Thế Tử Thật Hung

Chương 472: Mãn chi và tiểu ninh

Chương Trước Chương Tiếp

Chúc Mãn Chi đi vào cửa hàng nhỏ, gọi hai chén hoành thánh một xửng bánh bao. Nàng cười tủm tỉm nói:

- Hình như Hứa công tử chọc Lục phu nhân tức giận. Ngày hôm qua còn ầm ĩ đòi về nhà mẹ đẻ... Thật ra Lục phu nhân còn đỡ, ở trên thuyền dễ ở chung nhất. Tương Nhi tỷ có chút thần tiên, cả ngày ở trong phòng mân mê ít đồ vật kỳ quái. Lần trước ta còn thấy nàng làm một cái đuôi cáo cực kỳ xinh đẹp. Ta vốn muốn hỏi, kết quả Tương Nhi tỷ lại giấu đi, cũng không biết dùng làm gì...

Ninh Thanh Dạ không có hứng thú với mấy việc vụn vặt này. Nàng ngồi ở ghế dài, suy tư:

- Sao Chung Ly Cửu Cửu lại ở trên thuyền? Nàng không làm gì các ngươi chứ?

Chúc Mãn Chi chớp mắt đánh giá Ninh Thanh Dạ vài lần rồi chợt cong môi cười:

- Ta biết biệt danh của nàng là Dạ Cửu Nương. Năm đó nàng lăn lộn ngươi và Đại Ninh tỷ, nhưng bây giờ đã cải tà quy chính, lời nói cử chỉ đều không tồi, cũng rất được Lục phu nhân và Tương Nhi tỷ thích. Ta còn hỏi nàng muốn ít thuốc bột có thể làm người ta cười mãi, khóc mãi. Nàng cũng sảng khoái đưa cho ta...

- Cái gì mà Đại Ninh tỷ, đó là sư phụ ta.

Ninh Thanh Dạ hơi nhíu mày, nàng thích đánh nhau nhưng không thích đùa như vậy. Nàng nghiêm túc nói:

- Ta coi ngươi như bằng hữu, sư phụ ta tất nhiên là trưởng bối của ngươi. Ngươi phải gọi Ninh đạo trưởng hoặc Ninh sư bá.

Chúc Mãn Chi ưỡn bộ ngực:

- Dựa vào cái gì chứ? Ta ở với Đại Ninh non nửa năm, vẫn luôn tỷ muội ngang hàng. Nàng đều cam chịu, ngươi phải gọi ta là sư thúc mới đúng.

Ninh Thanh Dạ khẽ híp mắt, ngồi thẳng lên:

- Hứa Bất Lệnh là sư đệ ta. Chẳng lẽ ngươi cũng gọi Hứa Bất Lệnh là sư điệt?

Chúc Mãn Chi sửng sốt, mím môi, khí thế lập tức mềm xuống:

- Chỉ đùa một chút thôi. Sao ta có thể gọi Hứa công tử là sư điệt. Ta và hắn chính là... chính là huynh đệ khác giới...

Ninh Thanh Dạ nhìn dáng vẻ e thẹn của Mãn Chi, ánh mắt lạnh đi, nhíu mày nói:

- Hứa Bất Lệnh xuống tay với ngươi?

- Cái gì mà xuống tay, sao lại nói khó nghe như vậy...

Khuôn mặt Chúc Mãn Chi đỏ lên, cầm muỗng ăn hoành thánh. Nàng do dự:

- Hứa công tử có ngạo khí, không phải nam nhân tham sắc đẹp. Quan hệ với ta... ừm, quan hệ là lạ. Dù sao hắn không làm gì ta cả, lần trước ngủ chung trên một giường...

Cạch…

Tiếng đũa đập lên bàn, đôi mắt Ninh Thanh Dạ đầy bực bội. Trước khi nàng rời đi đều đã cảnh cáo tên dê xồm kia không thể động vào Mãn Chi, không ngờ... Mãn Chi mới bao lớn chứ, đầu óc lại ngốc...

Ninh Thanh Dạ thật sự coi Chúc Mãn Chi như bằng hữu. Nàng nghe thấy chưa cưới xin đã lên giường, tất nhiên muốn bênh vực kẻ yếu, cầm lấy kiếm muốn đứng dậy.

Chúc Mãn Chi vội vàng giữ chặt Ninh Thanh Dạ, xấu hổ nói:

- Chỉ nằm ở bên nhau nói chuyện phiếm thôi. Hứa công tử ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, dưới tình huống này cũng chưa làm gì ta cả...

Ninh Thanh Dạ không tin, mày liễu hơi nhăn lại, nghiêm túc nói:

- Cái gì mà ngồi trong lòng vẫn không loạn. Mãn Chi, ngươi đừng lơ là. Biết người biết mặt không biết lòng. Hứa Bất Lệnh, hắn... hắn thật sự háo sắc...

Chúc Mãn Chi liên tục lắc đầu:

- Ta quen Hứa công tử sớm nhất, tiếp xúc cũng nhiều nhất, hiểu rõ tính Hứa công tử... Ngươi ngoài miệng nói như vậy, còn không phải chỉnh tề đặt cái áo lông chồn kia ở trong phòng...

- Ta...

Tính tình Ninh Thanh Dạ tương đối thẳng, trước nay nàng đều không loanh quanh lòng vòng gì, nghiêm túc nói:

- Ta không phải bảo ngươi phân rõ giới hạn với hắn, mà là bảo ngươi cẩn thận chút, chớ có bị hắn lừa... Hắn có ân cứu mạng với ta, ta khắc trong tâm khảm, cũng cảm kích hắn. Nhưng hắn đúng là háo sắc, việc nào ra việc đó, đây là sự thật...

Chúc Mãn Chi chớp chớp mắt to, chợt đứng dậy, ngồi sang bên cạnh Ninh Thanh Dạ, nhỏ giọng dò hỏi:

- Tiểu Ninh, lần trước ngươi không từ mà biệt, cử chỉ còn cổ quái. Có phải Hứa công tử làm gì ngươi không?

Ninh Thanh Dạ nhàn nhạt hừ một tiếng:

- Không có.

- Cắt…

Chúc Mãn Chi thông minh đã sớm nhìn ra không thích hợp. Lúc này nàng đánh giá từ trên xuống dưới vài lần:

- Chúng ta là tỷ muội không có gì giấu nhau, ở thành Trường An cùng nhau đánh người ta... Quét hắc trừ ác, xem như tình cảm sống chết. Tính tình của ngươi ta cũng hiểu được, đao chém trên người đều không hừ một tiếng. Lần trước sau khi ngươi đi gặp Hứa công tử, lại hoang mang rối loạn, ném áo lông chồn không từ mà biệt. Chắc chắn là đã xảy ra cái gì với Hứa công tử. Ta đoán xem, ừm... các ngươi sẽ không đã làm rồi chứ?

Chúc Mãn Chi che ngực, đầy khiếp sợ, còn có vài phần không thể tưởng tượng nổi.

Sắc mặt Ninh Thanh Dạ lạnh lùng:

- Đừng nói bừa, ta và hắn không có gì... không làm gì cả.

- Vậy vì sao ngươi lăng nhục người trong sạch. Hứa công tử thật tốt nha, ôn văn nho nhã, tri thư đạt lý, trước nay khinh thường sắc đẹp...

- Đó là giả.

Ninh Thanh Dạ thấy Mãn Chi u mê không chịu tỉnh, trong lòng sốt ruột. Nàng ngẫm nghĩ rồi nhỏ giọng nói:

- Lần trước vì báo ân, ta hỏi Chung Ly Sở Sở cách giải Tỏa Long Cổ. Ngày hôm sau chạy tới nói cho hắn. Chuyện quan trọng như vậy, hắn hẳn phải nghiêm túc đối đãi mới đúng. Kết quả... bởi vì phương pháp giải tương đối đặc thù, ta nghĩ lén lún nói cho hắn, hoàn toàn không có đề phòng với hắn...

Chúc Mãn Chi giơ tay sờ sờ, không tìm được hạt dưa và bát trà bèn dùng tay chống cằm, rất nghiêm túc:

- Ui da... Kết quả Hứa công tử lừa ngươi vào phòng tối à?

- Không có.

Trong mắt Ninh Thanh Dạ hiện lên xấu hổ và giận dữ. Nàng hơi chần chờ cuối cùng cắn răng mở miệng nói:

- Ta vốn muốn ghé sát vào thì thầm vài câu, kết quả hắn lại thuận tay ôm ta vào ngực, còn hôn ta một cái. Cái loại miệng đối miệng ấy, thật sự là...

Bốp…

Nàng vỗ tay lên bài, trong đôi mắt lạnh nhạt mang theo xấu hổ buồn bực khó có thể tiêu tan.

Chúc Mãn Chi chớp chớp mắt, đợi lúc lâu không thấy phần sau mới hơi nghiêng đầu:

- Chỉ có thế?

???

Sắc mặt Ninh Thanh Dạ hiện ra vẻ không thể tin nổi. Nàng ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm Tiểu Mãn Chi:

- Đây chính là thân mật da thịt. Ninh Thanh Dạ ta trong sạch, dựa vào cái gì hắn làm nhục trong sạch của ta? Đổi thành nữ tử khác, trực tiếp nhảy giếng nhảy sông. Hắn có ân với ta, ta còn không thể làm gì hắn. Chuyện lớn như vậy, thế mà ngươi không để trong lòng?

Chúc Mãn Chi cố gắng làm ra vẻ nghiêm túc, gật đầu:

- Đúng là quá đáng...

Sau đó lại ghét sát vào, nhỏ giọng dò hỏi:

- Hứa công tử hôn ngươi, cảm giác thế nào?

- ...

Ninh Thanh Dạ hít vào một hơi, trừng mắt nghẹn nửa ngày. Cuối cùng vẫn không thể làm gì Mãn Chi, nàng hừ lạnh nói:

- Hắn chưa hôn ngươi à?

Tiểu Mãn Chi nghiêm túc gật đầu:

- Ta đã nói Hứa công tử ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, chưa từng hôn môi ta.

Ninh Thanh Dạ dứt khoát nói:

- Đó là chướng mắt ngươi.

Sắc mặt Chúc Mãn Chi đỏ lên, huých Ninh Thanh Dạ một cái:

- Mới không phải, ta không cho Hứa công tử hôn. Hắn thương ta...

- Ta cũng không cho hắn hôn. Sao hắn...

Ninh Thanh Dạ nắm chặt tay do dự mãi. Nàng thật sự không nói được, đứng dậy muốn rời đi. Nhưng nàng mới xoay người, đã nhìn thấy Hứa Bất Lệnh và Ninh Ngọc Hợp cùng đi về phía thuyền lầu.

Chúc Mãn Chi cũng phát hiện, vội vàng vẫy tay nói:

- Hứa công tử!

Ninh Thanh Dạ đang tâm loạn như ma, muốn tránh đã không còn kịp rồi, chỉ đành đưa mắt nhìn sang chỗ khác...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)