Hồ phẳng như gương, mái chèo tạo từng gợn sóng tản dần ra, trăng tròn trong nước theo đó phập phồng.
Trên mặt hồ rộng lớn chỉ có một chiếc thuyền con, gió đêm thổi tới, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh.
Nam nữ áo trắng ngồi trên thuyền nhỏ, rời xa trần thế. Dưới sao trời phản chiếu giống như một con thuyền cô độc giữa ngân hà.
- Đáng tiếc, không nên nhận ngươi làm đồ đệ...
Sợi tóc bên tai Ninh Ngọc Hợp nhẹ nhàng lay động theo gió đêm, mái chèo trong tay nàng không biết ngừng lại khi nào. Nàng chỉ nhìn trăng tròn trên không trung, nhớ tới gì đó, đôi mắt hiện ra khát khao, sáng lấp lánh khác hẳn với dịu dàng nhã nhặn lịch sự ngày xưa, thậm chí hiện ra vẻ linh động mà tiểu nữ nhi mới có.
Hứa Bất Lệnh ngồi trước mặt nàng, theo ánh mắt nàng nhìn lên ánh trăng trên không trung:
- Vì sao? Chẳng lẽ cảm thấy ta không thích hợp làm đồ đệ ngươi?
- Không phải... Là không nên nhận...
Ninh Ngọc Hợp yên tĩnh ngồi ở trên thuyền nhỏ, khuyên tai xanh biếc lung lay trong gió đêm. Nàng suy tư một chút:
- ... Khi còn nhỏ, ta chỉ là nữ nhi con vợ lẽ, căn bản có không địa vị ở Đường Gia con cháu thịnh vượng, còn không bằng một vài nha hoàn lâu năm. Thiên phú tập võ của ta cũng tạm được nhưng Đường Gia Kiếm truyền nam không truyền nữ, ta không phục...
... Khi đó ta giống ngươi, cũng hướng tới giang hồ tự do tự tại. Lúc ấy chỉ nghĩ sau khi lớn lên làm nữ hiệp đi khắp bốn phương hành hiệp trượng nghĩa. Sau đó gặp được cái đại hiệp giang hồ hợp tính, hai người cùng nhau lưu lạc thiên nhai...
Nói tới đây, Ninh Ngọc Hợp nhìn sườn mặt Hứa Bất Lệnh:
- Còn nhớ rõ lần trước ở ngoài thành Trường An, sau khi gặp được thích khách đánh lén, chúng ta cùng cưỡi chung một con ngựa về không?
Ký ức Hứa Bất Lệnh vẫn còn mới nguyên. Chiếc yếm kia đến nay còn đặt ở tráp, sao hắn có thể quên:
- Tất nhiên nhớ rõ. Lúc ấy ta liều mình cứu sư phụ, sư phụ băng bó miệng vết thương cho ta...
Ninh Ngọc Hợp cười một cái, tiếp tục nhìn ánh trăng:
- Khi còn nhỏ tưởng tượng giống vậy, làm một hiệp nữ cưỡi ngựa, vào nam ra bắc. Bỗng nhiên có một ngày, ở nơi đặc biệt nào đó gặp một người đặc biệt, có thể là cùng nhau ngồi thuyền tranh, sau đó gặp gỡ như vậy...
... Người kia ôn văn nho nhã, tướng mạo tuấn lãng, có thể là thư sinh không biết võ nghệ, cũng có thể là hiệp khách võ nghệ cao cường, lòng mang nhân thiện nói năng có lễ, trùng hợp lại liếc nhìn ta nhiều thêm một cái... Sau đó hai người cưỡi chung một con ngựa, đi khắp thiên hạ ngắm núi sông. Cho đến một ngày đi mệt, cùng nhau trở lại nơi ban đầu gặp gỡ, nhà trúc nuôi dê, dưỡng nhi dục nữ, bình thản sống đến ngày nhắm mắt... Giang hồ trong tưởng tượng của ta là như vậy đó...
Giang hồ nhi nữ, hiệp cốt nhu tình, trên đời làm gì có ai không hướng tới?
Đôi mắt Hứa Bất Lệnh mang theo ý cười:
- Thật ra giang hồ trong tưởng tượng của ta cũng gần giống với sư phụ.
Ninh Ngọc Hợp chớp chớp mắt, lại sâu kín thở dài:
- Đáng tiếc tạo hóa trêu người. Ta còn chưa lớn, đường đã đi sai. Đầu tiên làm Hoàng Hậu, cuối cùng lại đến Trường Thanh Quan, thành một đạo cô đoạn tuyệt hồng trần... Vốn tưởng rằng đời này đều không thể đi con đường đó nhưng không ngờ thế mà ta thật sự tìm được hiệp khách trong tưởng tượng kia...
Vừa nói, Ninh Ngọc Hợp vừa quay đầu lại nhìn về phía Hứa Bất Lệnh, ánh mắt chân thành tha thiết lại mang theo vài phần tiếc nuối:
- ... Tướng mạo tuấn lãng, ôn văn nho nhã, còn võ nghệ cao cường. Nấu chốt là còn có một trái tim hiệp nghĩa, khuyết điểm duy nhất là có chút háo sắc...
Hứa Bất Lệnh vốn đang chậm rãi gật đầu, nghe được một câu cuối cùng, sắc mặt hắn hơi cứng đờ, có chút vô tội.
- Nhưng mà ta đã rất vừa lòng. Ta vốn tưởng rằng nam nhân như vậy chỉ có trong tưởng tượng lại không ngờ thật sự để cho ta gặp gỡ, đột ngột như vậy... Chỉ tiếc đã tới chậm mười năm, ta không nên nhận ngươi làm đồ đệ...
Sau khi Ninh Ngọc Hợp nói xong, nàng nhìn trăng tròn trong hồ hiện ra mất mát.
Hứa Bất Lệnh trầm mặc. Hắn nhích gần lại dính sát vào Ninh Ngọc Hợp, hiếu kỳ nói:
- Nếu không bái sư thì có phải có thể...
Ninh Ngọc Hợp lắc lắc đầu, tự nhiên dựa đầu vào vai Hứa Bất Lệnh, nhìn trăng tròn trong hồ:
- Nếu không bái sư, chúng ta hẳn có thể giống như bây giờ làm một đôi hiệp lữ giang hồ. Ta lớn hơn ngươi mấy tuổi, ngươi chắc sẽ không để ý chứ...
- Tất nhiên không rồi.
Thân thể Hứa Bất Lệnh rõ ràng hơi cứng đờ, sợi tóc mềm mại dán trên má hắn, mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi, có chút tâm viên ý mã.
Ninh Ngọc Hợp cười một cái, ngẫm nghĩ:
- Thật ra ta rất muốn gả chồng. Ở đạo quan lẻ loi ta đã sớm chịu đủ rồi, chẳng qua ta chạy trốn hôn lễ với Hoàng Đế, trên đời không ai dám cưới ta... Ngươi đến cả Thái Hậu cũng dám chạm vào, hẳn là dám cưới ta chứ?
- Ta có gì mà không dám?
- ... Ôi…
Ngón tay ngọc của Ninh Ngọc Hợp quấn lấy sợi tóc mềm rũ bên tai, tiếc nuối thở dài:
- Đáng tiếc ta đã nhận ngươi làm đồ đệ, danh phận thầy trò lớn hơn trời, không thể xằng bậy... Thật ra làm sư phụ cũng được, cứ như vậy ở trước mặt ngươi cũng coi như hoàn thành tâm nguyện lúc nhỏ...
Đều đã chủ động như vậy, Hứa Bất Lệnh sao có thể ngồi yên. Hắn do dự một chút, giơ tay ôm bả vai Ninh Ngọc Hợp, dịu dàng nói:
- Dù sao sư phụ cũng chưa dạy ta cái gì, không tính toán gì hết là được...
- Không được... Ta là nữ tử giang hồ, thầy trò là thầy trò... Nhưng cũng là ý trời, đầu năm ta rời khỏi Trường Thanh Sơn có tính một quẻ cho mình. Quẻ tượng là ‘ngộ khốn long hóa mưa, chớ xem chi, thấy khó khăn quay đầu’. Lúc ấy ta còn tưởng rằng có thể nhìn thấy chân long, tìm kiếm khắp nơi ven đường, không tìm được nên cho rằng quẻ tượng là giả... Cuối cùng mới phát hiện khốn long kia là ngươi, nước mưa là Thái Hậu. Ta coi thấy hai người các ngươi... Nếu nhìn, sẽ không quay đầu được, hai chúng ta chắc chắn phải xảy ra chuyện. Ý trời như thế...
Hứa Bất Lệnh không tin tà, nhưng lúc này hắn cũng nói hùa theo:
- Nếu ý trời làm khó, vậy nghĩ cách thôi. Sư phụ trục xuất ta ra khỏi sư môn, thuận theo ý trời...
Ninh Ngọc Hợp nhẹ nhàng lắc đầu:
- Trục xuất sư môn cũng là thầy trò, nào có đạo lý sư phụ gả cho đồ đệ, truyền ra chẳng phải bị người ta chê cười đến chết... Nhưng nếu quẻ tượng ứng nghiệm, một kiếp này sớm hay muộn sẽ đến. Ta và ngươi chắc chắn có một đoạn nhân duyên. Nếu thực sự có một ngày như vậy, ngươi quyết không thể nói chuyện này ra...
Đây đâu phải vấn đề nói hay không nói ra...
Hứa Bất Lệnh suy tư rồi nâng cằm Ninh Ngọc Hợp lên, nhìn gương mặt trắng tinh gần trong gang tấc:
- Sư phụ, ngươi có thích ta không?
- Ta...
Khuôn mặt Ninh Ngọc Hợp hơi đỏ lên, hiện ra vài phần ngượng ngùng hiếm có. Nàng dịch ánh mắt, suy nghĩ:
- Không rõ ràng lắm... Nhưng lần đó ngươi chắn mũi tên cho ta, ta hẳn đã thích ngươi. Ngồi trên lưng ngựa, ma xui quỷ khiến dùng yếm băng bó cho ngươi, còn phân tâm. Lúc ấy ta đã nghĩ những việc này... Sau đó phát hiện ngươi thấy hết thân thể của ta. Thật ra ta không tức giận chút nào, chỉ cảm thấy không chỗ dung thân. Ta là sư phụ ngươi, sao ngươi có thể xem ta, còn gạt ta... Rời khỏi Trường An không mấy ngày, ta đã hối hận... Ngươi xem ta là bởi vì cứu ta, chúng ta là thầy trò. Có lẽ do ông trời an bài, là ta không thể hiểu được nhận ngươi làm đồ đệ mới hỏng việc. Nếu không nhận ngươi, có lẽ chúng ta đã ở cùng một chỗ... Ta thích hiệp khách, ngươi như vậy chỉ có thể nói tạo hóa trêu người. Ông trời cố ý nhằm vào ta...
Hứa Bất Lệnh ngẫm nghĩ:
- Lúc ấy ta nói ta sẽ cưới ngươi, là thật sự muốn cưới ngươi... Đương nhiên, cả do thèm thân mình sư phụ nên muốn phụ trách...
- Ta không cần ngươi phụ trách...
Ninh Ngọc Hợp khẽ nhíu mày:
- Ta là sư phụ ngươi, ngươi phải hiếu thuận với ta.
- ...
Hứa Bất Lệnh hơi nhún vai, không có lời nào để nói...