Sắc trời đã tối, trên thuyền ven hồ trống không, không có đồ tiêu khiển, thời gian trôi cực kỳ thong thả.
Bình thường, Ninh Ngọc Hợp có thể đả tọa luyện công giết thời gian. Nhưng bả vai nàng bị thương không thể tập võ, biết được tin đảo Quân Sơn xảy ra chuyện cũng không thể tĩnh tâm. Nàng đi tới đi lui ở trong phòng, lo lắng cho an nguy của Hứa Bất Lệnh và Thanh Dạ.
Có thể là vì trong phòng quá buồn tẻ, Ninh Ngọc Hợp vẫn cảm thấy tâm phiền ý loạn, rất muốn tìm người để nói chuyện phiếm. Thân thể còn cảm giác nghẹn đến mức hoảng, luôn nhớ tới dáng vẻ của Hứa Bất Lệnh.
Cứ như vậy nửa canh giờ, Ninh Ngọc Hợp biết rõ mình đi qua có lẽ không giúp được gì, nhưng vẫn không thể nhịn xuống. Nàng thay váy áo, lấy trường kiếm trên tường, một mình rời thuyền đến bến đò muốn đi Tào Gia Quân Sơn nhìn xem.
Bến đò tương đối nhiều thuyền. Nhưng tất cả đều là thuyền từ đảo Quân Sơn về, nàng tìm lúc lâu lại không có một thuyền nào đi.
Ninh Ngọc Hợp biết chắc chắn có người phong đảo, chỉ cho phép ra không được vào, miễn cho có người quấy rầy việc trên đảo.
Phong toàn bộ hồ Động Đình, thủ đoạn này không tầm thường. Ninh Ngọc Hợp thấy vậy càng thêm tâm phiền ý loạn, tìm kiếm khắp nơi. Cuối cùng ở một góc khuất tìm được một chiếc thuyền đánh cá nhỏ. Nàng thương lượng với nhà đò mua lại, một mình chèo thuyền nhỏ đi đảo Quân Sơn.
Hồ Động Đình rất lớn, dưới ánh trăng nước xanh một màu, sao trời và trăng bạc phản chiếu trong hồ, phong cảnh đẹp không sao tả xiết. Ninh Ngọc Hợp cũng không có tâm tư thưởng thức. Trong lúc đó, nàng nhìn thấy mấy cái thuyền ít ỏi từ hồ rời đi, chỉ là khoảng cách quá xa, không thấy rõ là ai ngồi trên thuyền.
Đảo Quân Sơn cách bến đò Nhạc Dương gần mười dặm. Muốn một mình chèo thuyền qua tốn không ít thời gian, Ninh Ngọc Hợp lại không có cảm giác gì, hơi phân tâm miên man suy nghĩ đã đi tới bến đò ngoài quảng trường đảo Quân Sơn.
Lúc này thuyền đậu ở bến đò trên đảo đã đi hết rồi, không còn một bóng người. Ninh Ngọc Hợp cầm kiếm thật cẩn thận lên bờ, đang muốn đi vào tìm kiếm, bỗng nhiên nhìn thấy trên đài đá ở bến đò có một công tử áo trắng ôm hộp kiếm đứng đó. Hắn một tay chống nạnh nhìn ra xa mặt hồ trống không, thoạt nhìn có chút mờ mịt.
Ninh Ngọc Hợp từ bóng dáng nhận ra là ai, trước mắt sáng ngời, chạy chậm tới sau lưng hắn:
- Lệnh Nhi?
Trên đài đá, Hứa Bất Lệnh âm thầm oán giận Dạ Oanh làm việc không chu toàn. Không để lại cho hắn cái thuyền nào cả, hắn đang cân nhắc có cần bơi về không.
Sau khi nghe thấy tiếng bước chân và tiếng gọi, hắn quay đầu lại thấy Ninh Ngọc Hợp cầm theo kiếm chạy tới trước mặt.
Ninh Ngọc Hợp ít trang điểm, tóc dài đen nhánh như tơ lụa vấn thành búi tóc thùy vân kế tương đối lưu hành, hai sợi tóc đẹp nhu thuận bám vào hai bên gò má. Da mặt nàng trắng tinh như mỡ dê, dưới cái mũi cao là đôi môi hồng nhuận, còn mang theo hai cái khuyên tai ngọc bích, theo bước chân nàng hơi đong đưa. Phối với khuôn mặt không thể bắt bẻ, dùng khuynh quốc khuynh thành để hình dung cũng không có chút nói quá nào.
Hứa Bất Lệnh hơi ngây ra, suy nghĩ lung tung rối loạn vừa rồi không còn sót lại chút gì. Hắn nhìn giai nhân tuyệt sắc chạy tới, thiếu chút nữa không nhận ra.
Ninh Ngọc Hợp đi đến trước mặt hắn, ngẩng mặt nhìn nam tử cao hơn nàng nửa đầu cũng không thấy lạ vì sao Hứa Bất Lệnh chỉ có một mình, Thanh Dạ đâu rồi. Nàng mở miệng câu đầu tiên chính là:
- Ngươi không sao chứ?
- À... Ta không có việc gì. Sư phụ, ngươi...
Vốn dĩ hắn muốn hỏi ‘Sư phụ, ngươi không sao chứ?’, ngẫm lại vẫn không nói ra. Hứa Bất Lệnh đứng thẳng, mùi hương hoa quế nhàn nhạt như có như không. Nàng dùng là hương phấn của Mãn Chi... Đây là muốn làm gì?...
Ninh Ngọc Hợp không nhận ra Hứa Bất Lệnh khác thường, đứng ở trước mặt hắn cười dịu dàng:
- Không có việc gì thì tốt. Ta cho rằng có chuyện nên chạy tới nhìn xem. Thật ra ta không nên lại đây nhưng mà lại không nhịn được...
Trong đầu Hứa Bất Lệnh đầy dấu chấm hỏi. Hắn ngẫm nghĩ rồi mỉm cười nói:
- Mới vừa rồi Đả Ưng Lâu tìm Tào Gia gây rối, không đánh nhau. Thanh Dạ đã về thuyền trước, ngươi không gặp à?
Ninh Ngọc Hợp lắc lắc đầu:
- Ta tự mình chèo thuyền lại đây, không gặp, có lẽ bỏ lỡ rồi. Sao ngươi đứng ở chỗ này không đi?
- Thuyền chạy hết rồi, không đi được... Ngươi lại đây thì tốt, trở về đi.
Hứa Bất Lệnh ôm hộp kiếm, xoay người cùng Ninh Ngọc Hợp đến bên hồ.
Ninh Ngọc Hợp đi ở trước mặt Hứa Bất Lệnh, nhìn thấy Hứa Bất Lệnh bình yên vô sự, trong lòng thả lỏng không ít. Nàng thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc mắt một cái, tự nhiên như vậy không hề lén lút giống ngày xưa.
Hứa Bất Lệnh đi lên thuyền đánh cá không lớn, đầu thuyền còn phơi lưới đánh cá, mui thuyền được dọn dẹp sạch sẽ. Hắn đặt hộp kiếm ở mui thuyền, Hứa Bất Lệnh cầm lấy mái chèo từ bên cạnh đẩy thuyền nhỏ đi.
Chèo thuyền cũng là kỹ thuật sống, Hứa Bất Lệnh không có kinh nghiệm gì, sau khi thuyền rời bờ thì quay vòng tại chỗ.
Ninh Ngọc Hợp ngồi xuống ghế ở mui thuyền, thấy dáng vẻ Hứa Bất Lệnh lóng nga lóng ngóng thì cười khẽ. Nàng đứng lên bảo Hứa Bất Lệnh tránh ra, nhận lấy mái chèo thuần thục khua trái phải, mới đưa thuyền nhỏ ra khỏi đảo Quân Sơn.
Mặt hồ sóng nước lóng lánh, cảnh giai nhân dưới trăng chơi thuyền cực đẹp.
Hứa Bất Lệnh ngồi đối diện Ninh Ngọc Hợp. Hắn đánh giá vài lần, thuận miệng nói đến chuyện vừa rồi:
- Trưởng tử Tào Gia là Tào Anh đầu phục triều đình, trước đó bán đứng mẫu thân Thanh Dạ bị Lệ Hàn Sinh tìm tới cửa... Nhưng lão gia chủ Tào Gia thoạt nhìn vẫn là người giảng đạo nghĩa, sốt ruột bảo vệ con không đáng trách. Giống như phụ vương ta, vì cứu ta tạo phản hợp tình hợp lý, vì tận trung không màng tính mạng ta cũng hợp tình hợp lý. Người giang hồ vì cái này nắm mãi không buông là không nên, Tào lão gia chủ coi cái này trở thành khúc mắc càng không nên... Thật ra bây giờ ta thấy giang hồ cũng không có gì tốt, chỉ là một đám xã hội đen...
Ninh Ngọc Hợp cười mi mắt cong cong rất đẹp:
- Giang hồ vốn đã không có gì tốt. Năm đó khi còn nhỏ ta cũng hướng về giang hồ giống ngươi. Cái gì mà tiên y nộ mã, trường kiếm thiên nhai, cái gì mà tâm địa hiệp nghĩa, lời hứa đáng ngàn vàng. Sau đó không nhịn được tự mình chạy đi xem. Kết quả hiệp nữ hiệp khách chưa thấy ai, ngược lại gặp không ít người buôn lậu. Còn có người thấy ta lẻ loi muốn đánh cướp. Nếu không phải ta có chút võ nghệ thì đã sớm bị cướp...
Ánh mắt Hứa Bất Lệnh đặt ở trên mặt Ninh Ngọc Hợp, thấy sư phụ không có ý phản cảm thì bày ra dáng vẻ nghiêm túc thưởng thức không hề có tà niệm, ngoài miệng nói tiếp:
- Người giang hồ chính thống rất ít. Hơn nữa phần lớn sống rất mệt. Khấu Mãnh ngàn dặm cứu mẹ, Trương Đĩnh nản lòng thoái chí vân vân…, trong mắt của ta mới thật sự là người giang hồ chân chính...
- Đúng là như thế. Nhưng người như vậy rất ít, chỉ cần còn có, giang hồ vẫn còn có chút thú vị.
Ninh Ngọc Hợp chậm rãi chèo thuyền nhỏ. Nàng nhìn Hứa Bất Lệnh, chợt nói:
- Nếu Lệnh Nhi xuất thân giang hồ, chắc chắn cũng là hiệp khách được mọi người kính ngưỡng. Đáng tiếc...
Hứa Bất Lệnh cười nói:
- Đáng tiếc cái gì? Đáng tiếc ta xuất thân nhà vương hầu, chú định không đảm đương nổi hiệp khách dùng võ vi phạm lệnh cấm?
- Không phải...
Ninh Ngọc Hợp ngẫm nghĩ, lắc đầu than nhẹ một tiếng:
“Đáng tiếc, không nên nhận ngươi làm đồ đệ...
??