Hứa Bất Lệnh liếc mắt vừa lúc thấy Ninh Ngọc Hợp mặc yếm, sau đó trên mặt bị đánh một cái đành vội vàng xoay về.
Ninh Ngọc Hợp hoảng loạn, mạnh mẽ ổn định tâm thần. Nàng do dự:
- Ta cũng không biết... Ta là người xuất gia, vốn không nên sinh ra tình cảm với ngươi. Nhưng ngươi đã cứu ta hai lần, lại xem qua thân thể của ta, đặc biệt là quẻ tượng... Ta vốn định đè mấy thứ này xuống. Nhưng đêm qua... ta cũng không biết thế nào lại...
Ninh Ngọc Hợp nói đông một câu tây một câu, nỗi lòng hơi ổn định mới cắn môi dưới:
- Thôi, đã như vậy... Cái quẻ tượng kia nói ngươi và ta có một đoạn nhân duyên, hiện tại hẳn đã coi như ứng nghiệm... Vẫn nên giống như tối hôm qua đã nói, từ nay về sau ngươi quên chuyện này đi, không được nhắc tới với người ngoài. Ta... ta chính là sư phụ ngươi...
Hứa Bất Lệnh mặc xong quần áo, xoay người ngồi xuống trước Ninh Ngọc Hợp, giơ tay sửa sang lại làn váy tán loạn:
- Ngươi cảm thấy này có thể như vậy à?
Ninh Ngọc Hợp hít sâu vài hơi, lộ ra kiên quyết:
- Ngươi có đồng ý hay không?
Ánh mắt nàng rất nghiêm túc, lại yếu ớt tới cực điểm. Hiển nhiên nàng vẫn chưa thể tiếp thu sự thật không thể thay đổi này.
Hứa Bất Lệnh thấy vậy cũng không có quá ép chặt, gật gật đầu:
- Sư phụ nói cái gì thì là cái đó. Ta chắc chắn sẽ không nhắc tới với người ngoài.
Ninh Ngọc Hợp mặc đồ xong, nhắm mắt lại dùng sức quên đi chuyện xấu hổ tối hôm qua, khôi phục dịu dàng nhã nhặn lịch sự ngày thường. Nhưng thân thể khác thường còn đó, sao nàng có thể quên được, khóe mắt bất tri bất giác lại rơi xuống hai hàng lệ.
Mặt trời còn chưa ló rạng, đất trời xám xịt, thời gian còn sớm.
Hứa Bất Lệnh nhìn sắc trời bên ngoài rồi đứng dậy ngồi bên Ninh Ngọc Hợp.
Ninh Ngọc Hợp hơi rụt người, dịch sang bên cạnh chút.
- Sư phụ, với người ngoài diễn trò không nhắc tới cũng được. Lúc không có ai...
Ninh Ngọc Hợp mở mắt mí, có chút mất hồn mất vía:
- Có ý gì?
Hứa Bất Lệnh lại dịch gần hơn một chút dính sát vào với nàng:
- Chính là mặt ngoài là thầy trò, lúc ở cùng với nhau chúng ta có thể...
Ninh Ngọc Hợp hiểu ra, kiên quyết lắc đầu:
- Không được, hiện tại ngươi phải quên.
Hứa Bất Lệnh có chút bất đắc dĩ, không cưỡng cầu nữa, ngược lại nói:
- Vậy cuối cùng lại cho ta hôn một cái.
??
Ninh Ngọc Hợp nhíu chặt mày, có chút tức giận:
- Ngươi mơ à! Ta là sư phụ ngươi, chúng ta không thể như vậy...
- Tối hôm qua ta đã nói như vậy, sư phụ không đồng ý. Dù sao không có ai biết, tối hôm qua hôn lâu như vậy, thêm một lần hay bớt một lần cũng như nhau.
Ninh Ngọc Hợp vẫn lắc đầu, có chút nôn nóng:
- Tối hôm qua ta thật sự mơ hồ... Ngươi đừng ép ta...
Hứa Bất Lệnh thấy nói không thông, trực tiếp tiến đến trước mặt Ninh Ngọc Hợp.
Cả người Ninh Ngọc Hợp cứng đờ, hô hấp dồn dập, muốn nghiêng đầu trốn tránh lại vẫn bị hôn lên.
Ninh Ngọc Hợp nhắm chặt mắt, tay cuộn ở ngực rõ ràng muốn ngăn cản nhưng cuối cùng cũng không làm. Không biết vì sao, cảm giác lần này đánh vào còn lớn hơn tối hôm qua.
Một lát sau, Ninh Ngọc Hợp không kiên trì được, đẩy Hứa Bất Lệnh ra, xoa xoa môi:
- Được rồi, ngươi quên những việc này đi... Chúng ta không thể tái phạm sai lầm...
Hứa Bất Lệnh cảm thấy mỹ mãn, đứng dậy ra ngoài khoang thuyền, cầm lấy mái chèo. Hắn chần chờ hạ, có chút xấu hổ quay đầu lại:
- Sư phụ, ta không biết chèo thuyền.
Ninh Ngọc Hợp tâm loạn như ma, dùng tay chống thân thể nhớ tới thân thể mình, trên đùi lại mềm nhũn ngồi trở về, sắc mặt chỉ một thoáng đỏ thêm vài phần.
- Nếu không lại nghỉ ngơi một lát?
- Không được...
Ninh Ngọc Hợp nào dám ở cùng một chỗ với Hứa Bất Lệnh. Nàng hận không thể ngay lập tức cao chạy xa bay, cố đứng dậy đi tới đuôi thuyền, nhận lấy mái chèo.
Hứa Bất Lệnh vốn dĩ muốn ngồi ở bên cạnh nàng giống tối hôm qua, lại bị Ninh Ngọc Hợp trừng mắt một cái:
- Ngươi sang đối diện... Nếu không nhảy xuống...
Hứa Bất Lệnh thấy vậy cũng chỉ đành đi sang đầu kia thuyền, đưa mắt nhìn ra xa hồ Động Đình phẳng như mặt gương. Hắn chỉ cảm thấy một đêm này, trong khó hiểu mang theo mộng ảo...
…
Ven hồ Động Đình vừa mới dâng lên khói bếp, tiểu thương dậy sớm ở bên đường bán bánh bao. Bọn nha hoàn trên thuyền lầu cũng bắt đầu hoạt động, bận trước bận sau chuẩn bị đồ ăn sáng và đồ rửa mặt.
Phương đông mới vừa sáng lên bụng cá trắng, Chúc Mãn Chi đã từ trên giường bò dậy, mặc vào váy thu mới đặt mua, trang điểm xinh đẹp. Sau đó rời thuyền mang theo tỷ muội vừa tìm về, đi tới cửa hàng hoành thánh bên đường ăn sáng.
Trên thuyền chuẩn bị hơi sớm, nhưng đầu bếp vương phủ cực kỳ chú ý, ăn uống tinh tế tỉ mỉ, còn phải chăm sóc các phương diện bổ dưỡng điều dưỡng. Hương vị đúng là không tồi nhưng chung quy vẫn thiếu chút gì đó.
Khi còn nhỏ Chúc Mãn Chi ở nông thôn, lớn lên lại làm bộ khoái, lẻ loi chạy đến kinh thành, hàng năm trà trộn nơi phố phường. Nàng thích ở quan trà quán rượu nghe tiên sinh kể chuyện khoác lác, cũng thích các loại đồ ngon ở cửa hàng nhỏ bình thường nơi hẻm nhỏ ngõ sâu. Cái này có thể nói là sở thích, cũng có thể nói là toàn bộ cuộc sống của nàng ngoài việc tìm phụ mẫu ra.
Lần đầu tiên nàng ra cửa với Hứa Bất Lệnh, nàng đã kéo Hứa Bất Lệnh đi ăn canh thịt dê ở Trường An nhất. Cho dù hành tẩu giang hồ, nàng nhắc mãi cũng là cua lớn ở hồ Động Đình, cá ngâm giấm ở Tây Hồ. Trong con mắt người ngoài có lẽ Mãn Chi hơi tham ăn. Nhưng trong mắt Mãn Chi, người ngoài đều sống quá mệt mỏi, cuộc sống vốn nên như này.
- Tiểu Ninh, cửa hàng hoành thánh nhà này rất nổi danh ở Nhạc Dương. Chờ trời sáng thêm chút nữa là không còn chỗ đâu, ta tới rất nhiều lần cũng chưa ăn được. Mấy ngày hôm trước còn muốn kéo Hứa công tử đi cùng, đáng tiếc Hứa công tử thật sự bận...
Đầu đường ven hồ, Chúc Mãn Chi mặc áo ấm màu trắng, trên áo thêu cánh đào hoa, phía dưới là quần màu đỏ, thoạt nhìn thanh lệ động lòng người. Nàng đi ở phía trước quen thuộc giới thiệu muôn hình muôn vẻ quanh người.
Ninh Thanh Dạ đổi về váy dài màu trắng như ngày xưa, tóc dài như mực xõa ở sau lưng. Giữa mày lạnh nhạt không có bao nhiêu hứng thú, hiển nhiên nàng còn đang suy nghĩ chuyện Tào Gia ngày hôm qua. Nhưng sau khi bị Mãn Chi lải nhải nói chuyện cả đêm, tâm tình nàng cũng bình phục không ít.
Tối hôm qua Ninh Thanh Dạ và Chung Ly Cửu Cửu trở lại trên thuyền. Nàng vốn định đi hỏi sư phụ sao lại ở chung với Chung Ly Cửu Cửu, chỉ tiếc bắt hụt, cũng không biết sư phụ chạy đi đâu.
Lần đầu tới cửa, Ninh Thanh Dạ cũng không tiện cãi nhau với khách của Hứa Bất Lệnh. Nàng không để ý đến Chung Ly Cửu Cửu, ở trong phòng sư phụ với Mãn Chi.
Buổi tối, Lục phu nhân và Tiêu Tương Nhi dạo xong phố trở về, phát hiện trên thuyền lại nhiều thêm một cô nương, tất nhiên lại đến thăm.
Ninh Thanh Dạ trước kia chưa từng tiếp xúc nhưng nàng biết là thân thích của Hứa Bất Lệnh. Nàng còn lo lắng trưởng bối của Hứa Bất Lệnh hỏi nàng có quan hệ gì với Hứa Bất Lệnh, kết quả hóa ra là nàng nghĩ nhiều.
Nhớ tới tối hôm qua khách sáo hàn huyên, Ninh Thanh Dạ dò hỏi:
- Mãn Chi, tối hôm qua Lục phu nhân lại đây, là trưởng bối của Hứa Bất Lệnh à? Ta thấy nàng vẫn luôn phân tâm, có phải xảy ra chuyện gì không?