Thế Tử Thật Hung

Chương 465: Gắp lửa bỏ tay người?

Chương Trước Chương Tiếp

Nghe thấy tên Hứa Bất Lệnh, người ở lại đều sửng sốt nhìn về phía rừng cây nhỏ, lại vang lên tiếng ồn ào:

- Thanh khôi đương đại cũng trình diện...

- Không trách được Tào Gia đủ tự tin như vậy...

Bước chân Hứa Bất Lệnh hơi khựng lại, thấy Tống Anh gọi thẳng tên hắn cứ như vậy rời đi cũng không tốt. Hắn ngẫm nghĩ rồi đi thẳng đến trước bài phường Tào Gia, mở miệng nói:

- Trên đường xuôi Giang Nam đi qua đây, không ngờ có thể đụng phải Lang Vệ làm việc.

Trần Đạo Bình là người ở Trường An cùng từng giao tiếp với Hứa Bấ. Cảnh tượng ‘Vọng giang đài giết Hoàng Đế’ vẫn hiện rõ trước mắt. Lúc này hắn hơi kinh sợ, vội vàng giơ tay chào hỏi.

Sắc mặt sát thần Võ Đang - Trần Đạo Tử không quá đẹp. Xem ra lần trước bị gọi một tiếng ‘đồ lỗ mũi trâu’ vẫn còn khúc mắc trong lòng. Lúc này hắn chỉ hơi gật đầu, xem như chào hỏi.

Tống Anh đã sớm biết Hứa Bất Lệnh ở đó, giơ tay hành lễ:

- Thánh Thượng vẫn luôn nhớ mong an nguy của thế tử. Thân thể thế tử khôi phục nhanh như vậy, tâm tình Thánh Thượng rất tốt. Lần này đến Nhạc Dương còn từng dặn dò ti chức. Nếu gặp được thế tử, nhất định phải hỏi rõ thay Thánh Thượng.

Hứa Bất Lệnh hơi híp mắt, tất nhiên không tin chuyện ma quỷ này. Tống Ký bày ra tử cục cho hắn chuẩn bị tước phiên. Kết quả bị hắn phá cục, Tỏa Long Cổ trở lại Túc Châu là giải. Lấy tâm tư Tống Ký chắc chắn đã biết mình bị chơi, không tức chết đã là tốt.

Đương nhiên, mấy chuyện này biết rõ trong lòng không thể nói ra ngoài được.

Hứa Bất Lệnh mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu:

- Ở Trường An đọc sách được Thánh Thượng quan tâm, vẫn luôn nhớ mong. Trung Yến Vương độc kế phạm phải đại sai, Thánh Thượng có thể không trách tội, ta khắc trong tâm khảm. Mong rằng Tống đại nhân có thể thay ta vấn an Thánh Thượng.

Tống Anh gật đầu cười khẽ, xoay người cầm hộp kiếm lại đây thay Tào Cừ Dịch đưa cho Hứa Bất Lệnh:

- Có câu bảo kiếm tặng anh hùng. Hiện giờ Tào Gia ở hồ Động Đình bắt cá, giữ lại kiếm này phí phạm của trời. Hứa thế tử tới trước cửa Tào Gia rồi, Tào Gia ta cũng phải có lễ nghĩa của chủ nhà. Nay tặng kiếm này cho thế tử, hy vọng thế tử đừng ghét bỏ.

Trước bài phường im phăng phắc, mọi người Tào Gia đều là có chút khó hiểu.

Vừa rồi mấy chục người Đả Ưng Lâu hùng hổ chạy tới đoạt tua kiếm, rõ ràng sẽ không từ bỏ mục đíhc.

Lúc này đưa củ khoai phỏng tay này cho người ngoài, ai dám nhận? Không muốn sống nữa à?

Hứa Bất Lệnh nhìn ra Tống Anh muốn gắp lửa bỏ tay người, cố ý tìm phiền toái cho hắn. Đương kim thiên tử bị chơi lại không thể xả giận. Cho hắn thanh kiếm, để hắn phát sinh xung đột với Đả Ưng Lâu, xem như biện pháp đẹp cả đôi đàng. Chỉ có hơi trắng trợn táo bạo không biết xấu hổ.

Theo lý thuyết Hứa Bất Lệnh có thể không nhận. Nhưng hiện tại từ chối, Tống Anh chắc chắn sẽ nói một câu ‘Chẳng lẽ thế tử sợ đám kẻ cắp giang hồ kia? Yên tâm, ti chức sẽ toàn lực đuổi bắt kẻ cắp’, lại bày ra chuyện Hứa lão tướng quân uy chấn thiên hạ. Hắn mà khăng khăng từ chối, ngày mai chắc chắn lời đồn bay đầy trời. Cái gì mà ‘Đường đường thế tử Túc Vương thế mà kiêng kị Đả Ưng Lâu’,‘Một mạch Túc Vương cầm hai mươi vạn binh mã làm sao vậy’, dù sao cũng là làm cho ngươi buồn nôn.

Nhưng Hứa Bất Lệnh không thèm quan tâm đến điều này. Hắn không chần chờ, giơ tay nhận lấy hộp kiếm:

- Tống đại nhân khách khí! Kiếm này ta rất thích.

Tống Anh thấy Hứa Bất Lệnh dứt khoát nhận củ khoai lang nóng phỏng tay này thì gật đầu cười khẽ, không nói thêm gì nữa, ngược lại mời Hứa Bất Lệnh đi vào ngồi.

Hứa Bất Lệnh dĩ nhiên không đồng ý, xoay người rời khỏi Tào Gia Trang.



Chung Ly Cửu Cửu và Ninh Thanh Dạ chờ ở nơi xa, nhìn thấy Hứa Bất Lệnh ôm kiếm đi về, đều có chút lo lắng.

Ninh Thanh Dạ đi theo sau Hứa Bất Lệnh trở về, khuyên:

- Hứa công tử, kiếm này không nhận được. Hôm nay giao thanh kiếm cho ngươi trước mặt công chúng, Đả Ưng Lâu tất nhiên sẽ không ngừng tới tìm ngươi gây rối. Đả Ưng Lâu không chỉ có Chúc Lục, các cao thủ khác cũng khó đối phó...

Chung Ly Cửu Cửu đi ở bên trái, cũng gật đầu:

- Thanh kiếm có thể nhân, tua kiếm trả về cho Tào Gia, ghê tởm bọn họ một chút.

Ninh Thanh Dạ cảm thấy biện pháp này không tồi, được lời còn để kế gắp lửa bỏ tay người của Tống Anh thành công cốc. Nàng đang muốn mở miệng, ánh mắt lại bị diện mạo Chung Ly Cửu Cửu hấp dẫn, ánh mắt hơi lạnh lùng:

- Dạ Cửu Nương?

Vừa rồi đại chiến chạm vào là nổ ngay, Ninh Thanh Dạ chú ý thế cục căn bản không nhìn kỹ nữ tử bên cạnh. Lúc này nàng cẩn thận nhớ lại, hồ ly trước mặt này còn không phải là nữ nhân nuôi rắn nuôi bò cạp ở ngoài đạo quan khi nàng còn nhỏ kia, còn từng muốn dùng mấy thứ lung tung rối loạn bắt cóc nàng làm đồ đệ. Nếu không phải từ nhỏ nàng có tính cảnh giác cao, hiện tại đã là sư tỷ của Chung Ly Sở Sở...

Chung Ly Cửu Cửu đã sớm nhận ra Ninh Thanh Dạ, lúc này cười tủm tỉm gật đầu:

- Thanh Dạ, đã lâu không gặp.

Ninh Thanh Dạ không có thiện cảm gì với nữ nhân này. Nàng dừng bước, kéo Hứa Bất Lệnh lại, ánh mắt lạnh nhạt đầy bực bội, nhìn công tử áo trắng trước mặt:

- Hứa Bất Lệnh, sao ngươi ở cạnh nàng?

Dáng vẻ này rất giống tiểu cô nương phát hiện tình lang trèo tường, trong bực bội mang theo một chút tủi thân.

Hứa Bất Lệnh đang đánh giá hộp kiếm ôm trong tay, thấy hậu viện lại nổi lửa, chỉ đành mỉm cười nói:

- Nói ra thì rất dài. Ngươi về thuyền với Chung Ly trước. Sư phụ ngươi sẽ giải thích với ngươi. Ta còn có việc, phải rời đi một chút.

Ninh Thanh Dạ trời sinh tính tình lạnh nhạt, thấy Hứa Bất Lệnh có việc, nàng cũng không có càn quấy, xoay người đi ra ngoài đảo.

Chung Ly Cửu Cửu biết mình gây ra họa phải để mình giải quyết, cũng không trông cậy vào Hứa Bất Lệnh giúp nàng nói vun vào. Nàng chuẩn bị theo sau đoạt một đồ đệ khác với Ninh Ngọc Hợp.

Nhưng Hứa Bất Lệnh suy tư rồi giơ tay ngăn cản Chung Ly Cửu Cửu:

- Chung Ly cô nương, ngươi có mang Tỏa Long Cổ không? Hoặc là thứ cùng loại.

Chung Ly Cửu Cửu nghe thấy lời này dừng chân, đôi mắt hiện lên ý cười, lấy ra cái bình nhỏ bên hông:

- Công tử có điều cầu thiếp thân, thiếp thân ắt biết gì nói hết. Nhưng mấy thứ này là bí mật không truyền ra ngoài của sư môn, ta và công tử không thân chẳng quen...

Hứa Bất Lệnh rất bất đắc dĩ, bước ra phía trước một bước từ trên cao nhìn xuống:

- Chung Ly cô nương, ta có chính sự. Ngươi còn như vậy ta sẽ mạnh bạo đó.

Chung Ly Cửu Cửu chớp chớp mắt, bình nhỏ trong tay tựa như vì căng thẳng mà trực tiếp từ trong tay rơi xuống mặt đất.

Sắc mặt Hứa Bất Lệnh chợt biến, vù một cái chạy ra xa mất chục bước. Hắn đưa mắt nhìn lại, lại thấy tiểu bình sứ Tỏa Long Cổ kia dừng ở mũi giày Chung Ly Cửu Cửu.

Chung Ly Cửu Cửu dùng tay che môi cười duyên, trêu ghẹo nói:

- Hứa công tử, ngươi uy hiếp không thấy dọa người nha.

Dáng vẻ rất quyến rũ, khác một trời một vực với vẻ tiên khí trước đó vài ngày, thoạt nhìn giống yêu nữ.

Hứa Bất Lệnh nhẹ nhàng nhíu mày, làm ra vẻ không vui:

- Cũng được. Coi như ta chưa nói gì.

Rồi xoay người đi mất.

Chung Ly Cửu Cửu thấy như mình đùa quá bị giận, vội ném bình sứ ra ngoài:

- Chỉ đùa một chút thôi. Ngươi cẩn thận chút. Nếu không cẩn thận trúng Tỏa Long Cổ, ta không giải độc cho ngươi đâu.

Hứa Bất Lệnh giơ tay tiếp được, không nhiều lời nữa, ôm hộp kiếm đi vào rừng trúc rậm rạp trên đảo Quân Sơn...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)