Ánh trăng trong veo, trên mặt hồ yên tĩnh không chút tiếng động.
Trên thuyền nhỏ, Ninh Ngọc Hợp mặc váy trắng mỏng, một lần nữa dựa vào vai Hứa Bất Lệnh, bàn tay trắng nhẹ nâng cầm lấy tay Hứa Bất Lệnh. Mười ngón tay đan vào nhau, dường như nàng rất thích loại cảm giác này, nhìn không chớp mắt. Nàng suy tư thật lâu, mới nhẹ giọng nói:
- Ngươi có ân cứu mạng với ta, cũng nhìn thân thể của ta, ta cũng không chán ghét ngươi, thậm chí rất thưởng thức. Theo lý thuyết hẳn nên gả cho ngươi... Nhưng ta đã xuất gia, cũng là sư phụ ngươi, cho nên không thể gả cho ngươi... Ta không muốn đồi phong bại tục, nhưng quẻ tượng kia lại nói chúng ta chắc chắn có nhân duyên, ý trời khó trái. Ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ...
Lời nói nhẹ nhàng sâu kín, lặp đi lặp lại, thoạt nhìn giống hệt cô nương thích tình lang lại bị gia trưởng gây khó dễ, tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể dựa vào tình lang tố khổ.
Hứa Bất Lệnh nắm tay ngọc nhỏ dài, cảm xúc lạnh lẽo tinh tế giống như một khối mỹ ngọc, nói trong lòng hắn không có tâm tư xiêu vẹo là không thể. Trước kia cả ngày ngồi nhớ bánh bao trắng, hắn cũng chưa bao giờ coi Ninh Ngọc Hợp như sư phụ.
Cũng không biết vì sao, giờ này phút này ngồi ở trên mặt hồ rộng lớn. Sau khi cảm giác được Ninh Ngọc Hợp hồi hộp luống cuống, trong lòng Hứa Bất Lệnh bỗng nhiên trở nên bình tĩnh, ngược lại không hề có tâm tư kiều diễm gì, chỉ còn lại có nam nhân muốn bảo vệ.
- Ừm... Sau khi trở về, ta sẽ thả tin tức ra ngoài giang hồ nói ngươi chỉ được mời làm môn khách cho vương phủ, cũng không phải sư phụ ta. Tất cả chỉ đồn sai... Chờ từ Giang Nam trở về đại hôn, quang minh chính đại đón ngươi cùng vào cửa là được... Về phần Hoàng Đế, ta không quan tâm hắn nghĩ như thế nào, không liên quan gì đến chúng ta...
Ninh Ngọc Hợp nắm tay Hứa Bất Lệnh, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ta không thể gả cho ngươi. Cho dù không có danh phận thầy trò, Thanh Dạ còn đó. Ngươi và Thanh Dạ hẳn là một đôi, sau khi trở về sẽ gặp Thanh Dạ. Ta phải giữ khoảng cách với ngươi, bày ra dáng vẻ sư phụ... Ta không muốn Thanh Dạ hận ta, nói ta đoạt nam nhân với nàng...
Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt:
- Hình như cũng đúng... Vậy làm sao bây giờ, không phải ý trời khó trái à?
- Phải, ý trời khó trái...
Ninh Ngọc Hợp trầm mặc, nhìn bốn phía mặt hồ rộng lớn không thấy cuối. Nàng do dự lúc lâu, thấp giọng nói:
- Đau dài không bằng đau ngắn. Ngươi và ta sớm hay muộn cũng có một kiếp. Cùng với sau này bị Thanh Dạ phá vỡ, chi bằng sớm chặt đứt nhân duyên này... Từ ngày mai, ngươi không thể nghĩ đến ta, vứt hết yến với bức vẽ đi... ném cái nào vẽ ta đi, cái khác giữ lại được... Sau đó quên chuyện này, không có quẻ tượng gì cả. Ngươi cũng chưa từng thấy thân mình mình, ta cũng chưa từng thích ngươi...
Nghe thấy lời tuyệt tình như vậy, Hứa Bất Lệnh không vui:
- Nói dứt là dứt, cũng quá tuyệt tình, không phải nói có đoạn nhân duyên... Sư phụ đều nói ý trời khó trái...
Ninh Ngọc Hợp không nói tiếp, mà ngồi ngay ngắn, mặt đối mặt với Hứa Bất Lệnh. Nàng hít vào một hơi, tựa như hạ quyết tâm rất lớn mới giơ tay đẩy bả vai Hứa Bất Lệnh.
??
Hứa Bất Lệnh không hề nhúc nhích, nhìn tuyệt đại giai nhân đẹp đến kinh tâm động phách dưới ánh trăng. Hắn hơi hơi nghiêng đầu, có chút mờ mịt.
Ninh Ngọc Hợp cắn môi dưới, nâng tay lên dùng sức đẩy Hứa Bất Lệnh nằm ra mui thuyền:
- Ý trời khó trái, sớm hay muộn cũng sẽ như vậy. Nhân lúc bây giờ còn chưa sâu, tốc chiến tốc thắng sớm cắt đứt chút cũng tốt... Chỉ cần có một đoạn nhân duyên với ngươi, quẻ tượng kia hẳn sẽ hết... Về sau ngươi quên chuyện này đi là được...
!!
Suy nghĩ kiểu gì thế này?
Lần này Hứa Bất Lệnh hiểu ra. Hắn chống khuỷu tay lên boong tàu, đầy kinh ngạc:
- Sư phụ, ngươi tự trọng! Cái này không phải nói giỡn, ấy ấy ấy...
Ninh Ngọc Hợp bị quẻ tượng kia tra tấn non nửa năm, đến đi đường đều nghi thần nghi quỷ. Lúc thì quay ra lúc thì quay vào, càng muốn trốn tránh lại lún càng sâu. Hơn nữa Ninh Thanh Dạ đã trở lại, chuyện này không yên căn bản là nàng không gặp đồ đệ của mình.
Dù sao đã nói đến thế rồi, Ninh Ngọc Hợp cũng không màng Hứa Bất Lệnh giãy giụa, ấn bả vai Hứa Bất Lệnh. Nàng từ trên cao nhìn xuống, cúi đầu nghiêm túc nhìn gương mặt tuấn mỹ kia:
- Ta biết ngươi háo sắc, gọi ta Bạch đạo trưởng nhưng trong lòng chắc chắn nghĩ mấy thứ kia. Ngươi xem đã xem rồi, thật ra trong sạch đã hủy ở trên tay ngươi, nhiều thêm chút nữa cũng không có gì khác nhau... Nhưng chỉ có lần này, từ nay về sau, ngươi phải làm quân tử, chính thức coi ta là sư phụ... Còn nữa, không được bái con hồ ly Chung Ly Cửu Cửu kia làm sư phụ. Ngươi chỉ có một sư phụ là ta...
Gần nhau trong gang tấc, sợi tóc mềm mại rũ trên má, cào vào lòng người phát ngứa.
Hứa Bất Lệnh ít có thể nghiệm góc ngắm bảo bảo thế này. Vẻ mặt hắn quái dị, rất là bất đắc dĩ:
- Sư phụ, ngươi đừng xúc động, có chuyện gì từ từ nói...
- Ngươi nói cái gì? Ngươi cho rằng ta không biết Bạch đạo trưởng có ý gì à?
Ninh Ngọc Hợp mím môi, cúi người khẽ gặm môi Hứa Bất Lệnh.
Hai môi chạm nhau, trúc trắc lại không chút ngượng ngùng.
Hứa Bất Lệnh trừng lớn đôi mắt, không ngờ Ninh Ngọc Hợp thật sự làm. Lần này hắn thật ngốc, dùng sức quay đầu đi không cho Ninh Ngọc Hợp gặm, vội vàng nói:
- Sư phụ, ngươi làm thật à?... Có phải ngươi trúng thuốc không?
Nói rồi nắm lấy cổ tay Ninh Ngọc Hợp xem xét. Mạch tượng vững vàng, không phát hiện cái gì dị thường...
Khuyên tai Ninh Ngọc Hợp lung lay, thấy Hứa Bất Lệnh trốn tránh, trong mắt có phần bực bội. Nàng giơ tay chuyển mặt hắn qua, hùng hổ:
- Ta rất tỉnh, trúng thuốc cái gì? Ta đã tính quẻ cho mình, nói không thể xem vẫn xem, chắc chắn có nhân duyên với ngươi. Không giải như vậy, còn có thể như thế nào? Ngươi đừng sợ, nhắm mắt lại một lát là xong...
??
Nói cái gì vậy...
Hứa Bất Lệnh á khẩu không trả lời được. Mắt to trừng mắt nhỏ đối diện một lát, thân ở vùng hoang vu dã ngoại chính giữa hồ, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay. Hắn có thể làm sao bây giờ, chỉ đành từ bỏ chống cự:
- Vậy được rồi, ngươi đến đây đi...
Lúc này Ninh Ngọc Hợp mới vừa lòng. Nàng ôm mặt Hứa Bất Lệnh cẩn thận nhéo nhéo, giống như tiểu nữ hài thưởng thức món đồ chơi của mình. Mới vừa cúi người, nàng lại nghĩ tới cái gì, nhíu mày nói:
- Lệnh Nhi, trên sách nói ta khắc phu, ngươi có ghét bỏ không?
- Thích còn không kịp, sao lại ghét bỏ.
Hứa Bất Lệnh thở dài, còn muốn khuyên nhủ:
- Ta chỉ sợ sư phụ hối hận lại chạy. Chuyện này thật ra có thể từ từ tới... Ôi ôi ôi...
Ninh Ngọc Hợp tập võ lâu năm, động tác còn có chút dã man, không chút dịu dàng.
Hứa Bất Lệnh thật là có phần không chống đỡ được. Hắn phản kháng tượng trưng vài cái rồi đảo khách thành chủ.
Thuyền nhỏ phập phồng, tỏa ra từng gợn sóng.
Một lát sau truyền đến tiếng sột sột soạt soạt, quấy nhiễu cá nhỏ bơi ở cạnh thuyền.
Cũng không biết bao lâu sau, mui thuyền bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô nhỏ kinh hoảng:
- Á! Lệnh Nhi, không được... Vừa rồi ta mơ hồ...
- Sư phụ, đã như vậy rồi...
- Đừng... Á đau... Hu hu…
Tiếp đó lại yên lặng, chỉ còn lại có gió mát và một chiếc thuyền con bập bềnh giữa biển sao...