghe trong miệng tiên sinh kể chuyện... Địa vị này cũng hơi lớn quá...

Hứa Bất Lệnh cong khóe miệng:

- Muốn không?

- ...

Chúc Mãn Chi lộ ngượng ngùng, rõ ràng cảm thấy phân lượng quá nặng, phụ thân nàng cầm còn tạm. Nhưng loại danh kiếm vang dội trên giang hồ này, đối với Mãn Chi hàng năm nghe kể chuyện mà nói thì có lực dụ hoặc quá lớn. Nàng do dự lúc lâu, mới e thẹn mở miệng:

- Cái này... Cái này thật ngượng ngùng...

Hứa Bất Lệnh thở dài:

- Không thích thì thôi, vừa hay ta đưa Tiểu Ninh...

- Không được!

Chúc Mãn Chi lập tức nóng nảy. Nàng gặp được Hứa Bất Lệnh trước, thân tỷ muội cũng tính vào, chuyện này sao có thể được. Nàng vội vàng ôm hộp kiếm vào trong ngực, lo lắng nói:

- Tiểu Ninh có kiếm của mình rồi, thêm cũng không dùng được... Ta cũng học kiếm, vẫn luôn không tìm được thanh kiếm thích hợp... Công phu có thể học, sớm hay muộn đều có thể sử dụng... Cảm ơn Hứa công tử.

Hứa Bất Lệnh gật đầu:

- Đây chính là sính lễ! Chúc cô nương nghĩ kỹ, nhận rồi không thể đổi ý.

Khuôn mặt nhỏ của Chúc Mãn Chi cứng đờ, ôm hộp kiếm không chịu buông ra, rồi lại không biết nên đáp lại thế nào.

Hứa Bất Lệnh lắc lắc đầu, giơ tay muốn cầm hộp kiếm lại:

- Vẫn đưa Tiểu Ninh thôi. Chắc chắn Tiểu Ninh sẽ đồng ý...

- Không được! Không được! Ta đồng ý là được... Rõ ràng là đưa ta...

Chúc Mãn Chi có chút ngượng ngùng, ôm hộp kiếm nói nhỏ vài câu rồi im bặt.

Hứa Bất Lệnh nhìn tức phụ chưa qua cửa, giơ tay nhéo mặt nàng một cái rồi tiếp tục ăn bánh bao.

Chúc Mãn Chi đã ăn no, ôm hộp kiếm như bảo bối. Nàng nhớ lại chuyện mình và Ninh Thanh Dạ mới nói, lại dò hỏi:

- Hứa công tử, vừa rồi Thanh Dạ nói lúc ở Trường An ngươi với nàng, ừm... Chính là sàm sỡ nàng, có phải thật không?

Hứa Bất Lệnh liếc nàng một cái:

- Sao? Còn chưa vào cửa đã biết ghen à?

Sắc mặt Chúc Mãn Chi đỏ lên, có chút xấu hổ buồn bực:

- Nào có! Ta tò mò hỏi một chút, ta lại không phải Lục phu nhân...

- ???

- Hì hì...

Chúc Mãn Chi yếu ớt cúi đầu. Nàng ngẫm nghĩ, móc ra mấy đồng tiền đặt ở trên bàn rồi chạy mất...



Trên thuyền lầu rất bình tĩnh, nha hoàn và hộ vệ bắt đầu dọn dẹp, chuẩn bị xuất phát đến trạm tiếp theo.

Lục phu nhân còn chưa dứt ra được từ chuyện buổi tối hôm trước, trốn ở trong phòng cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước. Hứa Bất Lệnh trắng đêm chưa về cũng không hỏi, có lẽ không tránh nửa tháng thì không khôi phục được. Chung Ly Cửu Cửu thì tiếp tục kết thân với Tiêu Tương Nhi tìm cách nhận đồ đệ. Nàng biết biết Đại Ninh, Tiểu Ninh không thích mình nên rất tự giác trốn đến rất xa.

Ninh Ngọc Hợp biết mấy phụ nhân trên thuyền lợi hại, cũng không dám chạy ra để người ta nhìn ra dấu vết. Sau khi trở lại trên thuyền thì im hơi lặng tiếng chạy về phòng, tướng môn cũng đóng lại.

Tính cách Ninh Thanh Dạ ngày thường lạnh lùng ít nói, đến cả trước mặt sư phụ chí thân cũng không biểu hiện ra dáng vẻ thân thiện quá mức. Nhưng trong mắt nàng vẫn có thêm vài phần thân cận, ở trong phòng rót chén trà đưa tới trước mặt Ninh Ngọc Hợp:

- Sư phụ, nghe nói mấy ngày hôm trước ngươi bị thương, có sao không?

Vết thương trên vai Ninh Ngọc Hợp không nặng. Nhưng tối hôm qua bị va chạm lúc lâu, vết thương rõ ràng càng nặng hơn làm nàng gần như đã quên đi đau nhức nơi bả vai. Lúc này nghe thấy Ninh Thanh Dạ nói nàng mới nhớ tới.

Ninh Ngọc Hợp thuận thế xoa xoa bả vai, mỏi mệt trên mặt cũng không hề che lấp, dịu dàng nói:

- Bị Quỷ nương nương đập một cái. Vết thương nhỏ thôi, không sao.

- Ta nhìn xem...

Ninh Thanh Dạ ngồi ở trước mặt nàng, giơ tay muốn cởi áo Ninh Ngọc Hợp.

Ninh Ngọc Hợp hoảng hốt, từ trên xuống dưới người nàng bị hôn ra không ít vết đỏ. Nếu cởi ra thì sẽ lộ hết, nàng vội vàng cầm tay đồ đệ:

- Thanh Dạ, ta thật sự không có việc gì... Chung Ly Cửu Cửu xem qua cho ta, nàng là đại phu, qua mấy ngày là khỏi hẳn.

Nhắc tới Chung Ly Cửu Cửu, Ninh Thanh Dạ nhớ tới chính sự, nhíu mày nói:

- Đúng rồi sư phụ, sao ngươi lại ở chung chỗ với Dạ Cửu Nương? Chẳng lẽ ngươi đã quên năm đó nàng làm những gì à? Giống như bà điên, đã nói thấy nàng một lần là đánh nàng một lần...

Ninh Ngọc Hợp chưa từng có thiện cảm gì với Chung Ly Cửu Cửu. Tìm được đề tài có thể nói. nàng nhẹ giọng nói:

- Ta cũng muốn đuổi nàng đi. Nhưng bà điên đó, không biết có phải đã sửa lại tính không, hiện tại đỡ hơn rất nhiều. Hơn nữa nàng có tay nghề rất cao về y dược, Hứa Bất Lệnh rất tin tưởng nàng. Lục phu nhân và Tương Nhi cô nương càng ưu ái nàng có thừa. Ta thấy nàng không chơi xấu khắp nơi thì cũng chỉ có thể kệ nàng.

Ninh Thanh Dạ nghiêm túc nói:

- Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Dạ Cửu Nương vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, chắc chắn sẽ không sửa lại tính. Ngươi có biết Chung Ly Sở Sở không?

- Tất nhiên biết! Đồ đệ nàng, vừa mới thành Bát Khôi.

Ninh Thanh Dạ thở dài:

- Ta nghe Chung Ly Cửu Cửu nói sau khi Dạ Cửu Nương bị trục xuất khỏi Trung Nguyên vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn đua với sư phụ. Không thể so Bát Khôi thì muốn so đồ đệ, đặc biệt bồi dưỡng Chung Ly Sở Sở thành như bây giờ. Cũng may Chung Ly Sở Sở không quá quắt như Dạ Cửu Nương, trốn thoát khỏi nàng...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)