Thế Tử Thật Hung

Chương 473: Thầy trò gặp lại

Chương Trước Chương Tiếp

Sáng sớm trên đường phố khá ồn ào, dân chúng vừa bắt đầu một ngày mới bận rộn, ở bến đò người đến người đi tụ đầy lực phu và người chèo thuyền tìm việc.

Thuyền nhỏ đánh cá cập bờ, Hứa Bất Lệnh tìm mấy lực phu bê thuyền nhỏ lên thuyền lầu. Dù sao cũng xem như như chỗ động phòng với sư phụ, cứ vậy vứt đi thì thật đáng tiếc, đặt ở trên thuyền lầu làm thuyền cứu nạn. Ngày sau về Túc Châu đặt vào trong hồ uyên ương coi như kỷ niệm cũng không tồi.

Sau khi làm xong, Hứa Bất Lệnh mang theo Ninh Ngọc Hợp đi đường ven hồ về thuyền lầu.

Ninh Ngọc Hợp vẫn tâm thần không yên, ánh mắt không dám tiếp xúc với Hứa Bất Lệnh. Nhưng cuối cùng tìm được vị trí cho mình, nàng thành thật đi sau Hứa Bất Lệnh. Nàng cúi đầu im lặng không nói, ghé mắt nhìn lại đúng là một tiểu tức phụ dịu ngoan.

Trong tay Hứa Bất Lệnh ôm hộp kiếm. Vì không tạo áp lực cho Ngọc Hợp, hắn cư xử như bình thường giống như chuyện tối hôm qua chưa từng xảy ra.

Nhưng loại chuyện này, với nữ nhi mà nói là quá lớn. Từ thân thể đến tâm linh đều chịu chấn động xưa nay chưa từng có, nhất thời không có khả năng tĩnh tâm được.

Mắt thấy sắp phải về thuyền, Ninh Ngọc Hợp rối rắm lúc lâu, vẫn bước nhanh đến trước mặt Hứa Bất Lệnh, mềm nhẹ nói:

- Lệnh Nhi, nếu không... nếu không về núi Võ Đang. Ngươi nói một tiếng với Thanh Dạ...

Hứa Bất Lệnh tất nhiên không đồng ý:

- Sư phụ, ngày hôm qua ngươi nói không chạy. Người giang hồ một lời nói ra, bốn ngựa khó kéo, cũng không thể nói mà không giữ lời.

- Ta...

Ninh Ngọc Hợp đầy khó xử, tay nắm chặt bội kiếm, lại nói:

- Ngươi tuyệt đối không thể nói chuyện này ra, phải biểu hiện bình thường chút, coi như chưa từng xảy ra...

Hứa Bất Lệnh có chút buồn cười, quay đầu đi:

- Sư phụ, ngươi đừng lo ta. Hiện tại trạng thái này của ngươi, ai cũng có thể nhìn ra không bình thường, phải tự nhiên một chút.

Ninh Ngọc Hợp mím môi, mạnh mẽ tĩnh khí ngưng thần, làm ra dáng vẻ bình tĩnh ngày thường. Nàng ngẫm nghĩ lại nói:

- Thủ cung sa của ta đã mất. Nếu bị người ta phát hiện...

Hứa Bất Lệnh lắc lắc đầu:

- Sao có thể có người phát hiện, kín như vậy...

- Mãn Chi ngủ chung với ta, còn có Thanh Dạ... Nhỡ đâu bị phát hiện, hỏi tới thì làm sao bây giờ?

- Cũng phải...

Hứa Bất Lệnh suy tư, nghiêng đầu nhìn về phía dưới bụng Ninh Ngọc Hợp:

- Nếu không vẽ cho sư phụ một cái, bảo đảm lấy giả thành thật.

- Vẽ một cái?...

Ninh Ngọc Hợp biết Hứa Bất Lệnh vẽ đẹp, biện pháp này thật ra có thể. Nhưng thủ cung sa ở chỗ đó, để Hứa Bất Lệnh vẽ thì chẳng phải là phải tách chân ra để hắn...

- Xí, ngươi đừng tưởng bở!

Ninh Ngọc Hợp lập tức xấu hổ và giận dữ, còn có đề phòng nhích xa ra một chút.

Hứa Bất Lệnh thật sự không có tâm tư xiêu vẹo gì, hắn thật vô tội:

- Vẽ hoa văn mà thôi. Ta lại không nghĩ cái gì, ra chủ ý cũng không được?

Ninh Ngọc Hợp hít sâu vài lần, vứt những ý nghĩ lung tung rối loạn đi, nhỏ giọng nói:

- Không được, ta tự nghĩ cách là được...

Hứa Bất Lệnh thấy vậy cũng không nói nhiều. Dù sao trừ vẽ ra thì cũng không có biện pháp khác, dù sao cũng không thể nói tắm rửa kỳ đi mất được.

Hai người đi qua ven hồ, đã tới ngoài thuyền lầu. Ninh Ngọc Hợp đang ngưng thần tĩnh khí, dặn dò bản thân: ‘Tự nhiên chút, đừng nghĩ nhiều, giống như bình thường...’. Phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng:

- Hứa công tử!

Ninh Ngọc Hợp sợ tới mức run lên, thiếu chút nữa quay đầu bỏ chạy.

Hứa Bất Lệnh quay đầu thấy trong cửa hàng hoành thánh bên đường, Mãn Chi và Thanh Dạ đang nhìn sang đây. Mãn Chi vẫn nhiệt tình, cười tủm tỉm vẫy tay. Thanh Dạ lại là dáng vẻ lạnh như băng, không thèm nhìn hắn, cũng không biết chọc gì tới nàng.

Hứa Bất Lệnh bận việc nửa buổi tối cũng có chút đói. Hắn thấy vậy thì không lên thuyền, xoay người đi vào cửa hàng hoành thánh, đặt hộp kiếm lên bàn:

- Tối hôm qua vòng vo cùng sư phụ ở phụ cận Tào Gia, đã không có việc gì... Ninh cô nương, sao nhìn ngươi không vui vậy?

Ninh Thanh Dạ vừa kể chuyện mình bị cưỡng hôn. Nàng không thèm để ý đến Hứa Bất Lệnh, đứng dậy nhìn về phía Ninh Ngọc Hợp, hơi hành lễ:

- Sư phụ!

Chớp mắt đã gần một năm không gặp, tình cảm từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau không phải giả. Ninh Thanh Dạ lộ ra dáng vẻ tiểu nữ nhi hiếm có, đến giọng nói cũng nhu hòa hơn, dường như sợ hãi sư phụ trách cứ nàng không từ mà biệt.

Ninh Ngọc Hợp chậm rãi đi đến trước bàn, dùng sức cực lớn ổn định tâm thần, biểu tình vẫn có chút mất tự nhiên:

- Ngươi không có việc gì là tốt... Về sau đừng chạy loạn, nước trên giang hồ rất sâu, mọi việc phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm... Ta có chút mệt mỏi, các ngươi ăn cơm đi. Ta về trên thuyền nghỉ ngơi trước...

Có lẽ do chột dạ, Ninh Ngọc Hợp nói hai câu thì muốn xoay người rời đi. Ninh Thanh Dạ từ nhỏ được sư phụ nuôi lớn, thật vất vả gặp lại, sao có thể gặp mặt lại để sư phụ vứt bỏ. Dù sao nàng cũng không muốn ngồi cùng Hứa Bất Lệnh, nên đứng dậy kéo cánh tay Ninh Ngọc Hợp:

- Ta ăn no rồi, cùng nhau trở về đi. Ta có rất nhiều lời muốn tâm sự với sư phụ...

Ninh Ngọc Hợp căng thẳng. Thật ra nàng cũng có rất nhiều lời muốn tâm sự với đồ đệ nên không nói gì, hai người cùng đi ra khỏi cửa hàng.

Hứa Bất Lệnh cứ như vậy bị bỏ ở một bên. Hắn cũng không tiện góp vào, chỉ đành mở miệng nói:

- Sư phụ, sư tỷ, đi thong thả.

- Ừ...

Ninh Ngọc Hợp nhẹ giọng đáp lại, Ninh Thanh Dạ lại như không nghe được, kéo sư phụ bước nhanh rời đi.

Chúc Mãn Chi ngồi ở trước mặt Hứa Bất Lệnh. Chờ sau khi bóng dáng hai thầy trò biến mất, nàng mới lộ ra dáng vẻ lịch sự văn nhã ngượng ngùng, quay đầu gọi tiểu nhị bưng thêm một bát hoành thánh, sau đó nhíu mày nói:

- Hứa công tử, tối hôm qua ta nghe Tiểu Ninh nói Đả Ưng Lâu tìm Tào Gia gây sự. Phụ thân ta cũng ở trong đó, có thật không?

Hứa Bất Lệnh liếc mắt một cái, thấy Mãn Chi không kích động hoặc có vẻ mặt kỳ quái gì mới khẽ gật đầu:

- Đúng thế. Phụ thân ngươi không tới gặp ngươi, là không muốn để ngươi cuốn vào phân tranh giang hồ. Đừng nghĩ linh tinh.

- Ta biết.

Chúc Mãn Chi không thèm để ý, gắp một cái bánh bao nhỏ đặt vào bát Hứa Bất Lệnh, lại chuyển đĩa giấm sang:

- Từ khi biết phụ thân ta là Kiếm Thánh, ta đã biết chỉ cần hắn không có việc gì là được. Dù sao ta cũng không giúp được cái gì... Công tử có thấy nương ta không?

Hứa Bất Lệnh lắc đầu:

- Tối hôm qua trong những người tới không có nữ nhân, hẳn là không ở cùng với phụ thân ngươi.

Chúc Mãn Chi có chút mất mát, khẽ thở dài:

- Nương ta hẳn cũng là người giang hồ. Phụ thân ta sợ nương ta. Nếu nương ta đó chắc chắn sẽ ra gặp ta.

Hứa Bất Lệnh khẽ cười:

- Ngày hôm qua ta lén gặp phụ thân ngươi.

- Hả?!

Khuôn mặt mất mát của Chúc Mãn Chi cứng đờ, theo đó hiện lên vẻ nôn nóng:

- Hứa công tử, phụ thân ta có biết ta và ngươi ở bên nhau không?

- Tất nhiên biết.

- Vậy vì sao không đánh gãy chân ngươi?

Nói rồi nàng còn kiểm tra từ trên xuống dưới, tựa như sợ Hứa Bất Lệnh thiếu bộ phận nào.

??

Hứa Bất Lệnh đầy vạch đen, bánh bao trong tay nháy mắt không còn ngon nữa...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)