Trăng bạc treo không trung, gió đêm rì rào.
Trong rừng trúc hoang tàn vắng vẻ, mặt đất chồng chất lá rụng thật dày, ngẫu nhiên có con thú nhỏ chạy qua đống lá phát ra tiếng sàn sạt.
Hứa Bất Lệnh ôm hộp kiếm, đi đến nơi hẻo lánh ít dấu chân người trong rừng trúc, chú ý động tĩnh quanh người. Đi không bao lâu, phía trước im hơi lặng tiếng hiện ra một bóng người.
Chúc Lục khoanh tay đứng ở trong rừng trúc, nhìn thấy Hứa Bất Lệnh đi tới thì vươn tay ra:
- Giao tua kiếm ra đây.
Đúng tư thế bố vợ đòi đồ của con rể, không chút khách khí.
Hứa Bất Lệnh đi đến cũng không đưa hộp kiếm ra mà là cười khẽ mở miệng:
- Chúc bá phụ đến nhanh thật. Một thanh kiếm thôi, Chúc bá phụ không có bội kiếm vừa hay xứng đôi, đương nhiên ta đưa cho Chúc bá phụ làm sính lễ. Nhưng Tống Anh tặng thanh kiếm cho ta trước công chúng. Ngày mai lại xuất hiện trên tay ngài, ta không thể giải thích với người ngoài. Mong Chúc bá phụ thứ lỗi.
Chúc Lục thu tay về:
- Kiếm của ta ở đại nội Hoàng thành, không cần cái này. Giữ tua kiếm trên tay ngươi có trăm hại mà không một lợi, giao cho ta mới tốt.
Hứa Bất Lệnh nhẹ nhàng gật đầu, mở hộp kiếm ra, lộ ra danh kiếm tạo hình cổ xưa truyền lại đời sau, phần đuôi treo một chuỗi tua kiếm, phía trên có ngọc cài toàn thân trong suốt, hẳn là một trong bốn đồ ngọc Đả Ưng Lâu sưu tầm.
Hứa Bất Lệnh cởi tua kiếm xuống, đảo mắt nhìn xung quanh:
- Chúc bá phụ, công tử ca bên cạnh ngươi kia là ai? Gọi ra cho ta gặp.
Chúc Lục hơi hơi nhíu mày, không nói gì.
Một lát sau, trong rừng trúc vang lên tiếng bước chân, Tiểu Lộc vừa rồi lộ diện từ chỗ tối đi ra.
Hứa Bất Lệnh híp mắt đánh giá rồi dò hỏi:
- Ngươi tên là gì?
Tiểu Lộc không đến gần, đứng ở sau lưng Chúc Lục, bình tĩnh nói:
- Lục Hồng Tuyết.
Hứa Bất Lệnh chưa từng đến Lục Gia Đông Hải, nhưng cũng có hiểu biết về người nhà bên ngoại. Lục Bách Minh là trưởng huynh của Túc Vương Phi cũng chính là đại cữu của hắn. Mà Lục Bách Minh có ba nhi tử, đại nhi tử tên Lục Hồng Tuyết cũng chính là biểu ca của hắn.
Sau khi được đối phương xác nhận, nét tươi cười của Hứa Bất Lệnh biến mất, tay trái ấn trên chuôi kiếm:
- Ngươi và Đả Ưng Lâu quậy với nhau. Nếu bại lộ thân phận, cũng biết sẽ liên lụy bao nhiêu người chứ?
Hiện tại Hứa Bất Lệnh đến đây, cũng không phải tìm Lục Hồng Tuyết nhận thân thích lôi kéo làm quen.
Năm đó Lục thị Đông Hải làm trái triều đình, bị Tống Ký hạ lệnh quét sạch toàn tộc Lục thị. Túc Vương ở vào thế khó, không thể không tự mình mang binh đi Lục Gia Đông Hải, giết gia chủ Lục Gia bồi tội với triều đình, mới mạnh mẽ bảo vệ được Lục thị Đông Hải.
Chuyện này trực tiếp dẫn tới Túc Vương Phi buồn bực mà chết, cũng làm tăng thêm ngăn cách giữa Túc Vương và Tống Ký, làm kiên định quyết tâm tước phiên của Tống Ký.
Hiện giờ con cả của Lục thị Đông Hải lại cùng phản tặc Đả Ưng Lâu quậy với nhau. Nếu bại lộ ra, Tống Ký bắt lấy nhược điểm này chắc chắn sẽ thanh toán Lục thị Đông Hải.
Đến lúc đó Túc Vương không thể khoanh tay đứng nhìn, rất có thể vì bảo vệ Lục thị mà trực tiếp làm phản. Mà lấy thế cục trước mắt tới xem, xác suất Túc Vương tạo phản thành công rất thấp.
Hứa Bất Lệnh để bảo bảo nghiên cứu một ít bản vẽ pháo, thuốc nổ cho Quân Khí Giám Túc Châu nghiên cứu chế tạo. Nhưng chung quy còn ở giai đoạn nghiên cứu phát minh, đến đoạn lắp ráp tới tay quân đội ít nhất cũng mất vài năm, cho nên không muốn trở mặt với triều đình sớm như vậy.
Hiện giờ Lục Hồng Tuyết đã xen lẫn cùng Đả Ưng Lâu, biện pháp giải quyết tốt nhất là trực tiếp làm thịt Lục Hồng Tuyết, giao đầu của cho triều đình, chứng minh Túc Vương và Lục Gia Đông Hải không thân. Để tránh triều đình mượn đề tài khơi mào phân tranh trước, đây cũng là mục đích của Hứa Bất Lệnh khi đến đây.
Rõ ràng Lục Hồng Tuyết nhìn ra ý đồ của Hứa Bất Lệnh, cho nên vẫn luôn đứng ở phía sau Chúc Lục, giọng điệu nhẹ nhàng:
- Thế tử nghe ta nói hết đã. Lục Gia có lòng phản sẽ có kết cục ra sao, tất nhiên ta rất rõ ràng. Bởi vậy trước khi rời nhà, Lục thị đã trục xuất ta ra khỏi gia môn. Lục Gia cắm rễ ở giang hồ mấy trăm năm, mối thù giết cha không đội trời chung, không có khả năng không báo. Gia phụ diện bích tư quá mười năm, cô cô buồn bực mà chết, những việc này đều phải có một câu trả lời, không thể cứ vậy mà thôi.
Hứa Bất Lệnh nhíu chặt mày:
- Đại thế như vậy. Ngươi không lật nổi bọt sóng, chỉ biết hại hai nhà Lục - Hứa.
- Năm đó Túc Vương ra sức bảo vệ Lục thị, gia phụ và ta ghi nhớ trong lòng. Lục Gia ta sẽ không liên lụy đến Túc Vương.
- Lục Gia thật sự gặp tai họa ngập đầu, ngươi cho rằng phụ vương ta sẽ khoanh tay đứng nhìn? Các ngươi tự mình hành sự, chỉ biết làm rối, không có chút tác dụng nào với đại thế.
Lục Hồng Tuyết nghe đến đó, trầm mặc rồi vẫn lắc đầu:
- Thiên hạ to lớn, không ai có thể hiểu rõ toàn cục, thế tử và Túc Vương cũng vậy. Sau khi Tống Ký kế vị, thi hành chính sách tàn bạo quét sạch giang hồ, ý định ban đầu có thể là tốt. Nhưng quan lại địa phương xuyên tạc thánh ý, mượn cơ hội kiếm tiền của phi nghĩa, nịnh nọt đường ngang ngõ tắt để bình yên vô sự. Ngược lại vô số thế lực giữ quy củ không gây họa cho dân chúng bị nhổ cỏ tận gốc.
Năm đó Lục Gia khống chế toàn bộ vận tải đường thuỷ Đông Hải, đội tàu ra biển, lui tới mậu dịch đều phải qua tay Lục Gia. Phiên ngoại man di thích tơ lụa đồ sứ lá trà trung thổ, tất cả đều là đi qua tuyến đường Lục Gia, lại từ bên ngoài kéo vàng bạc dược liệu trở về. Dân chúng Thanh Châu, Từ Châu cũng coi đây là nguồn sống.
Kết quả mười năm trước, triều đình muốn thu toàn bộ về, không cho thì là nghịch tặc. Cuối cùng Lục Gia giao hết ra, tuyến đường dừng ở trên tay quan phủ. Quan lại không giảng danh dự trọng quy củ như Lục Gia, tầng tầng bóc lột ăn hai đầu, ra vào còn rút ra thuế nặng. Đạo phỉ hải ngoại cũng không chịu tiêu diệt, tới hiện tại căn bản không có thương nhân nguyện ý ra biển. Dân chúng không có việc làm cùng đường đành phạm tội, quan phủ lập tức dùng trọng hình. Ví dụ như này rất nhiều, thế tử thân thể ngàn vàng có lẽ không nhìn ra. Ta lại nhìn đến rõ ràng, dân gian sớm đã chất chứa oán hận sâu nặng, chỉ thiếu một mồi lửa thôi.
Hứa Bất Lệnh không phủ nhận điều này. Lục thị Đông Hải làm chỗ dựa cho toàn bộ lái buôn buôn lậu Đông Hải, chắc chắn sẽ bị triều đình thanh toán. Nhưng triều đình diệt Lục Gia lại béo cho tham quan ô lại, cũng thật sự không kịp xử lý.
Nhưng cái này cũng không liên quan đến đề tài trước mắt, Hứa Bất Lệnh lạnh lùng nói: - Chỉ dựa vào Đả Ưng Lâu và dân chúng oán hận chất chứa, tạo phản cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. Ngươi không thành được chuyện này.
Lục Hồng Tuyết cười:
- Chỉ bằng ta và Đả Ưng Lâu tất nhiên không thành được. Nhưng đương kim thiên tử muốn diệt phiên vương cũng không chỉ có Túc Vương. Việc này không liên quan đến một mạch Túc Vương, ta kiến nghị thế tử yên lặng theo dõi kỳ biến, có lẽ có thể ngồi làm như ông đắc lợi.
Hứa Bất Lệnh biết Tống Ký lấy Túc Vương khai đao chỉ là bắt đầu. Bảy vị phiên vương quyền thế quá lớn, chắc chắn sẽ tước từng người một. Lục Hồng Tuyết nói vậy là đang ám chỉ có phiên vương khác ý phản, âm thầm nâng đỡ tổ chức Đả Ưng Lâu chuẩn bị đoạt quyền. Thật ra Yến Vương đã sớm động thủ, nhưng Yến Vương là xuất phát từ thù riêng.
Năm vị phiên vương Tống thị khác đều có tiền vốn tạo phản, rất khó đoán ra là ai.
Hứa Bất Lệnh suy tư, dứt khoát hỏi thẳng:
- Là ai?
Lục Hồng Tuyết lắc lắc đầu:
- Chỉ có Lệ Hàn Sinh biết là ai.
Hứa Bất Lệnh suy tư rồi ném tua kiếm cho Chúc Lục:
- Tốt nhất ngươi nên giấu kỹ thân phận. Nếu bại lộ ra ngoài, ta sẽ nhìn Lục Gia chết.
Lục Hồng Tuyết hơi hơi giơ tay:
- Việc này không liên quan đến Túc Vương. Nếu bại lộ thân phận, ta sẽ tự phủi sạch quan hệ không để lại hậu hoạn.
Hứa Bất Lệnh không nói gì, xoay người rời khỏi rừng trúc...