Thế Tử Thật Hung

Chương 470: Ta là sư phụ ngươi!

Chương Trước Chương Tiếp

Sắc trời tờ mờ sáng, phương đông vừa mới lộ ra bụng cá trắng.

Thuyền nhỏ lẻ loi dừng trên mặt hồ rộng lớn vô ngần, không sóng không gió, yên tĩnh như một bộ tranh thuỷ mặc.

Trong mui thuyền nhỏ hẹp không biết dừng lại từ khi nào, nam nữ ôm nhau mà ngủ. Lấy hộp kiếm làm gối, áo bào trắng lót ở boong tàu, váy đắp trên người. Yếm thêu hoa sen tùy ý ném ở một bên, bên cạnh còn có một cái khăn trắng, một đóa hồng mai nở rộ trên khăn.

Hứa Bất Lệnh đang ngủ say, lấy cánh tay làm gối đầu ôm Ninh Ngọc Hợp, vẻ mặt lạnh nhạt trước sau như một.

Ninh Ngọc Hợp lại mở to hai mắt, nhìn khăn tay trắng gần ngay trước mắt, động cũng không dám động một chút.

Đây là chỗ nào...

Sao ta lại ở chỗ này...

Ta đã làm cái gì...

Vừa tỉnh lại trong mệt mỏi, Ninh Ngọc Hợp còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của việc này. Đợi sau khi từng cảnh tối hôm qua một lần nữa xuất hiện ở trong đầu, mặt nàng mới dần dần biến thành đỏ như máu, lại chậm rãi hóa thành trắng bệch, sau đó biến thành đỏ bừng...

Nhất định là nằm mơ...

Ta trúng tà rồi...

Như thế lặp lại vài lần, càng nhiều thứ xuất hiện ở trong đầu.

Lễ pháp cương thường...

Danh phận thầy trò...

Thân là người xuất gia, thế mà lại ngủ với đồ đệ...

Nghiệt đồ khi sư diệt tổ này!

Thân thể Ninh Ngọc Hợp cứng đờ, theo đó bắt đầu run nhè nhẹ. Nàng hoang mang rối loạn vội đẩy cái tay trước ngựa ra, cúi đầu nhìn thoáng qua, thủ cung sa ở bên nàng mười mấy năm, vốn nên ở với nàng cả đời, đã biến mất…

- Á…

Một tiếng thét chói tai vang vọng trên hồ Động Đình buổi sáng sớm, dọa cá ở trong hồ với chim đậu đầu thuyền chạy mất.

Hứa Bất Lệnh bị dọa run lên một cái, nháy mắt bừng tỉnh lật người dậy. Hắn sờ về phía bội kiếm đặt ở bên cạnh người, đôi mắt như chim ưng nhìn quanh thân:

- Sư phụ, làm sao vậy?

Ninh Ngọc Hợp hoảng không biết chạy đâu, nhặt váy lên ôm trước người, dùng chân đá nam nhân vừa rồi còn ôm nhau nàng ngủ, run giọng giận dữ mắng:

- Nghiệt đồ! Ngươi... nươi thế mà...

Hứa Bất Lệnh nhìn bốn phía xung quanh không phát hiện cái gì khác thường cũng dần dần tỉnh táo lại. Hắn buông bội kiếm xuống.

Đảo mắt nhìn lại, Ninh Ngọc Hợp tối hôm qua cứng rắn đè hắn, sắc mặt đỏ như máu, trong mắt rưng rưng, không ngừng lùi về phía sau. Mui thuyền cũng hẹp như vậy, nàng lùi lúc lâu vẫn còn trước mặt hắn. Nàng cắn môi đỏ, quay đầu đi không dám nhìn hắn, dáng vẻ xấu hổ và giận dữ muốn chết.

Hứa Bất Lệnh có chút mờ mịt, dùng áo choàng khoác lên người mình, tiến đến gần:

- Sư phụ, ta làm sao vậy?

- Ngươi... ngươi cút đi...

Sắc mặt Ninh Ngọc Hợp đỏ lên, muốn mặc váy vào nhưng lại không dám làm trước mặt Hứa Bất Lệnh, chỉ có thể mang theo tức giận trách cứ.

Hứa Bất Lệnh nhìn trái nhìn phải:

- Thuyền chỉ có như này, bên ngoài lại toàn nước, ta có thể đi chỗ nào chứ? Sư phụ, rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Không phải tối hôm qua còn tốt à...

Tối hôm qua...

Ninh Ngọc Hợp ngây ngẩn cả người, nhớ lại tối hôm qua mình đã làm gì. Thế mà nàng lại nghĩ đau dài không bằng đau ngắn, mạnh mẽ với đồ đệ mình... Vậy phải làm sao bây giờ...

Nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của Hứa Bất Lệnh, Ninh Ngọc Hợp bỗng thấy đuối lý. Thế nhưng nàng không biết nên giải thích chuyện tối hôm qua thế nào. Nàng nhớ lại một chút, trên mặt lộ ra xấu hổ và giận dữ, lạnh lùng nói:

- Nghiệt đồ, ta là sư phụ ngươi!

- Ta biết mà.

Hứa Bất Lệnh ngồi xếp bằng ở trước mặt nàng. Tối hôm qua ngươi tình ta nguyện, chắc chắn hắn không có áy náy gì, ánh mắt còn cực kỳ thản nhiên.

- ...

Ninh Ngọc Hợp thở dốc, nước mắt lại lăn xuống. Nàng không dám nhìn thẳng vào Hứa Bất Lệnh, cúi đầu đạp Hứa Bất Lệnh một cái:

- Nếu biết, vì sao ngươi còn làm vậy với ta... Ngươi có phải người không?

Hứa Bất Lệnh nhún vai:

- Sư phụ, ngươi nói có lý tí được không? Tối hôm qua ta muốn phản kháng, ngươi còn dạy dỗ ta. Ta có cách nào chứ?

- Ta...

Ninh Ngọc Hợp nghẹn lời, trong đầu ong ong. Tối hôm qua đúng là nàng đột ngột làm vậy, không suy xét hậu quả gì...

Nhưng dù vậy, hắn thân là đồ đệ, sao có thể động sắc tâm với sư phụ...

Ninh Ngọc Hợp ôm chặt váy áo, suy nghĩ:

- Ta... tối hôm qua ta mơ hồ. Cuối cùng hối hận, bảo ngươi dừng tay. Vì sao ngươi không dừng?

Vẻ mặt Hứa Bất Lệnh cổ quái:

- Sư phụ, chúng ta đã đến vậy rồi, dừng thế nào được?

- Xí…

Ninh Ngọc Hợp trừng mắt với nam nhân trước mặt, cố gắng một lát cuối cùng không nhịn được. Vì xấu hổ và giận dữ muốn chết, nàng trở tay cầm lấy bội kiếm của mình muốn cắt cổ.

Hứa Bất Lệnh vội vàng bắt được cổ tay của nàng, trấn an:

- Sư phụ, ngươi nghĩ bỏ là bỏ à? Tối hôm qua nói rõ ràng, ta đều nghe ngươi. Sao trời vừa sáng đã đổi ý?

Ninh Ngọc Hợp nắm chuôi kiếm, trong mắt đều là không còn mặt mũi nào, nói năng lộn xộn:

- Ta là sư phụ ngươi... Sao ta có thể làm loại chuyện này... Sao ngươi có thể làm loại chuyện này...

Hứa Bất Lệnh đoạt lấy kiếm, ném sang một bên:

- Làm đã làm rồi. Không phải tối hôm qua ngươi đã nói đau dài không bằng đau ngắn à? Ý trời khó trái chắc chắn phải có một đoạn nhân duyên với ta. Cho nên kết một đoạn nhân duyên trước, sau đó bảo ta quên đi...

- Loại chuyện này, sao có thể quên?

Mắt Ninh Ngọc Hợp hồng hồng, mím môi trừng mắt nhìn Hứa Bất Lệnh, lại không có tự tin gì. Dù sao tối hôm qua đúng là ý của nàng, linh cơ vừa động đã nhảy ra...

Hứa Bất Lệnh thở dài:

- Lúc ấy ta cũng cảm thấy có chút diễn. Loại chuyện này sao có thể quên, đây không phải là nói giỡn à...

- Nếu ngươi biết, vì sao không cản ta?

- Ta ngăn cản rồi. Lúc ấy sư phụ rất hung dữ, nói mình hoàn toàn tỉnh táo còn kiên quyết bắt ta đưa mặt sang. Vừa hôn vừa uy hiếp, lệnh sư phụ khó trái, ta thật sự không ngăn được...

- Rõ ràng ngươi không muốn cản. Võ nghệ ngươi cao hơn ta, sao lại không cản được?

Hứa Bất Lệnh há miệng thở dốc, chợt mở tay ra:

- Ta là một nam nhân bình thường, đã sớm nói muốn cưới ngươi. Ta không lay chuyển được ngươi tất nhiên từ bỏ, ngươi còn trông cậy vào ta thà chết chứ không chịu khuất phục à?

- ...

Ninh Ngọc Hợp trừng mắt, không biết nói gì.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, trầm mặc một lát. Sau đó, Ninh Ngọc Hợp dần dần an tĩnh lại, nàng nhìn trái nhìn phải, nói cực nhỏ:

- Ngươi xoay người lại đi.

Hứa Bất Lệnh nhẹ nhàng gật đầu, thành thật xoay người đưa lưng về phía Ninh Ngọc Hợp, mặc quần áo.

Sau lưng cũng truyền đến tiếng sột xoạt, còn có giọng nói cực kỳ áp lực:

- Tối hôm qua... tối hôm qua là ta không tốt, xúc động...

Đâu chỉ là xúc động, đều sắp dùng sức mạnh...

Trong lòng Hứa Bất Lệnh cổ quái, khoác áo choàng lên người, dịu dàng nói:

- Sư phụ, tối hôm qua ngươi hơi xúc động nhưng hình như cũng không trúng dược hoặc là uống rượu, hẳn là tự nguyện chứ?

- ...

Sau lưng trầm mặc trong chốc lát, nàng nhẹ nhàng mặc lại đồ, tự hỏi thật lâu, mới thấp giọng đáp lại:

- Ta... ta là tự nguyện, nhưng mà... nhưng mà lúc ấy ý tưởng không đúng, trong đầu rất loạn cũng không nghĩ nhiều. Thấy nơi này bốn bề vắng lặng, nhất thời xúc động mới... mới... Hiện tại nghĩ đến, quả thực là mất trí... Ngươi không thể thật sự...

- Vậy sư phụ vẫn thích ta?

- Ta... ta thích ngươi thì có ích gì? Trước khi xuống núi ta đã tính một quẻ. Nếu không ngoài ý muốn, đúng là sẽ có một đoạn nhân duyên với ngươi. Nhưng ta không thể hiểu được nhận ngươi làm đồ đệ, nhân duyên này trăm triệu không thể kết...

Hứa Bất Lệnh suy tư, quay đầu:

- Sư phụ thích ta từ khi nào?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)