Thế Tử Thật Hung

Chương 464: Ân oán tín nghĩa khó phân

Chương Trước Chương Tiếp

- Sao Kiếm Thánh Chúc Lục lại ở Đả Ưng Lâu?

Nhìn thấy nam tử bình thường kia là Chúc Lục, đôi mắt Ninh Thanh Dạ cũng hiện ra vài phần khiếp sợ.

Hứa Bất Lệnh không trả lời, ánh mắt khóa chặt ở trên người nam tử trẻ tuổi bên cạnh Chúc Lục, cũng chính là ‘Tiểu Lộc’ của Đả Ưng Lâu. Trước kia hắn chưa bao giờ gặp Tiểu Lộc, nhưng từ trên khuôn mặt tuấn mỹ kia có thể mơ hồ nhìn ra bóng dáng Túc Vương Phi là nương hắn...

Hứa Bất Lệnh nhăn mày, giác quan thứ sai của hắn nhạy bén, không có khả năng ảo giác. Người thanh niên này chắc chắn có huyết thống với Túc Vương Phi, nói không chừng là người Lục Gia Đông Hải.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Hứa Bất Lệnh khẽ biến, tâm tư xem náo nhiệt biến mất.

Thanh Dạ và Mãn Chi còn dễ nói. Dù sao cũng là cô nương gia, có phụ thân không bớt lo tạo phản còn có thể mạnh mẽ che giấu. Nếu cữu cữu và biểu ca hắn vì báo thù mà tiếp xúc với Đả Ưng Lâu thì có thể là lớn chuyện rồi...

Tiểu Lộc Đả Ưng Lâu cầm kiếm đứng yên ở phía sau không nói chuyện. Nhưng đứng ở phía trước Trịnh Ngọc Sơn, đủ để biểu hiện địa vị của hắn ở Đả Ưng Lâu.

Bên hông Chúc Lục treo thiết kiếm không vỏ, nhìn về phía Tống Anh ở đối diện:

- Tống Anh, ngươi còn nhận ra ta chứ?

Tống Anh và Chúc Lục là cùng thế hệ, hai nhà Tào - Chúc là thế giao. Năm đó lui tới chặt chẽ, hai bên chắc chắn từng gặp nhau xưng huynh gọi đệ.

Lúc này hai bên đối lập, trên mặt Tống Anh không gợn sóng, tay ấn yêu đao bình tĩnh nói:

- Tất nhiên nhận ra.

- Năm đó gia phụ bị Tập Trinh Ti vây công, Tào Gia bo bo giữ mình ta có thể không so đo. Nhưng trước đó Chúc Gia không nhận được chút tiếng gió nào, cơ sở ngầm các nơi trong một đêm bị nhổ sạch. Không mấy người trên giang hồ biết rõ nhân mạch Chúc Gia như lòng bàn tay, việc này chính là ngươi làm?

Tống Anh thản nhiên, không chút chống chế:

- Bản quan nghe lệnh hành sự, vì dân chúng Đại Nguyệt quét sạch giang hồ tặc tử, vốn không cùng một loại người với các người. Chẳng lẽ triều đình diệt phỉ, còn phải chờ mật báo trước với ngươi?

Dứt lời, hai bên không nói thêm gì nữa, sát khí cũng bắt đầu bò lên.

Sắc mặt Ninh Thanh Dạ lạnh băng, nhẹ nhàng phi một tiếng:

- Tiểu nhân vô liêm sỉ.

Chung Ly Cửu Cửu lại lắc đầu:

- Đứng ở lập trường của triều đình, Tống Anh cho dù tìm bạc quan giúp triều đình phá án, hay là giúp đỡ triều đình tiêu diệt thế lực giang hồ đều xem như bỏ gian tà theo chính nghĩa tận trung vì nước. Chúc Lục nói hắn thất tín bội nghĩa hắn cũng nhận, đại nghĩa và tiểu nghĩa khác nhau thôi, thật ra cũng không coi là tiểu nhân.

Hứa Bất Lệnh đang nghiên cứu người trẻ tuổi bên cạnh Chúc Lục, nghe vậy thuận miệng nói tiếp:

- Ân oán tín nghĩa giang hồ liên lụy đến giang sơn xã tắc, căn bản phân không rõ đúng sai. Hai bên đều có lý, chỉ có thể nói lập trường và tầm mắt bất đồng.

- Đả Ưng Lâu có Chúc Lục ở đó, Tống Anh chắc chắn không đánh lại. Hứa công tử giúp bên nào?

- Không muốn giúp bên nào cả.

Hứa Bất Lệnh là người Túc Vương, không phải một lòng với triều đình, nhưng cũng không thể trắng trợn táo bạo đối nghịch với triều đình. Về phần giúp Tống Anh đối phó Đả Ưng Lâu, hắn không có hứng thú.

Ngoài bài phường, mọi người Đả Ưng Lâu chiếm thượng phong, lúc này Tống Anh trình diện là chuẩn bị động thủ.

Mà Tống Anh ở vào thế yếu, lại không kinh hoảng mà giơ tay vẫy vẫy.

Theo sau, quanh Tào Gia Trang lại xuất hiện một đám người.

Hứa Bất Lệnh đưa mắt nhìn lại. Lần này xuất hiện hơn nửa là người quen, Trần Đạo Bình của Bí Vệ, Trương Bất Tà, Tư Đồ Nhạc Minh. Mgười cầm đầu mặc đạo bào màu đen, thân hình cao lớn tóc dài như mực, dung mạo thoạt nhìn bình thường, nhưng vừa xuất hiện, khách giang hồ xung quanh đều xao động.

- Trần Đạo Tử?

- Sao núi Võ Đang cũng tới...

Khách giang hồ vây xem đều lộ vẻ kinh ngạc, thanh danh ‘Sát thần Võ Đang’ Trần Đạo Tử có thể còn lớn hơn cả Tam khôi kiếm đạo, Kiếm Thánh Chúc Lục. Người đứng đầu giang hồ đất Sở, có lẽ cũng là thiên hạ đệ nhất, kiêu hùng giang hồ thua ở trên tay hắn vô số kể. Đến Quỷ nương nương ở thời kỳ toàn thịnh gặp hắn đều chỉ có thể trọng thương bỏ chạy.

Nhưng đối với việc Trần Đạo Tử ở bên Lang Vệ rất nhiều người giang hồ đều không cảm thấy kỳ lạ.

Triều đình tôn Đạo giáo là quốc giáo, đứng đầu đạo môn là Võ Đang. Từ khi Hiếu Tông Hoàng Đế khai quốc đã đi theo đánh thiên hạ, hơn nữa thế ngoại siêu nhiên không có ích lợi gút mắt gì với người giang hồ. Người giang hồ cũng quản không được loại quái vật quy mô khổng lồ này.

Sau khi Tống Ký kế vị, hắn vốn có ý tưởng biến thế lực giang hồ thành Võ Đang, danh môn chính phái tuân kỷ thủ pháp như vậy, thành thật phụ tá triều đình giáo hóa dân chúng. Nhưng ý tưởng này rõ ràng có chút viển vông, giống như Tào Gia, không khống chế đội thuyền đường sông thì chỉ có thể dựa bán cua kiếm sống. Hơn nửa sản nghiệp của người giang hồ đều không sạch sẽ, có thể thành thật nghe lời mới là gặp quỷ.

Nhìn thấy Trần Đạo Tử cùng rất nhiều cao thủ Bí Vệ xuất hiện, Chúc Lục hơi híp mắt, không nhìn ra biểu tình biến hóa.

Sắc mặt đám người Trịnh Ngọc Sơn và Thường Hầu Kiếm lại thay đổi, dừng bước chân.

Lấy chiến lực của bọn họ, đối phó với Lang Vệ khác còn được. Nhưng Tống Anh chắc chắn phải để Chúc Lục ra tay mới có thể ứng đối.

Hiện tại Trần Đạo Tử được Tống Anh mời ra. Nếu thật đánh lên, Chúc Lục cũng chỉ có thể chuyên tâm ứng phó với Trần Đạo Tử đều là Mười võ khôi. Tống Anh vừa ra tay, muốn giết bọn họ có lẽ cũng không quá khó.

Trần Đạo Tử là người xuất gia, rõ ràng không muốn tham dự vào phân tranh giang hồ. Lúc này hắn đứng dưới bài phường, nhẹ nhàng nâng tay:

- Chư vị giải tán đi. Tống Anh tận trung vì triều đình, nhà này, Võ Đang sẽ tự che chở. Còn hùng hổ doạ người, đừng trách ta không nói tình cảm.

Thế cục thay đổi, mọi người Đả Ưng Lâu rõ ràng chần chờ nhưng không có biết khó mà lui.

Trịnh Ngọc Sơn tiến lên một bước, trầm giọng nói:

- Nếu Trần đạo trưởng ra mặt, ngày xưa ân oán tạm thời buông. Nhưng dây tua kiếm kia phải giao ra đây.

TaTống Anh y ấn Nhạn Linh đao, ánh mắt trước sau như một không có cảm xúc:

- Vơ vét tài sản trước mặt bản quan, nếu giao ra thì ta làm gì còn mặt mũi đứng ở triều đình. Hôm nay đừng nói tua kiếm, một đồng tiền ngươi cũng đừng mơ lấy đi.

Mọi người Đả Ưng Lâu trầm mặc, liếc nhau vài lần.

Chúc Lục nắm lấy chuôi kiếm, mở miệng:

- Chỉ bằng mấy người các ngươi?

Cái gì gọi là xuất khẩu cuồng ngôn, những lời này vừa ra, đến cả mọi người Đả Ưng Lâu đều sửng sốt, nhìn về phía Chúc Lục tựa như dò hỏi ‘Chúc đại hiệp, đối diện là Trần Đạo Tử, không phải là ngài không nhận ra đấy chứ? ’.

Chúc Lục rõ ràng nhận ra Trần Đạo Tử, lại không để ý, Tiểu Lộc bên cạnh cũng thản nhiên.

Nhưng Đả Ưng Lâu chung quy cũng không phải toàn mãng phu, Trịnh Ngọc Sơn hơi suy ngẫm. Hôm nay tất nhiên không giết được Tống Anh, động thủ ở đây có thể sống sót có lẽ không quá một bàn tay nên mở miệng nói:

- Lục Lang, thôi! Không vội nhất thời, đi thôi.

Chúc Lục nhìn Tống Anh vài lần, không nói thêm nữa, xoay người đi ra ngoài đảo.

Mấy trăm người vây xem như trút được gánh nặng, trong lòng rất nhiều Bí Vệ thật ra cũng thở phào. Nếu thật sự đánh nhau ít nhất phải chết một nửa người, lúc này cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Tống Anh ấn Nhạn Linh đao, làm chủ quan Tập Trinh Ti, thật ra hắn rất muốn tróc nã đám tặc tử này. Nhưng nhìn vào nhân thủ của đối phương, tùy tiện động thủ tất nhiên tổn thương thảm trọng, cũng không bắt được Chúc Lục. Hắn chỉ có thể nhìn theo mọi người Đả Ưng Lâu rời đi.

Hứa Bất Lệnh thấy không đánh nhau, còn chút thất vọng. Hắn đang chuẩn bị mang theo hai cô nương rời đi, không ngờ phía sau bỗng truyền đến một tiếng:

- Hứa thế tử, tới cũng tới rồi, cần gì vội vã rời đi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)