Sau khi trở lại thuyền lầu, trên thuyền lại khôi phục bình tĩnh.
Tiêu Tương Nhi chạy tới, tò mò dò hỏi Lục phu nhân vì sao đột nhiên muốn rời đi.
Lục phu nhân tất nhiên giả ngu, giải thích trên thuyền quá buồn tùy tiện đi ra ngoài một chút. Mặc cho Tiêu Tương Nhi nói bóng nói gió, cũng không nói chuyện tối hôm qua.
Tiêu Tương Nhi tâm tư sáng suốt biết chắc chắn Lục phu nhân đã có gì đó với Hứa Bất Lệnh mới có thể vô cùng lo lắng muốn chạy trốn. Tối hôm qua xem ra thuốc vẫn có hiệu quả, không thể nấu thành cơm chín có hơi đáng tiếc.
Nhưng chỉ cần còn ở trên thuyền thì sẽ có rất nhiều cơ hội.
Hứa Bất Lệnh an ủi Lục phu nhân xong thì tiếp tục mang theo Dạ Oanh, Mãn Chi đi đảo Quân Sơn tìm kiếm Ninh Thanh Dạ. Ninh Ngọc Hợp bị thương ở bả vai hành động không tiện, hôm nay không đi theo, thành thật ở trên thuyền tĩnh dưỡng.
Thời gian cứ như vậy từ sáng sớm tới hoàng hôn, mưa đã tạnh, trên đường phố người đi đường nhiều gấp mấy lần. Cảnh phồn hoa mấy ngày trước không thể nhìn thấy cuối cùng cũng hiện ra.
Tiêu Tương Nhi ở trên thuyền không có việc gì để làm, nhìn thấy cảnh đêm Nhạc Dương thật đẹp mới lôi kéo Lục phu nhân đi ra ngoài dạo phố. Lục phu nhân vì che giấu chuyện tối hôm qua, không dám lộ ra khác thường cho nên cũng theo xuống thuyền, mang đi hơn phân nửa hộ vệ.
Mà Chung Ly Cửu Cửu đợi cả ngày, cuối cùng cũng tìm được cơ hội, vội vàng bưng chén thuốc, đi tới phòng Ninh Ngọc Hợp.
Người trên thuyền đều đi rồi, chỉ còn lại có mấy nha hoàn nấu cơm và hộ vệ, cực kỳ yên tĩnh.
Chung Ly Cửu Cửu dùng bả vai đẩy cửa phòng ra, bưng chén thuốc đi vào trong phòng. Nàng liếc thấy Ninh Ngọc Hợp đả tọa ở trên giường. Bởi vì ở chung với Chúc Mãn Chi, trong phòng còn treo bức họa Kiếm Thánh Chúc lão, phía dưới cắm ba cây nhang đã cháy hết.
Ninh Ngọc Hợp bị thương ngoài da, sắc mặt không có biến hóa gì. Nàng nhìn thấy Chung Ly Cửu Cửu bưng chén thuốc vào, tuy rằng không quá thích Chung Ly Cửu Cửu, nhưng lễ phép vẫn phải có. Nàng hơi hơi gật đầu nói:
- Đa tạ.
- Cảm tạ cái gì. Chuyện năm đó đều đã qua, hiện tại chúng ta là người cùng thuyền, giúp đỡ nhau là việc nên làm.
Chung Ly Cửu Cửu đặt chén thuốc ở trên bàn nhỏ cạnh giường, giơ tay cởi váy trắng của Ninh Ngọc Hợp lộ ra đầu vai tuyết trắng cùng yếm hoa sen.
Đều là nữ nhân, Ninh Ngọc Hợp cũng không ngượng ngùng, xoay người đưa lưng về phía Chung Ly Cửu Cửu. Có thể thấy được trên vai non mịn có dấu bàn tay xanh tím, giống như trên giấy Tuyên Thành trắng tinh dính một nét mực.
Chung Ly Cửu Cửu thở dài, dùng vải bố trắng chấm nước thuốc lau chỗ xanh tím, mềm nhẹ nói:
- Uống thuốc vào. Ta xem tình huống nhiều nhất bảy tám ngày là có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Ninh Ngọc Hợp lộ ra một cánh tay trắng tuyết, giống như Quan Công cạo xương chữa thương, giơ tay nâng chén thuốc lên nhấp một ngụm. Về phần Chung Ly Cửu Cửu có thể hạ độc hay không, nàng cũng không lo lắng.
Tuy rằng không thể hóa giải mâu thuẫn với Chung Ly Cửu Cửu nhưng Chung Ly Cửu Cửu thật sự không phải đại ác nhân gì. Nhiều nhất chỉ bỏ một ít phấn ngứa để làm nàng ghét bỏ thôi.
Nếu Chung Ly Cửu Cửu thật dám chơi xấu, nàng vừa hay cáo trạng với Hứa Bất Lệnh, đuổi Chung Ly Cửu Cửu ra ngoài, bởi vậy càng không cần phòng bị.
Chung Ly Cửu Cửu thấy Ninh Ngọc Hợp uống hết chén được bỏ thêm một lượng lớn thuốc. Đôi mắt hồ ly hiện ra vài phần sáng rực, xoa bóp cho Ninh Ngọc Hợp giãn gân cốt khí huyết, tỉnh bơ nói chuyện phiếm:
- Ngẫm lại năm đó cũng rất buồn cười. Ta không nên tranh với ngươi, nếu không có chuyện Bát Khôi đó, nói không chúng ta còn có thể thành bạn tốt.
Ninh Ngọc Hợp ghé vào gối đầu, vẻ mặt điềm đạm trước sau như một:
- Nếu ngươi không tranh với ta thì sao có thể gặp ta?
- Nói cũng phải…
Chung Ly Cửu Cửu tươi cười, hơi đợi một lát, tùy ý nói:
- Thật ra cũng không phải ta muốn tranh, chỉ vì không nuốt được cục tức thôi. Chỉ bằng dung mạo của ta, rõ ràng có thể làm Bát Khôi, chẳng qua thời vận không tốt mới không được vẽ vào. Điều này ngươi không phủ nhận chứ?
Ninh Ngọc Hợp nhíu mày suy tư rồi lắc đầu nói:
- Bát Khôi không chỉ có dung mạo, tài đức vẹn toàn mới có thể trúng cử. Từ Đan Thanh không vẽ ngươi, không phải là cảm thấy ngươi xấu xí, mà vì ngươi tâm thuật bất chính.
?
Chung Ly Cửu Cửu nghe ra đây là lời nói trong lòng, lập tức rất không vui:
- Ta cũng không làm chuyện gì ác. Không nói cái khác, từ nhỏ ta làm nghề y, cứu người chắc chắn nhiều hơn ngươi và Từ Đan Thanh chứ? Dựa vào cái gì các ngươi nói ta tâm thuật bất chính?
Ninh Ngọc Hợp cũng không phủ nhận điều này:
- Ta không biết y thuật, ngươi cứu người tất nhiên sẽ nhiều hơn ta. Nhưng ngươi quá ham công danh lợi lộc. Ừm... Thiếu tôn trọng người khác, tu dưỡng cũng có vấn đề, đây là nguyên nhân chủ yếu...
Chung Ly Cửu Cửu nghe không vào đạo lý lớn, nhàn nhạt hừ một tiếng:
- Dù sao ta cứu người nhiều hơn các ngươi. Những người được cứu sẽ tự cảm tạ ta. Nếu không phải ta nghiên cứu ra cách giải Tỏa Long Cổ, Hứa Bất Lệnh đã chết vì Tỏa Long Cổ rồi. Cái này ngươi không thể không thừa nhận chứ?
Ninh Ngọc Hợp khẽ nhíu mày:
- Biện pháp kia của ngươi quá không lên được mặt bàn... Vì tự cứu mình lại gây họa cho nữ tử. Còn may Lệnh Nhi có tình có nghĩa, đổi thành những người khác còn không biết sẽ ầm ĩ ra chuyện gì nữa...
- Hữu dụng là được... Ta lại không truyền cách giải ra...
Chung Ly Cửu Cửu ngẫm nghĩ, lại hỏi:
- Sao ngươi lại nhận Hứa Bất Lệnh làm đồ đệ?
Ninh Ngọc Hợp cười khẽ:
- Ta cũng không rõ ràng lắm. Dù sao là trùng hợp gặp gỡ Hứa Bất Lệnh. Lục phu nhân và Tương Nhi cô nương đề ra một câu, Hứa Bất Lệnh bái ta làm thầy. Ngươi muốn làm sư phụ Lệnh Nhi, có lẽ không phải đùa. Ta không đồng ý, hắn chắc chắn không đồng ý...
??
Bộ ngực Chung Ly Cửu Cửu phập phồng, cố nén lửa giận, mỉm cười nói:
- Cái đó thì chưa chắc... Vẫn nói Bát Khôi, đầu tiên không nói nội tại phẩm tính, chỉ nói về dung mạo, ta làm thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, không thành vấn đề chứ?
Ninh Ngọc Hợp nhàn nhạt hừ một tiếng:
- Đừng tự mình đa tình. Ngươi không đẹp bằng ta, biết có bao nhiêu người muốn cưới ta không?
???
Ánh mắt Chung Ly Cửu Cửu trầm xuống, cố nén xúc động bóp chết Ninh Ngọc Hợp, cắn răng nói:
- Đúng không? Lại nói đến nam nhân... ngươi là bị bắt xuất gia, trong lòng có thích nam nhân không?
Ninh Ngọc Hợp trầm mặc, khe khẽ thở dài. Nàng đang muốn nói lời trong lòng thì có tiếng bước chân vang lên. Người đó vội vã chạy tới ngoài cửa phòng, mở miệng nói:
- Chung Ly cô nương, Tào Gia Quân Sơn xảy ra chuyện rồi. Tiểu vương gia mời ngươi qua một chuyến.
Là một môn khách của vương phủ.
Chung Ly Cửu Cửu và Ninh Ngọc Hợp nghe vậy đều nghiêm mặt. Hứa Bất Lệnh có thể cho người trở về tìm người, chuyện này chắc chắn không nhỏ.
Chung Ly Cửu Cửu đứng dậy, nhíu mày dò hỏi:
- Đả Ưng Lâu là ai tới? Hứa Bất Lệnh không đối phó được à?
Môn khách vương phủ trầm giọng nói:
- Trận thế rất lớn. Chung Ly cô nương có Tỏa Long Cổ, tiểu vương gia mời ngươi qua đó, lo trước khỏi hoạ.
Chung Ly Cửu Cửu biết đây là cơ hội tốt nhận Hứa Bất Lệnh làm đồ đệ. Nàng đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
Ninh Ngọc Hợp cũng ngồi dậy, mặc lại áo đi lấy trường kiếm treo trên tường.
Chung Ly Cửu Cửu thấy thế, giơ tay nói:
- Ngươi thành thật đợi ở đây. Một người bệnh, chạy tới kéo chân sau à? Ta không có bản lĩnh cứu ngươi đâu.
Ninh Ngọc Hợp vốn định cãi cọ vài câu. Nhưng Đả Ưng Lâu và Tào Gia Quân Sơn nổi lên xung đột, nàng không bị thương chạy tới cũng chỉ có thể đứng nhìn. Nàng ngẫm nghĩ rồi ngồi xuống:
- Các ngươi để ý chút.
Chung Ly Cửu Cửu gật gật đầu, về phòng mang một đống lớn chai lọ vại bình rồi cùng hộ vệ vương phủ đi đến đảo Quân Sơn...
…