Thế Tử Thật Hung

Chương 456: Sư tử vồ thỏ

Chương Trước Chương Tiếp

Bóng đêm đã sâu, trong một căn phòng ở lầu ba lầu Nhạc Dương vẫn đèn đuốc sáng choang.

Bùi tiên sinh ngồi ở sau bàn nhìn quyển sách trên tay, Chúc Lục ngồi ở ghế thái sư trong phòng, tay bưng chén trà, bên cạnh còn có hai người ngồi bên hai bên trái phải của Chúc Lục, thần sắc nội liễm hơi thở chậm dài, trên mặt cũng không có biểu tình gì.

Hai người một già một trẻ, già chính là chưởng môn phái Thanh Thành đất Thục - Trịnh Ngọc Sơn. Đất Thục hiểm trở nhiều núi non trùng điệp, dễ thủ khó công lại rất dồi dào. Trước kia là nơi người giang hồ tụ tập, lúc thiết ưng săn lộc tất nhiên cũng trọng điểm bị quét sạch.

Hai thế lực giang hồ lớn nhất đất Thục là Thanh Thành và Nga Mi. Nga Mi đầu hàng Thục Vương lại đều là nữ tử, năm đó tránh thoát một kiếp. Mà phái Thanh Thành thì không được may mắn như vậy, thiếu chút nữa bị binh mã san bằng núi Thanh Thành. Trịnh Ngọc Sơn làm chưởng môn, tráng sĩ đoạn cổ tay để núi Thanh Thành trục xuất mình khỏi sư môn trở thành giặc cỏ, mới bảo vệ được một tia hương khói.

Làm long đầu giang hồ đất Thục, bối phận giang hồ của Trịnh Ngọc Sơn còn cao hơn Chúc Lục. Sơn trại trước kia Lệ Hàn Sinh và Bùi Vân ẩn thân, là dưới sự che chở của Trịnh Ngọc Sơn. Đáng tiếc hiện giờ đều thành chó nhà có tang.

Người trẻ tuổi ngồi ở bên tay trái Chúc Lục, khoảng hai lăm hai sáu tuổi, ăn mặc như người đọc sách, dáng người cao gầy mặt như quan ngọc, lộ ra vài phần văn nhã. Ở Đả Ưng Lâu dùng tên giả ‘Tiểu Lộc’, cùng gia nhập Đả Ưng Lâu với Chúc Lục, thân phận thật sự cũng chỉ có Chúc Lục biết được.

Tuy rằng Tiểu Lộc thoạt nhìn chỉ là thư sinh bình thường nhưng phụ tá Bùi tiên sinh của Đả Ưng Lâu lại rất kính trọng người này. Dù sao có thể kết bạn hành tẩu với Chúc Lục, người đối diện còn giữ kín như bưng, không cần nghĩ cũng biết sau lưng là một quái vật khổng lồ không thể lộ ra.

Cộp cộp cộp…

Sau khi chờ đợi một lúc, cuối cùng bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân.

Thường Hầu Kiếm hoang mang rối loạn cầm bảo kiếm mất vỏ trong tay chạy vào nhà. Sau khi nhìn thấy người mình, trái tim treo ngược của hắn mới hạ xuống, lộ ra vài phần may mắn thoát được. Hắn dựa vào cửa ngồi xuống đất, há mồm thở dốc.

Ba người quay đầu nhìn về phía Thường Hầu Kiếm.

Bùi tiên sinh buông sách trên tay xuống, nhíu chặt mày:

- Xảy ra chuyện rồi?

Thường Hầu Kiếm cầm kiếm, hơi bình phục chút mới mở miệng nói:

- Ta đi trao đổi với Hứa Bất Lệnh, không ngờ Hứa Bất Lệnh trực tiếp huỷ ngọc bội. Chu Nguyên quá mức lỗ mãng động thủ, người mang đi đều đã chết hơn một nửa.

Tiểu Lộc bưng chén trà, không bất ngờ với kết quả này chỉ bình tĩnh dò hỏi:

- Chu Nguyên cũng đã chết?

- Một kích mất mạng.

Thường Hầu Kiếm vẫn còn sợ hãi, thỉnh thoảng sờ sờ cổ, xác định có phải mình thật sự còn sống trở về không.

Bùi tiên sinh gật gật đầu:

- Chu Nguyên quá mức lỗ mãng, để lại trong lâu sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Chết thì chết thôi... Băng hoa phù dung bội không dễ hủy diệt như vậy, trực tiếp ra tay giết người không lưu tình, hẳn là không muốn dính líu đến Đả Ưng Lâu.

Thường Hầu Kiếm xoa xoa nước mưa trên mặt, hơi nhẹ nhàng thở ra:

- Theo những gì ta thấy hôm nay, Hứa Bất Lệnh đến nói cũng không buồn nói. Ngọc bội này nên thu lại thế nào đây?

Bùi tiên sinh chần chờ, ánh mắt nhìn về phía ba người trong phòng.

Chúc Lục bưng chén trà ánh mắt bình thản:

- Ta với Hứa Bất Lệnh không có thù hận, sẽ không động thủ.

Tiểu Lộc bên cạnh cười ấm áp, khẽ nhún vai:

- Ta có lẽ không đánh lại Hứa Bất Lệnh.

Bùi tiên sinh thấy vậy, chỉ đành nhìn về phía Trịnh Ngọc Sơn.

Trịnh Ngọc Sơn một đầu hoa râm, thoạt nhìn chỉ như ông lão bình thường. Hắn hơi suy tư:

- Quyền sợ trẻ trung, trên giang hồ trước nay đều là sóng sau đè sóng trước. Tùy tiện đơn thương độc mã đấu với Thanh khôi, không sáng suốt.

Bùi tiên sinh thấy vậy, cũng không nhiều lời nữa ngược lại nói:

- Hôm nay Hứa Bất Lệnh trực tiếp động thủ, cho thấy đối lập với Đả Ưng Lâu. Lúc này đối phó Tào Gia, hắn cũng có thể nhúng tay... Vốn định chờ Hứa Bất Lệnh rời khỏi Nhạc Dương lại động thủ, xem tình huống thì chờ đợi cũng vô nghĩa. Ngày mai trực tiếp đi Tào Gia. Nếu Hứa Bất Lệnh chặn một chân cản trở, mong rằng ba vị có thể thuận tay lấy ngọc bội về.

Chúc Lục khẽ gật đầu:

- Ta đối phó là Tào Gia, ai tới cũng như vậy.

Hai người khác cũng gật đầu...



Phương đông sáng lên tia nắng ban mai, mưa to liên miên nhiều ngày đã ngừng lại. Mặt trời xuất hiện ở trên hồ Động Đình, xua tan đám sương mông lung.

Sau một trận mưa, thời tiết rõ ràng đã lạnh hơn.

Hứa Bất Lệnh trong giấc ngủ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, ngực cũng có chút khó chịu, chậm rì rì tỉnh lại.

Trong phòng ngủ không lớn cực kỳ yên tĩnh, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng rao hàng ven hồ.

Cúi đầu nhìn lại, chăn lung tung rối loạn, Tương Nhi ngủ say ghé vào ngực hắn giống như mèo nhỏ, đệm chăn bọc gắt gao, hoàn toàn không quan tâm đến tướng công là hắn.

Ngực mềm mại ấm áp, Hứa Bất Lệnh nâng tay lên cuối cùng không nỡ đẩy bảo bảo xuống, cúi đầu cẩn thận đánh giá vài lần.

Tối hôm qua bị Lục di lăn lộn nửa vời, trở về tất nhiên không tha Tương Nhi. Hai người cùng chung chăn gối lâu như vậy, cũng không khắc chế giống ngày xưa, đều tương đối thoải mái, không biết ngủ lúc nào.

Lúc này Tương Nhi ngủ thật sự say. Nhưng trong lúc ngủ mơ vẫn nhíu lông mày, lông mi nhẹ nhàng rung động, gương mặt mang theo vài phần phong vận thành thục thêm tư thái uy nghiêm của Thái Hậu, hẳn là tìm cách xử lý hắn ở trong mộng.

Trong tay nàng nắm chặt một thẻ gỗ đỏ, phía trên sắp khắc đầy ‘chính chính chính chính chính chính chính chính chính chính chính chính chính’.

Hứa Bất Lệnh cẩn thận nhìn một lát, có chút buồn cười. Hắn nhìn trái nhìn, lấy quả trứng cút vàng ở dưới gối ra nhét vào phía dưới đệm chăn. Sau đó...

- Ui da…. Lạnh quá…

Tiêu Tương Nhi giật mình một cái, nháy mắt bừng tỉnh. Nàng có chút mờ mịt hơi nhổm người dậy, đôi mắt mang theo chút bực bội, mắt đối mắt với Hứa Bất Lệnh. Một lát sau nàng mới tỉnh lại, mặt trầm xuống, có chút tức giận đánh lên người Hứa Bất Lệnh:

- Ngươi không để yên đúng không?

Trước mắt sóng to gió lớn, Hứa Bất Lệnh nhẹ nhàng nhướn mày, đánh giá từ trên xuống dưới.

Tiêu Tương Nhi nhận ra, sắc mặt đỏ lên. Nàng lăn một vòng bọc mình kín mít, buồn bực nói:

- Đừng chạm vào ta, tìm a di của ngươi đi. Nói là giải độc cho ngươi, chúng ta còn chưa thành thân, càng ngày càng làm càn...

Bảo bảo cũng chỉ có thể hơi hung dữ một chút vào lúc này. Hứa Bất Lệnh không thèm để ý, xốc màn lên đứng dậy ăn mặc chỉnh tề, rồi đi ra rửa mặt.

Hứa Bất Lệnh đã quen một mình, chưa bao giờ để nha hoàn hầu hạ. Hắn đang đứng ở sân lộ thiên đánh răng, bỗng nhiên nhìn thấy Tiểu Dạ Oanh chạy tới, sắc mặt kỳ lạ:

- Công tử, Lục phu nhân và Nguyệt Nô lén chạy đi rồi.

- Hử?

Hứa Bất Lệnh nhăn mày lại.

Dạ Oanh đứng ở trước mặt, học dáng vẻ Hứa Bất Lệnh, nhún vai nói:

- Trời chưa sáng, ta nghe được cách vách có tiếng sột sột soạt soạt. Ta bò dậy xem thì nhìn thấy Lục phu nhân đeo bọc nhỏ, mang theo Nguyệt Nô chuẩn bị ra cửa. Vành mắt nàng đỏ, hình như tâm tình không tốt. Ta hỏi phu nhân đi chỗ nào, phu nhân cũng không nói, bảo ta đừng đi theo, cũng đừng nói cho ngươi. Sau đó nàng đi rồi, ta để hộ vệ trộm đi theo sau.

Hứa Bất Lệnh súc miệng xong thì đặt bàn chải đánh răng đôi Tương Nhi làm cho vào cốc:

- Sao không nói sớm?

Dạ Oanh chớp chớp đôi mắt to, rất là vô tội:

- Phu nhân không cho nói. Nếu ta nói sớm, phu nhân biết là ta mật báo. Ta chỉ là nha đầu thông phòng của công tử, phải hiểu quy củ.

Hứa Bất Lệnh biết vì sao Lục phu nhân trốn đi. Hắn cũng không trì hoãn, sau khi dò hỏi hướng đi thì rời thuyền đuổi theo...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)