Thế Tử Thật Hung

Chương 459: Gặp lại

Chương Trước Chương Tiếp

Sáng sớm, sau khi ra cửa, Hứa Bất Lệnh lại lần nữa đi vào đảo Quân Sơn. Đảo rất lớn, cũng không có công cụ truyền tin, đối phương cố ý ẩn nấp, tìm không khác gì mò kim đáy biển.

Từ sáng sớm đến buổi chiều, sắc trời dần tối cũng không thu hoạch được gì.

Hứa Bất Lệnh về chợ trên đảo, ở tửu quán gọi vài món ăn. Hắn nhìn du khách và khách giang hồ trên đường, trong đầu vẫn là cảnh tiếp xúc thân mật với Lục di tối hôm qua.

Ninh Ngọc Hợp không ở đây, Chúc Mãn Chi tất nhiên bá chiếm Hứa công tử của mình. Lúc này nàng ngồi ở đối diện, cầm bát cơm tẻ ngắm trộm hắn vài lần. Thấy Hứa Bất Lệnh hơi chau mày dường như đang suy tư đại sự liên quan đến thiên hạ dân chúng, nàng cũng không tiện mở miệng. Ngồi trong chốc lát, nàng dùng đũa gắp một cái đùi gà lớn đặt vào trong bát của Hứa Bất Lệnh.

Hứa Bất Lệnh phục hồi tinh thần, lại cười khẽ:

- Xem ra tìm không thấy. Cơm nước xong thì trở về, ngày mai rồi nói sau.

Chúc Mãn Chi chạy ngược chạy xuôi tìm hai ngày, đã sớm tìm mệt mỏi. Lúc này nàng ngẫm nghĩ:

- Chỗ nên hỏi đều đã hỏi. Tiểu Ninh chắc chắn ẩn nấp ở nơi không ai nghĩ ra, tiếp tục đi tìm cũng chỉ vậy. Ừm... Có thể nghĩ biện pháp khác, ép Tiểu Ninh ra.

Hứa Bất Lệnh thong thả ung dung ăn cơm, ra hiệu cho nàng tiếp tục nói.

Chúc Mãn Chi nhìn trái nhìn phải, rồi ghé sát vào nói:

- Ta đoán Tiểu Ninh đang ở chỗ tối nhìn chằm chằm chúng ta. Da mặt nàng mỏng, nếu không công tử đứng ở nóc nhà gọi lớn hai tiếng thử xem?

Hứa Bất Lệnh lắc lắc đầu:

- Đã sớm thử qua, Thanh Dạ không muốn ra, nghe thấy cũng sẽ không động.

- Đó là gọi không đúng.

Chúc Mãn Chi lắc lắc đầu, nghiêm túc xúi giục:

- Công tử phải gọi ‘Thanh Dạ, ta thích ngươi, không có ngươi ta không muốn sống nữa ’. Ta bảo đảm không tới ba tiếng, Tiểu Ninh sẽ cầm theo kiếm chạy ra.

Hứa Bất Lệnh cẩn thận suy tư:

- Ý kiến hay...

Sau đó đứng dậy, chuẩn bị đi lên nóc nhà.

Vẻ mặt Chúc Mãn Chi cứng đờ, vội vàng giơ tay kéo Hứa Bất Lệnh lại:

- Hứa công tử, ta nói giỡn, ngươi gọi thật à?

Hứa Bất Lệnh bình tĩnh:

- Chứ không thì sao?

Chúc Mãn Chi ngây ra, cẩn thận đánh giá Hứa Bất Lệnh một lát rồi buông lỏng tay ra, một lần nữa ngồi xống:

- Vậy ngươi gọi đi.

Tỏ vẻ rửa mắt mong chờ.

Hứa Bất Lệnh tất nhiên sẽ không lên nóc nhà thổ lộ với không khí, thấy Chúc Mãn Chi không mắc lừa, trong lúc nhất thời xấu hổ. Hắn buồn cười giơ búng lên trán nàng:

- Được lắm, Mãn Chi nhà ta thông minh rồi.

Chúc Mãn Chi nhàn nhạt hừ một tiếng:

- Dĩ nhiên rồi…

Còn có chút đắc ý.

Tửu quán có vài người khác, đều là nhân lúc thời tiết đẹp du ngoạn ở trên đảo, trong đó cũng không thiếu khách giang hồ.

Trong lúc Hứa Bất Lệnh tán gẫu thì nhìn thấy có nam tử bước nhanh vào, thì thầm vài câu với khách giang hồ ở bàn bên cạnh, sau đó vài người tính tiền rời đi.

Hứa Bất Lệnh vốn không chú ý, nhưng khóe mắt nhìn về phía đường phố lại phát hiện có không ít người giang hồ tốp năm tốp ba đi vào trong đảo. Trời sắp tối rồi, du khách trên đường phố đều đi về phía bến đò chuẩn bị rời đảo. Đám khách giang hồ này mang theo binh khí đi ngược dòng người rất bắt mắt.

Chúc Mãn Chi vẫn chưa nhận thấy được điểm khác thường này, thấy Hứa Bất Lệnh không nói gì thì nghi hoặc dò hỏi:

- Làm sao vậy?

- Trên đảo hình như xảy ra chuyện.

Hứa Bất Lệnh buông bát đũa, đứng dậy liếc nhìn qua cửa sổ, không ngờ lại nhìn thấy một hình bóng quen thuộc. Chính là Ninh Thanh Dạ mấy ngày qua tìm kiếm không thấy đâu, thế mà lại từ chợ đi xuống, đang đi về phía bên này.

Từ biệt ở kinh thành, chớp mắt đã gần mười tháng, Ninh Thanh Dạ không mặc váy trắng cực kỳ tiên khí nữa mà là trang phục giang hồ như khi mới gặp. Nàng đội đấu lạp trúc, mặc áo choàng màu xanh nhạt, trên tay mang theo bao cổ tay, trường kiếm thanh phong đeo chéo trên lưng. Nàng ăn mặc rất đơn giản, nhưng dáng người cao gầy cực kỳ hấp dẫn ánh mắt mọi người, gương mặt dưới đấu lạp không có biểu tình gì, môi mỏng mặt mày như họa, lộ ra vài phần lạnh lùng từ chối người ngoài ngàn dặm.

Mắt Hứa Bất Lệnh sáng ngời, giơ tay vẫy vẫy ở cửa sổ tửu quán.

Ninh Thanh Dạ rõ ràng đặc biệt lại đây tìm hắn. Thấy Hứa Bất Lệnh phát hiện, nàng cũng không dừng bước, lên xuống mấy cái đã tới mặt đường.

Chúc Mãn Chi cũng nhìn thấy, đôi mắt đầy vui mừng, chạy đến cửa sổ bắt đầu quở trách:

- Tiểu Ninh, giờ ngươi mới chịu ra. Chúng ta tìm ngươi hai ngày rồi, còn tưởng rằng ngươi bị người ta bán đó.

Vẻ mặt Ninh Thanh Dạ bình tĩnh, tựa như không có cảm giác gì. Đáng tiếc sau khi nhìn thấy khuôn mặt Hứa Bất Lệnh thì ánh mắt nàng trốn tránh theo bản năng, bại lộ ý nghĩ trong lòng.

Ninh Thanh Dạ đến bên ngoài cửa sổ, nhìn công tử áo trắng ôn văn nho nhã giống ngày xưa, giơ tay ôm quyền hành lễ giang hồ:

- Hứa công tử, Mãn Chi.

Hứa Bất Lệnh rất là thân thiện giống ngày xưa, bước lên nói:

- Ninh cô nương, ngươi đã lộ diện rồi. Mấy ngày nay ta lo lắng cho an nguy của ngươi, mỗi ngày trà không nhớ cơm không ăn...

Chúc Mãn Chi khẽ hừ một tiếng.

Ninh Thanh Dạ không thích nam nhân ba hoa, xoay người muốn đi. Nhưng nàng do dự cuối cùng trầm giọng:

- Hứa công tử, xin tự trọng! Ta tới tìm ngươi hỗ trợ, không phải ôn chuyện.

Hứa Bất Lệnh từ tửu quán đi ra, tươi cười ôn hòa:

- Với quan hệ của chúng ta, nói hỗ trợ quá khách khí. Lâu như vậy không gặp, đi vào ngồi xuống nói đi... Hiện tại ngươi chính là sư tỷ của ta.

Ninh Thanh Dạ lắc lắc đầu:

- Chuyện khẩn cấp, ta nói ngắn gọn thôi... Tào Gia có ân lớn với ta, gần đây bị Đả Ưng Lâu theo dõi, nghe đồn là tới báo thù. Tào Gia đã lui khỏi giang hồ, ta lo lắng Tào Gia xảy ra chuyện mới ở chỗ này, không muốn kéo công tử và sư phụ vào, cho nên vẫn luôn không lộ diện...

Hứa Bất Lệnh nghe thấy cái này, nhẹ nhàng nhíu mày:

- Đả Ưng Lâu động thủ?

Ninh Thanh Dạ gật gật đầu:

- Vừa mới tới Tào Gia Trang, đi đầu là lão chưởng môn Trịnh Ngọc Sơn của phái Thanh Thành, còn có tiền bối các nơi trên giang hồ, khoảng chừng hơn ba mươi người tới. Ta và bằng hữu giang hồ lại đây giúp Tào Gia căn bản không phải đối thủ. Cho nên muốn mời Hứa công tử qua hỗ trợ nói một câu cho Tào Gia.

- Trịnh Ngọc Sơn?

Chúc Mãn Chi nghiêm túc nói:

- Đó hãn phỉ tên chữ Giáp của Tập Trinh Ti, lợi hại ngang phụ thân ta. Lần này Tào Gia gặp rắc rối rồi.

- Rắc rối lớn.

Hứa Bất Lệnh nhìn Tiểu Mãn Chi ở bên cạnh. Hắn biết Kiếm Thánh Chúc Lục tất nhiên cũng có mặt, vốn tưởng rằng Chúc Lục một mình một kiếm tới cửa, không ngờ lại là một đám người.

Trịnh Ngọc Sơn Tây Thục, trước kia giống Tiết Thừa Chí Giang Nam, Trần Hướng Bắc Cương đều là nhân vật kiêu hùng hùng bá một phương. Chỉ riêng mình hắn đã khó đối phó, càng không cần phải nói phụ thân của tức phụ tương lai đang trong thời kỳ đỉnh cao.

Hứa Bất Lệnh suy tư, nhẹ giọng khuyên can:

- Nước ở Tào Gia rất sâu. Có lẽ ta cũng không đánh lại, ngươi đừng lội vào vũng nước đục này...

Ninh Thanh Dạ lắc lắc đầu:

- Một giọt ân tình phải báo lại bằng cả dòng sống. Ngươi đã cứu ta một mạng, nếu ngươi gặp nạn, ta cũng sẽ liều mình cứu giúp. Năm đó Tào Gia giúp ta một tay lúc ta cùng đường, ta chắc chắn phải hỗ trợ. Nếu công tử không muốn nhúng tay thì ta không ép...

Nói xong, Ninh Thanh Dạ ôm quyền, xoay người chuẩn bị rời đi.

Hứa Bất Lệnh có chút bất đắc dĩ:

- Đừng vội vàng vậy. Ta chưa nói không giúp ngươi, đi trước nhìn tình hình đã.

Chúc Mãn Chi vỗ vỗ bộ ngực:

- Tiểu Ninh, ta là tỷ muội của sư phụ ngươi, đều là người giang hồ, ngươi có phiền toái sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn. Chúng ta đi cùng ngươi...

Nói rồi nàng cầm kiếm đuổi theo. Chỉ tiếc mới vừa đi được hai bước, đã bị Hứa Bất Lệnh kéo về.

Hứa Bất Lệnh biết Chúc Lục cũng ở đó, không thể mang Mãn Chi theo nên hắn nhẹ giọng nói:

- Mãn Chi, ngươi đi tìm Dạ Oanh. Để nàng tìm giúp đỡ cho ta, sau đó ngươi về thuyền chờ.

Ninh Thanh Dạ cũng mở miệng nói:

- Mãn Chi, ngươi không biết võ, đi theo cũng thêm rối. Trở về đi.

Chúc Mãn Chi lập tức buồn bã ỉu xìu, biết mình đi theo trừ xem náo nhiệt thì không có chút tác dụng nào. Nàng chỉ có thể gật gật đầu, xoay người đi về phía chợ...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)