Thế Tử Thật Hung

Chương 457: Về nhà đi

Chương Trước Chương Tiếp

- Hồ lô đường đây…

- Bánh bao đây…

Đầu đường Nhạc Dương tràn ngập sương mù, tiểu thương đẩy xe dậy sớm rao lớn trong đám người, người đánh cá vác lưới đánh cá bước lên thuyền đánh cá dừng ở bên hồ.

Tới gần bến tàu, hai nữ tử đoan trang xinh đẹp kết bạn mà đi.

Lục phu nhân đổi về ăn mặc như ngày xưa, khoác áo choàng, bọc nhỏ khoác trên lưng, tâm thần không yên vùi đầu đi đường. Nàng thỉnh thoảng giơ tay lau nước mắt, giống như tiểu tức phụ bị đuổi ra khỏi nhà, dẫn tới không ít phụ nhân ghé mắt.

Nguyệt Nô còn chưa ngủ tỉnh, đầy mờ mịt đi theo bên cạnh. Trong ngực nàng còn ôm rương nhỏ trang sức tiền bạc. Thấy dáng vẻ Lục phu nhân, nàng cũng không dám dò hỏi, cho đến khi đi tới gần bến tàu, mới to gan mở miệng:

- Phu nhân, chúng ta đi chỗ nào giờ?

Ánh mắt Lục phu nhân hoảng hốt:

- Trở lại kinh thành.

- Về Trường An? Nơi này cách Trường An hơn một ngàn dặm đường...

Nguyệt Nô từ nhỏ lớn lên với Lục phu nhân. Cho dù là nha hoàn, hầu hạ cũng là đích nữ vọng tộc môn phiệt, căn bản chưa từng một mình xa nhà. Lục phu nhân bỗng nhiên đòi về kinh thành, không sắp xếp hành trình thì thôi, hộ vệ cũng không mang theo, còn cầm châu báu trang sức tùy thân. Đây không phải là mời cướp à?

Nguyệt Nô làm nha hoàn bên người, tất nhiên phải suy xét an toàn cho Lục phu nhân. Nàng kéo cánh tay Lục phu nhân lại:

- Phu nhân, chỉ có hai chúng ta, cũng không có hộ vệ, bị người ta bán thì làm sao bây giờ...

Lục phu nhân tâm loạn như ma, suy nghĩ:

- Ngươi đi nha môn báo tên Tiêu tướng để nha môn sắp xếp điều thuyền quan đưa ta trở về.

Nguyệt Nô thấy Lục phu nhân đã quyết, dịu dàng khuyên nhủ:

- Sao bỗng nhiên đòi về Trường An chứ? Ít nhất phải nói cho tiểu vương gia một tiếng đã...

Lục phu nhân nghe thấy Hứa Bất Lệnh thì hoảng hốt:

- Đừng nói gì với hắn! Ta với hắn không liên quan, về sau không phải a di của hắn... Ngươi mau đi đi! Có tin ta tùy tiện ở trên phố tìm một người gả ngươi đi không hả?

- Ôi...

Nguyệt Nô biết Lục phu nhân đang nổi nóng, cũng không dám nhiều lời. Nàng biết phía sau chắc chắn có hộ vệ nhìn chằm chằm, nên buồn bã ỉu xìu đi về phía nha môn Nhạc Dương. Nàng rẽ vào góc đường dừng lại trộm nhìn, muốn chờ Lục phu nhân nguôi giận lại khuyên.

Trên phố người đến người đi, phố phường trăm sắc thái gần ngay trước mắt.

Lục phu nhân lẻ loi đứng ở dưới mái hiên bên đường. Làm đích nữ Lục thị Kim Lăng, từ khi sinh ra nàng đã được nâng niu trong lòng bàn tay, ra cửa tiền hô hậu ủng. Lẻ loi một mình đứng ở trên đường như vậy vẫn là lần đầu.

Nàng vốn xinh đẹp, tất nhiên làm người chú ý. Không ít người nghi hoặc nhìn nàng.

Lục phu nhân tâm thần hoảng hốt. Sau khi nhận thấy ánh mắt đánh giá của người qua đường, nàng mới nhớ tới bên người mình không có hộ vệ. Có thể vì không quen, nàng xoay người đi tới chỗ kín dưới mái hiên, đeo bọc nhỏ tiếp tục ngơ ngác xuất thần.

Đêm qua đã xảy ra cái gì, Lục phu nhân vẫn nhớ rõ ràng. Sau khi tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy như trời sập. Sao nàng có thể làm ra chuyện không biết liêm sỉ như vậy...

Lục phu nhân hơi nhớ lại đã cảm thấy cả người lạnh lẽo. Nàng hận không thể đâm đầu xuống hồ tuẫn tiết chứng minh trong sạch.

Đối với nữ tử thế gia mà nói, danh dự và uy nghiêm gia tộc quan trọng hơn xa tính mạng. Sở dĩ Tiêu Tương Nhi muốn đi tìm cái chết, đó là bởi vì sợ làm mất thể diện Tiêu thị Hoài Nam.

Lục phu nhân cũng như thế. Nàng lẻ loi ở Tiêu Gia mười năm cũng không lướt qua lôi trò, không truyền ra nửa câu đồn đại vớ vẩn.

Vốn tưởng rằng mình thật trinh tiết liệt nữ, đời này đều sẽ không tái giá, sẽ không thất tiết, đến cả loại ý tưởng này đều sẽ không có.

Nhưng đêm qua...

Lục phu nhân nhớ rõ ràng mình đã nói cái gì, đã làm cái gì. Chỉ uống hai ly rượu, đã không quản được cái miệng, thế mà lại nói chuyện xảy ra đêm ba mươi cho Lệnh Nhi.

Trước kia Lệnh Nhi không biết, nàng chỉ cho là uống say, chỉ cần không nói trên đời sẽ không ai biết.

Nhưng hiện tại Lệnh Nhi đã biết...

Đã biết cũng vậy, có thể dùng lúc ấy Hứa Bất Lệnh uống say giải thích. Nhưng tối hôm qua vì sao phải miêu tả lại cho Lệnh Nhi còn ma xui quỷ cởi quần áo, để Lệnh Nhi làm lại một lần...

Lục phu nhân nhẹ nhàng dậm dậm chân, nước mắt lập tức tuôn ra.

Không thể không thừa nhận, trước kia ngủ nửa mộng nửa tỉnh, nàng lại sẽ mơ thấy cảnh tượng đêm ba mươi. Trong lòng cũng có chút dư vị khó có thể miêu tả.

Có thể tưởng tượng, chỉ cần không đi làm thì nó không tồn tại.

Hiện tại nàng đã làm rồi, còn ở trước mặt Lệnh Nhi. Lệnh Nhi còn tỉnh táo, về sau nàng còn làm người thế nào...

Muốn dùng uống say giải thích, làm bộ không nhớ rõ, nhưng rõ ràng nàng đều nhớ. Lúc ấy nàng không uống say, chỉ mất trí...

Thế mà Lệnh Nhi còn thuận nước đẩy thuyền hôn môi nàng...

Cái này nói rõ Lệnh Nhi cũng có tâm tư khác với nàng, căn bản là không coi nàng như trưởng bối...

Trong lòng Lục phu nhân thật sự hoảng. Nàng nức nở hai tiếng, ngồi xổm ở góc tường, ôm đầu gối không biết nên làm thế nào cho phải.

Nàng phụ trách chăm sóc cho Lệnh Nhi, là trưởng bối của Lệnh Nhi. Sao nàng có thể làm loại chuyện này...

Lục phu nhân cắn môi dưới, hoảng hốt thật lâu. Trước mặt nàng bỗng nhiên tối sầm, một đôi giày tuyết trắng xuất hiện, giày là nàng tự tay làm rất quen mắt.

- Lục di?

Giọng nói quen thuộc vang lên ở trên đầu nàng, ôn hòa dịu dàng. Lúc này nàng nghe vào lại không còn ấm lòng ngày xưa nữa.

Thân thể Lục phu nhân cứng đờ, vội vàng giơ tay xoa xoa khóe mắt. Nàng làm ra dáng vẻ đoan trang ổn trọng ngày xưa, đứng dậy:

- Lệnh Nhi...

Vừa nói ra miệng, nhìn thấy khuôn mặt trong sáng tươi cười, nàng lại nhớ tới cảnh mình nằm trong ngực Hứa Bất Lệnh, giọng nói nhất thời nghẹn ngào.

Hứa Bất Lệnh tươi cười ôn hòa, cúi đầu nhìn Lục phu nhân khóc như hoa lê dính hạt mưa, mỉm cười nói:

- Sao bỗng nhiên đòi về kinh thành? Trên thuyền phiền quá à?

Biểu tình bình tĩnh không có nửa điểm khác thường, không khác ngày xưa chút nào, tựa như tối hôm qua không xảy ra chuyện gì cả.

Vành mắt Lục phu nhân đỏ hồng, hai tay chắp sau lưng, không dám đối diện với Hứa Bất Lệnh. Nàng run giọng nói:

- Ta trở lại kinh thành. Ngươi đừng đi theo ta...

Hứa Bất Lệnh giơ tay cản đường. Hắn nhìn trái nhìn phải thấy bốn bề vắng lặng thì ghé sát vào một chút:

- Lục di, có phải tối hôm qua ta lại uống say, chọc ngươi tức giận không? Ta không nhớ được...

Lục phu nhân nghe thấy lời này, trong lòng sinh ra vài phần may mắn, nhưng rất nhanh lại tiêu tan hết.

Nàng nhớ rõ ràng tối hôm qua Hứa Bất Lệnh căn bản không uống say. Nàng kéo tay Hứa Bất Lệnh đặt ở ngực, rõ ràng cảm giác được thân thể Hứa Bất Lệnh căng chặt, còn có chút căng thẳng. Nàng nhớ rõ phản ứng và biểu tình của hắn, chính là nàng cố ý câu quyến rũ...

Ánh mắt Lục phu nhân hoảng loạn, giơ tay đẩy Hứa Bất Lệnh:

- Ngươi để ta đi. Ta... ta... Hu hu... Sao ta có thể làm loại chuyện này...

Nghẹn ngào vài câu, không chỗ dung thân, nàng muốn đâm đầu vào tường.

Hứa Bất Lệnh rất bất đắc dĩ, giơ tay ôm lấy Lục phu nhân. Hắn móc khăn tay ra xoa xoa khóe mắt nàng, dịu dàng an ủi:

- Tối hôm qua Lục di uống say. Rượu say thất thố rất bình thường. Ta cũng từng uống say rượu rồi thất thố, không cần để ở trong lòng...

Ta uống say...

Ta rõ ràng không say, đều nhớ rõ...

Nhưng nếu không phải uống say thì sao nàng có thể làm ra loại chuyện hoang đường này...

Lục phu nhân nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Bất Lệnh, biết hắn giả bộ. Chỉ vì an ủi mình, hai người đều nhớ rõ, chuyện cũng đã làm rồi.

Nhưng cho dù phát sinh cái gì, Lục phu nhân cũng không nỡ rời khỏi Hứa Bất Lệnh. Đời này đều không muốn rời. Cho dù Hứa Bất Lệnh làm càn quá mức với nàng, cuối cùng trừ tiếp thu thì còn có thể thế nào chứ?...

Lục phu nhân trầm mặc lúc lâu, có lẽ ý thức được tình cảm của mình với Hứa Bất Lệnh đã sớm thay đổi, hoặc là từ lúc bắt đầu đã không đúng, lại khó có thể tiếp thu sự thật này. Cuối cùng nàng vẫn theo cái cớ này, run giọng nói:

- Ngươi biết ta uống say?

Hứa Bất Lệnh nghiêm túc gật đầu:

- Chắc chắn là uống say. Khí tiết của Lục di không ai không biết...

Lục phu nhân hít vào mấy hơi, bỗng nhiên đổi giọng, trừng mắt quở mắng:

- Biết ta uống say, vì sao ngươi không ngăn cản ta?

- ?

Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, biết Lục di tự tìm bậc thang cho mình, ném nồi lên đầu hắn. Hắn tất nhiên không thể cãi lại, cúi đầu làm ra dáng vẻ áy náy hối hận:

- Là ta bị ma quỷ ám ảnh. Lục di tha thứ ta được không?

- ...

Lục phu nhân còn có thể nói cái gì, khóe mắt treo nước mắt, dịu dàng nói:

- Ngươi còn nhỏ, về sau phải chú ý đúng mực... Ngày hôm qua là ta uống nhiều quá, có thể làm như không có gì xảy ra nhưng ngàn vạn lần không được nói cho người khác...

Hứa Bất Lệnh gật gật đầu:

- Lệnh Nhi biết sai.

Lục phu nhân ừ một tiếng, đeo bọc nhỏ, có chút không biết nên đi đường nào.

Hứa Bất Lệnh giơ tay nhận lấy bọc nhỏ, khẽ cười nói:

- Về nhà đi! Cơm sáng đã làm xong, đều chờ ngươi.

Lục phu nhân liếc Hứa Bất Lệnh một cái. Nàng chần chờ một lát, xoay người đi về phía thuyền lầu.

Đầu đường tiếng người ồn ào, hai người sóng vai mà đi, có thể là lần đầu tiên ở chung tương đối im lặng.

Không nói gì không phải là lạnh nhạt mà là trên tường cao khó có thể lay động nứt ra một khe nhỏ, đột nhiên thay đổi làm người ta không biết nên theo ai.

Lục phu nhân im lặng không nói, Hứa Bất Lệnh cũng không nhiều lời, chỉ để nàng từ từ nghĩ về hai người.

Trách nhiệm vĩnh viễn quan trọng hơn dục vọng. Với Hứa Bất Lệnh mà nói, chỉ cần vĩnh viễn ở bên nhau, là thân phận gì cũng không quá khác biệt. Quá vội vàng, sẽ bị phản tác dụng.

Chờ trở lại thuyền lầu, Lục phu nhân dần dần khôi phục dáng vẻ ngày xưa, đoan trang nhã nhặn lịch sự cử chỉ có lễ, tựa như đã quên hết sạch chuyện tối qua...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)