Lấy Thanh Dạ nha đầu tới nói, nương nàng, Bùi Vân, các ngươi có lẽ không biết. Hiệp nữ đất Sở vốn là tiểu thư Bùi Gia Trại, ra cửa du lịch đi kinh thành.
Khi đó Tiên Đế vẫn còn, trên giang hồ không quá nổi bật. Nhưng Bùi Vân nha đầu này giảng đạo nghĩa, cũng không làm việc trái lương tâm. Sau này gặp gỡ một thư sinh, hai người tình đầu ý hợp...
Sắc mặt Ninh Thanh Dạ hơi trầm xuống, đôi mắt hiện ra phẫn hận, lại không nói chuyện.
Hứa Bất Lệnh ôm cánh tay dựa vào đại thụ, có chút không rõ. Đang lúc cẩn thận lắng nghe thì bả vai bị vỗ một cái. Chung Ly Cửu Cửu đi tới trước mặt, nhíu mày đánh giá:
- Trận này cũng không lớn, Hứa công tử không đối phó được?
- Chính chủ còn chưa tới.
Hứa Bất Lệnh nghiêng đầu nhìn lại, Chung Ly Cửu Cửu vẫn trang điểm cực kỳ tiên khí. Nhưng bên hông có thêm một chuỗi chai lọ vại bình, vừa thấy đã biết không phải thứ gì tốt. Hứa Bất Lệnh không khỏi dịch ra xa chút, dò hỏi:
- Tới rất nhanh, sao ngươi tìm được ta?
Chung Ly Cửu Cửu đã bại lộ tướng mạo sẵn có. Lúc này cũng che giấu, giơ tay chỉ chỉ chim sẻ nhỏ ngủ gật trên nhánh cây:
- Tỷ tỷ ta bản lĩnh lớn. Trên dưới một trăm người này, đều không cần tự động thủ.
Hứa Bất Lệnh nửa tin nửa ngờ, quay đầu lại nhìn:
- Những người khác đâu?
- Dạ Oanh đi nha môn, Mãn Chi bị đuổi về, hộ vệ nấp ở gần đây.
Hứa Bất Lệnh hơi an tâm chút, tiếp tục đặt ánh mắt ở hai bên giằng co dưới bài phường.
Sau khi Trịnh Ngọc Sơn kể chút chuyện cũ Bùi Vân ở kinh thành mua tranh giúp thư sinh thi khoa cử thì tiếp tục nói:
- ... Sau đó Bùi Vân xài hết lộ phí, ở Trường An chuẩn bị tiếp nhận việc kiếm bạc. Lúc ấy trưởng tử Tào Anh của Tào Gia cũng ở Trường An, chưa đầu nhập vào triều đình. Hắn liên hệ một đợt người giang hồ, tiếp một đơn áp giải ngân lượng đến Phong Lăng Độ, Bùi Vân cũng ở trong đó...
... Nói là áp tiêu bình thường, nhưng ngân lượng thật sự quá nhiều. Hơn nữa đêm khuya áp giải rất đáng ngờ. Nhưng thanh danh của Tào Gia Quân Sơn ở đó, có Tào Anh đảm bảo, Bùi Vân cùng rất nhiều bằng hữu giang hồ đều không nghi ngờ...
... Xong việc mới biết được đó là bạc quan, bị kinh thành một quan lớn trộm từ nhà kho ra âm thầm mời chào cao thủ giang hồ hộ tống, mua bán xét nhà chém đầu. Sau khi Tào Anh biết được tin tức, không báo cho bằng hữu giang hồ ở kinh thành, mà lại mật báo cho triều đình, cũng tự mình làm cọc ngầm hộ tống bạc quan. Lúc quan binh vây bắt còn từng ra tay với đồng bạn phản kháng, Bùi Vân cũng bị đả thương. Cứ như vậy thành tội phạm quan trọng bị triều đình truy nã, mà Tào Anh lại được đương kim thiên tử mời chào thành thân tín...
Ninh Thanh Dạ nhăn mày. Nàng chưa từng nghe phụ mẫu nói những chuyện cũ năm xưa, đây là lần đầu tiên nghe được. Nàng trầm mặc một lát rồi mới mở miệng:
- Tào Anh thất tín bội nghĩa đầu nhập vào triều đình, trên giang hồ mọi người đều biết. Sau cũng bị trục xuất khỏi gia môn, việc này không liên quan gì đến Tào lão tiền bối...
Trịnh Ngọc Sơn thở dài:
- Nếu chỉ là đồ bất hiếu, chúng ta sẽ không tìm Tào Gia gây rối. Nhưng sau khi chuyện xảy ra, Tào Cừ Giản không nỡ thanh lý môn hôn nhi tử thiên tư hơn người. Mà là dựa vào uy vọng nhiều năm liên lạc khắp nơi, mạnh mẽ đè ép chuyện này xuống. Đến cả Bùi trại chủ đều nhận được thư từ, khuyên bảo Bùi Vân chớ lộ ra việc này. Cho đến cuối cùng thiết ưng săn lộc, dưới tình huống Tào Cừ Giản trong ngoài không phải người, mới trục xuất hắn ra khỏi gia môn lui giang hồ...
... Chuyện sau đó thì mọi người đều rõ ràng, triều đình lấy thế sấm sét quét ngang giang hồ. Biết rõ các đại thế gia đất Sở như lòng bàn tay, vô số người bởi vậy chết hết cả nhà. Tào Gia Quân Sơn thân là người đứng đầu đất Sở khoanh tay đứng nhìn. Chúc Gia U Châu là thế giao với Tào Gia, lão Kiếm Thánh bị tiểu nhân hãm hại kiệt lực chết trận. Cả nhà chỉ giết nam đinh vẫn là Giả công công cầu tình, Tào Gia vẫn khoanh tay đứng nhìn. Xong việc trộm đưa ngươi đến núi Võ Đang, chính là một chút ơn huệ nhỏ như vậy đã có thể làm ngươi xóa bỏ toàn bộ huyết cừu ngày xưa à?
Mọi người nghe xong lời này, đều khó có thể tin nổi.
Ninh Thanh Dạ nhíu chặt mày, đảo mắt nhìn về phía Tào Cừ Dịch ở bên cạnh.
Sắc mặt Tào Cừ Dịch âm trầm, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Năm đó Tào Anh thiên tư hơn người, gánh nặng chấn hưng Tào Gia đều đặt ở trên người Tào Anh. Hắn làm ra chuyện sai ở kinh thành, làm phụ thân muốn cho hắn lãng tử quay đầu, che giấu những chuyện này giữ được danh dự cũng hợp tình hợp lý. Nhưng cuối cùng Tào Anh không quay đầu lại, muốn rửa sạch môn hộ đã không kịp rồi.
Lúc thiết ưng săn lộc, mỗi người trên giang hồ đều cảm thấy bất an, đối nghịch với triều đình cả nhà đều phải chết. Huynh trưởng Tào Cừ Giản không muốn lôi kéo cả nhà già trẻ toi mạng, lại không muốn động đao với bạn tri kỉ giang hồ, bất đắc dĩ mới lựa chọn rời khỏi giang hồ không ra tay.
Nhưng hiển nhiên lời giải thích đã không còn ý nghĩa nữa, thất tín bội nghĩa là thất tín bội nghĩa. Nếu Tào Gia gặp nạn, Kiếm Thánh Chúc lão chắc chắn sẽ không tiếc tính mạng đến cứu giúp. Mà Chúc Gia gặp nạn, Tào Gia vì giữ mạng không thể không khoanh tay đứng nhìn. Có lẽ lựa chọn về tình cảm có thể tha thứ, nhưng thù thì đúng là đã kết.
Ninh Thanh Dạ thấy Tào Cừ Dịch không trả lời, dần dần hiểu được. Trong mắt nàng hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi, đứng ở tại chỗ không biết nên nói gì...