Sắc trời đã tối, ngoài Tào Gia Trang ở trung tâm đảo Quân Sơn, dưới bài phường bằng đá tụ tập gần trăm tộc nhân Tào thị cầm trong tay nông cụ cuốc, xẻng, vân vân... Phía trước còn đứng không ít khách giang hồ cầm đao kiếm trong tay, cầm đầu là thiếu đương gia Lâm Vũ Tùng của Hổ Đầu Sơn, đều là tự lại đây hỗ trợ Tào Gia.
Tuy hơn trăm nam đinh Tào Gia cầm nông cụ trong tay, nhưng khí thế rõ ràng mạnh hơn giang hồ du hiệp phía trước rất nhiều. Thế gia giang hồ truyền thừa mấy trăm năm, dấu vết người tập võ thâm nhập vào xương tủy, mặc dù bán cua mười năm, Tào Gia vẫn là Tào Gia, tuyệt đối không phải bang phái sơn trại tầm thường có thể so sánh.
Tào Gia xây một con đường đá lớn từ bài phường đi thông đến trước đảo, cuối con đường đứng có hơn ba mươi nam tử mặc đồ đen trong tay cầm binh khí đứng bất động như núi. Ở trong bóng đêm giống như vô thường lấy mạng người, trong đó có bóng dáng của Trịnh Ngọc Sơn và Thường Hầu Kiếm.
Người giang hồ chạy tới trợ trận cho Tào Gia, phần lớn là thời niên thiếu được Tào Gia chiếu cố hoặc là võ nhân gần đó có quan hệ không tồi. Mạnh nhất cũng chỉ có thiếu đương gia Hổ Đầu Sơn là hào môn đất Sở, một lòng nhiệt huyết không được bù được chênh lệch thực lực, hiện tại đều có chút hoảng loạn.
Lâm Vũ Tùng xem như người trẻ tuổi đứng đầu đất Sở, lần này giúp Tào Gia chống đỡ cũng là hắn cầm đầu. Lúc này rõ ràng sắc mặt hắn rất khó xem.
Lâm Vũ Tùng dám tìm Trần Đạo Tử đơn đấu vì rất có tự tin với thực lực của chính mình. Nhưng tự tin thì tự tin, giang hồ không phải chỗ con nít chơi đồ hàng. Đánh với Trần Đạo Tử, Hứa Bất Lệnh là luận bàn, nhiều nhất thua cũng chỉ mất mặt thôi. Trịnh Ngọc Sơn không lợi hại như Trần Đạo Tử, nhưng hiện tại là thật sự đến, sơ hở một cái là chết ngay tại chỗ. Lâm Vũ Tùng có tự tin hơn nữa, cũng không tự tin đến mức lông tóc không tổn hao gì giết Trịnh Ngọc Sơn.
Cũng may Đả Ưng Lâu không phải trực tiếp đến đây diệt môn, lúc này còn chưa có ý động thủ, chỉ là đứng ngoài trăm bước yên lặng chờ đợi.
Bên Tào Gia thanh tráng các phòng đã đến, hai huynh đệ đương gia Tào thị chưa lộ diện. Mà bên ngoài Tào Gia Trang cũng có không ít khách giang hồ đến xem náo nhiệt. Vì không để hiểu lầm hoặc là bị tai họa cá trong chậu, mọi người đều đứng ở trong rừng cây cực xa nhìn lại.
Hứa Bất Lệnh và Ninh Thanh Dạ đuổi tới gần Tào Gia Trang. Đi ngang qua một cái đình hóng gió, trong đình có người giang hồ đứng xem náo nhiệt, đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau:
- Lần này sợ là Tào Gia xong rồi...
- Trịnh Ngọc Sơn có không ít bằng hữu chết ở trên tay triều đình. Hôm nay hắn dẫn đầu đến đây, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ...
- Nghe nói Tào Gia làm tay sai cho triều đình, sao không gọi quan binh đến đây...
- Đội thuyền hẳn đã được đánh tiếng, đò đều ngừng. Trên đảo chỉ cho ra không cho vào, bộ khoái căn bản không đến được. Còn nữa. trên dưới một trăm bộ khoái đến cũng vô dụng. Một mình Trịnh Ngọc Sơn cũng có thể giết sạch, vẫn phải xem Tào Gia thôi...
...
Hứa Bất Lệnh nghe thấy mấy người này nói chuyện với nhau, nhìn về phía Ninh Thanh Dạ vùi đầu đi đường bên cạnh:
- Ninh cô nương, chuyện Tống Anh này, ngươi biết không?
Sắc mặt Ninh Thanh Dạ nặng nề, đi về phía bài phương, nhẹ giọng nói:
- Đã nghe rồi. Là đứa con bất hiếu của Tào Cừ Giản, vốn là thiếu chủ Tào Gia, sau đó đầu nhập quan phủ. Hình như Tào lão tiền bối cũng vì việc này mới đưa cả tộc rời khỏi giang hồ, cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm. Nhưng Tào lão tiền bối tuyệt đối không phải chó săn của triều đình, ở trên giang hồ đức cao vọng trọng, chuyện của giang tự mình giải quyết. Hôm nay mặc dù có năng lực gọi quan phủ hỗ trợ, cũng sẽ không làm như vậy.
Hứa Bất Lệnh nghe thấy lời này khẽ lắc đầu. Giang hồ và triều đình trước nay ranh giới rõ ràng, có vài người giang hồ bị bắt nghiêm hình tra tấn, đều thà chết chứ không hợp tác với quan phủ, đến tình báo về đối thủ cũng không tiết lộ. Nói dễ nghe một chút cái này gọi là khí tiết quy củ giang hồ. Nhưng nguyên nhân hình thành quy củ này, đơn giản là hơn một nửa thế lực giang hồ không sạch sẽ, buôn lậu, hành hung, thu phí bảo hộ, vân vân… Chỉ dựa vào mở võ quán áp tiêu kiếm chút bạc này căn bản không làm lớn được.
Mà thủ đoạn mưu sinh của người giang hồ, vừa lúc là luật cấm của triều đình. Đầu nhập vào quan phủ mật báo là cắt đứt đường làm ăn của người giang hồ, bị trả thù giết cả nhà quá bình thường, dần dà mới hình thành quy củ này.
Đương nhiên, triều đình cũng không hoàn toàn chỉ có một phe. Tham quan ô lại cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân cũng không ít, người giang hồ lòng mang thiên hạ càng nhiều, không thỏa hiệp với tham quan ô lại cũng không sai.
Hứa Bất Lệnh suy tư, mở miệng nói:
- Ta cũng là người của triều đình, không thể coi người hợp tác với triều đình đều là chó săn.
Ninh Thanh Dạ lắc lắc đầu:
- Người giang hồ đều có tiền án không được làm quan, có thể bay lên hơn nửa là loại thất tín bội nghĩa bán đứng thân hữu lập công. Hơn nữa người một nhà giết người một nhà ngoan độc hơn xa so với triều đình quan lại xuống tay. Cái này không gọi chó săn thì gọi là gì?
Hứa Bất Lệnh nghĩ nghĩ:
- Muốn đầu nhập vào triều đình thăng chức nhanh, không nhất định phải bán đứng bằng hữu, bán đứng nhan sắc cũng được.
- ...
Ninh Thanh Dạ hiển nhiên không có tâm tư đùa giỡn với Hứa Bất Lệnh vào lúc này. Nàng nghiêm túc nói:
- Người giang hồ đầu nhập vào triều đình tất nhiên sẽ thất tín bội nghĩa. Ví dụ như ta, ta từng giết Lang Vệ. Nếu bằng hữu biết việc này đầu nhập vào triều đình làm quan, hắn bắt ta hay là không bắt ta? Bắt ta là thất tín bội nghĩa, không bắt ta là bất trung không làm tròn trách nhiệm với triều đình, trong ngoài đều không phải người. Cho nên người giang hồ trước nay đều tự mình giải quyết. Nếu Tào lão tiền bối tìm quan phủ làm chỗ dựa thì ở giang hồ sẽ bị chúng bạn xa lánh.
Lời giải thích này rất đúng, Hứa Bất Lệnh gật gật đầu:
- Nói như vậy, giang hồ cũng không có gì thú vị.
Ninh Thanh Dạ luôn kiệm lời. Nàng không tiếp tục đề tài này nữa mà dừng bước chân chỗ gần bài phường.
Hứa Bất Lệnh còn chưa muốn lộ diện, đứng ở phía sau một cây đại thụ, xem chuyện phát triển.
Mấy trăm người đứng ở dưới bài phường, yên tĩnh đến cây trâm rơi xuống cũng có thể nghe được, chỉ có cây đuốc ngẫu nhiên tuôn ra tiếng lách tách.
Đợi khoảng hơn nửa canh giờ, đám người mới tách ra một con đường. Nhị đương gia Tào Gia - Tào Cừ Dịch mặc áo choàng viên ngoại từ thôn trang đi ra, trong tay cầm một cái hộp kiếm. Vẻ mặt hắn vẫn ôn hoà mang theo mỉm cười, đi đến phía trước đám người, nói với đám người Đả Ưng Lâu:
- Các vị đợi lâu rồi. Gia huynh thân thể không khoẻ, không tiện gặp khách. Nghe nói Trịnh chưởng môn tới cửa cầu một chuỗi tua kiếm, Tào Gia ta đã lui giang hồ, giữ kiếm lại phí phạm của trời. Kiếm Trạm Lô này là đồ gia truyền, nay giao cho các vị. Mong rằng Trịnh chưởng môn có thể tìm cho nó một người chủ tốt.
Lời vừa nói ra, toàn tràng ồn ào, đến cả Đả Ưng Lâu đều có chút kinh ngạc. Mọi người châu đầu ghé tai, ánh mắt Thường Hầu Kiếm càng như lửa nóng.
Lâm Vũ Tùng thì nóng nảy, xoay người bắt đầu cản:
- Tào tiền bối, trăm triệu lần không thể. Kiếm này há có thể tặng cho một đám giang hồ tặc tử...
Hứa Bất Lệnh cũng không bất ngờ với phản ứng của mọi người. Trạm Lô, Thừa Ảnh, Chiếu Đảm đều là danh kiếm truyền lại đời sau. Trong toàn thiên hạ cũng không có mấy cái. Kiếm Chiếu Đảm trên eo hắn là Túc Vương và Túc Vương Phi tìm khắp thiên hạ tốn không biết bao công sức mới cầu được. Trong bốn đại thế gia dùng kiếm cũng chỉ có hai nhà Tào Lục có. Kiếm Chúc Gia bị triều đình đoạt giấu ở trong kho của Thiên Tử, Đường Gia cầu hơn trăm năm cũng chưa từng đắc thủ, có thể thấy được kiếm này quý trọng đến nhường nào.
Đả Ưng Lâu lại đây chỉ muốn một chuỗi tua kiếm, Tào Gia trực tiếp giao cả thanh kiếm ra. Rõ ràng quá khách khí, đến cả Ninh Thanh Dạ cũng không nhìn được, nhẹ giọng nói:
- Kiếm này thờ ở từ đường Tào Gia mấy trăm năm. Nhiều đời gia chủ đều không nỡ lấy ra dùng làm binh khí, há có thể cứ như vậy giao ra?
Hứa Bất Lệnh cầm lấy kiếm của mình nhìn nhìn:
- Ngươi có muốn không?
Ninh Thanh Dạ sửng sốt, nhíu mày nói:
- Bảo kiếm gặp chủ tốt mới có thể không có nhục uy danh hiển hách. Ta sao đảm đương nổi, cho ta, ta cũng không dám lấy.
Hứa Bất Lệnh cảm thấy cũng phải, cười khẽ không nói nữa.