Thế Tử Thật Hung

Chương 461: Thất tín bội nghĩa (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Mọi người Đả Ưng Lâu ồn ào một lúc thì lại khôi phục yên lặng. Trịnh Ngọc Sơn đứng ở phía trước, giơ tay ôm quyền:

- Kiếm này Trịnh mỗ không xứng, cũng không muốn. Hôm nay đến đây chỉ vì hai việc: Một là Tào Gia được dây tua kiếm kia ở tiền triều; hai là chín đầu người của đại phòng Tào Gia, thiếu một thứ cũng không được.

- Xôn xao…

Lời vừa nói ra, người giang hồ đứng dưới bài phường bực bội, có người mắng ra tiếng.

Sắc mặt Ninh Thanh Dạ giận dữ:

- Đại phòng Tào Gia thêm cả Tào lão tiền bối tổng cộng là chín nam đinh, Đả Ưng Lâu quả nhiên đến để giết người. Giao tua kiếm ra cũng không cần, thật sự khinh người quá đáng.

Hứa Bất Lệnh cũng khẽ nhíu mày. Hắn cho rằng Đả Ưng Lâu chỉ vì một chuỗi tua kiếm, giờ muốn giết cả đại phòng của người ta, thật sự thật quá đáng. Tào Gia có thể đồng ý mới là gặp quỷ.

Quả nhiên, nghe được lời này, sắc mặt mọi người Tào Gia đều trầm xuống. Tào Cừ Dịch vẫn mang theo mỉm cười nhưng cũng phai nhạt vài phần:

- Trịnh chưởng môn! Tuy rằng Tào Gia ta đã rời khỏi giang hồ, nhưng công phu vẫn còn đó. Không có khả năng để mặc người chém, mong các ngươi một vừa hai phải.

Trịnh Ngọc Sơn nhàn nhạt hừ một tiếng:

- Đó là bởi vì Tào Gia ngươi rời khỏi giang hồ, Đả Ưng Lâu ta mới không muốn tính mạng cả nhà già trẻ các ngươi. Nhưng một hệ nam đinh đại phòng thì phải chết. Nhi tử Tào Cừ Dịch là Tào Anh thất tín bội nghĩa bán bạn cầu vinh, đầu nhập vào triều đình thành chủ quan Tập Trinh Ti. Mười năm qua đã có bao nhiêu người nhà tan cửa nát, Tào Gia ngươi hẳn cũng rõ ràng. Năm đó thiết ưng săn lộc, đất Sở có bao nhiêu bang phái bị công phá, Tào Gia ngươi chắc cũng rõ ràng. Oan có đầu nợ có chủ, món nợ mạng người này, ta chỉ để đại phòng Tào Gia đến trả. Nếu các ngươi không biết tốt xấu, Đả Ưng Lâu ta không ngại giết nhiều thêm mấy mạng người.

Tào Anh được triều đình ban quốc họ, nhưng chuyện này vẫn có không ít người biết được.

Lâm Vũ Tùng biết Tào Gia đuối lý trên chuyện này bèn mở miệng nói:

- Trịnh tiền bối, chuyện Tào Anh làm không liên quan đến Tào Gia Quân Sơn. Tào Cừ Giản tiền bối đã trục xuất hắn ra khỏi gia môn, đưa cả tộc rời khỏi giang hồ cho một công đạo. Các ngươi hẳn nên đi tìm Tào Anh gây rối.

Trịnh Ngọc Sơn cầm kiếm bước lên phía trước:

- Dung túng bao che nuôi con sói mắt trắng, hại chết vô số tri kỷ bằng hữu kính trọng thanh danh Tào Gia. Xong việc trục xuất khỏi gia môn, một câu rời khỏi giang hồ là có thể tan ân oán ngày xưa?

Lâm Vũ Tùng trầm giọng nói:

- Tào lão tiền bối chưa bao giờ bao che cho Tào Anh. Chỉ là không thể thanh lý môn hộ, sớm đã đoạn tuyệt quan hệ với Tào Anh.

Rất nhiều người giang hồ tới trợ trận cũng mở miệng giải vây cho Tào Gia.

Lúc này Ninh Thanh Dạ cũng không đứng yên được, đến gần mở miệng nói:

- Danh tiếng nhân nghĩa của Tào lão tiền bối mọi người đều biết, chỉ có thằng con bất hiếu. Năm đó lúc ta gặp nạn, Tào lão tiền bối bất chấp nguy hiểm bị triều đình hỏi tội đưa tay trợ giúp. Ngược lại là Đả Ưng Lâu ngươi, giả danh nhân nghĩa làm việc bất nghĩa , có mặt mũi nào chửi bới Tào Gia.

Ninh Thanh Dạ mang theo đấu lạp che đi diện mạo, đứng ở trong đám người cũng không thấy được. Nàng vốn cũng chỉ mở miệng nói câu công đạo hỗ trợ.

Nhưng sau khi Thường Hầu Kiếm nhìn thấy thì hơi lên phía trước một bước, thấp giọng nói gì đó với Trịnh Ngọc Sơn.

Trịnh Ngọc Sơn nhìn Ninh Thanh Dạ vài lần, lộ ra nụ cười:

- Thanh Dạ nha đầu, ngươi còn nhớ ta không? Năm đó nương ngươi - Bùi Vân mang theo ngươi ở Bùi Gia Trại. Ta tới cửa bái phỏng Bùi trại chủ, từng gặp ngươi một lần.

Nghe thấy cái tên ‘Thanh Dạ’ này khách giang hồ dưới bài phường mới quay đầu. Thấy Ninh tiểu tiên tử của Trường Thanh Quan nổi tiếng đất Sở cũng chạy tới trợ trận, sĩ khí tăng mạnh. Lâm Vũ Tùng vốn có ý lui quân vội vàng ngẩng đầu ưỡn ngực đứng đầu tiên, tỏ vẻ thề sống chết với Tào Gia.

Ninh Thanh Dạ không có để ý đến những ánh mắt này. Nàng thấy bị nhận ra, lạnh lùng đáp lại:

- Trịnh tiền bối ở đất Sở đức cao vọng trọng, ta tất nhiên nhớ rõ. Người giang hồ ân oán phân minh, Tào lão gia chủ ra tay giúp đỡ ta lúc sơn trại bị công phá, cách biệt một trời với Tào Anh thông đồng làm bậy. Mong rằng Trịnh tiền bối có thể phân rõ trắng đen, đừng trả thù sai người.

Trịnh Ngọc Sơn đưa trường kiếm ra sau lưng:

- Thanh Dạ, ngươi chớ có bị ơn huệ nhỏ của Tào Gia che mắt. Ngươi cũng biết vì sao nương ngươi chết chứ?

Sắc mặt Ninh Thanh Dạ trầm xuống, cầm chuôi kiếm:

- Nương ta bị Lang Vệ giết chết, ta rất rõ. Nhưng không liên quan đến Tào lão tiền bối.

Trịnh Ngọc Sơn lắc lắc đầu, đảo mắt nhìn về phía rất nhiều khách giang hồ và mọi người Tào Gia:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)