Thế Tử Thật Hung

Chương 454: Không phải tỷ tỷ ta sai

Chương Trước Chương Tiếp

- Lục di nghỉ ngơi sớm. Ta đi về trước, sáng mai lại thăm ngươi.

Sau cửa phòng không có tiếng đáp lại, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Hứa Bất Lệnh đợi thêm chốc lát, thấy Lục phu nhân không làm ra hành động quá kích, trong lòng không khỏi yên ổn vài phần. Dù sao hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, trước tiên để Lục phu nhân bình tĩnh một chút đối mặt hiện thực cũng tốt. Quá nóng vội sẽ tạo hiệu quả ngược lại.

Nghĩ tới đây, Hứa Bất Lệnh không quấy rầy nữa, xoay người chuẩn bị đi bắt nạt bảo bảo hạ hỏa. Vừa đi được vài bước, lại nhìn thấy Chung Ly Cửu Cửu từ trong phòng Ninh Ngọc Hợp đi ra, bưng bồn nước đi ra ngoài khoang thuyền, hẳn là vừa trị thương cho Ninh Ngọc Hợp.

Hứa Bất Lệnh còn có chút lo lắng cho thương thế của Ninh Ngọc Hợp nên tạm thời buông kiều diễm vừa rồi xuống, đi ra ngoài khoang thuyền ngoại, mở miệng hỏi:

- Chung Ly cô nương, vết thương của sư phụ thế nào?

Chung Ly Cửu Cửu ở hành lang ngoài khoang thuyền đổ nước, khóe miệng mang theo vài phần mỉm cười:

- Bị thương bả vai, không nghiêm trọng. Nhưng nghỉ ngơi nửa tháng là không tránh được.

Nàng liếc thấy Hứa Bất Lệnh cầm rượu, còn tưởng rằng đặc biệt đến tìm nàng, nên hơi nhướn mày:

- Sao thế? Hứa công tử muốn mời ta uống rượu?

Đến cũng đến rồi, vừa rồi cũng chưa uống đã, Hứa Bất Lệnh ném bình rượu cho Chung Ly Cửu Cửu:

- Đúng vậy.

Dưới mái cong thuyền lầu treo đèn lồng, ánh đèn mờ nhạt, Chung Ly Cửu Cửu mặc váy dài màu xanh biển, trang dung rất tinh xảo. Nàng đón được bình rượu, buông bồn gỗ xuống, khẽ gật đầu:

- Hứa công tử có tâm... Lần trước ta nói chuyện nhận đồ đệ, công tử suy xét thế nào?

Hứa Bất Lệnh cầm hồ lô rượu, sau đó tự mình uống một ngụm:

- Gần đây ta hơi bận, còn chưa từng suy xét chuyện này. Bên sư phụ dường như không quá vui.

Chung Ly Cửu Cửu cầm lấy bình rượu nhấp một ngụm, biểu tình yên lặng, dịu dàng cười:

- Quy củ sư môn không thể đổi, dược liệu ôn dưỡng thân thể cho công tử đã chuẩn bị xong. Nếu công tử nghĩ kỹ, vẫn nên mau chóng cho ta câu trả lời. Ta có thể dậy không chỉ là nghề y, thủ đoạn khác cũng không ít. Công tử tuyệt đối được lợi.

Hứa Bất Lệnh sớm nhìn ra Chung Ly Cửu Cửu có bản lĩnh rất lớn. Hắn cũng không nghi ngờ gì, chỉ có chút kỳ quái:

- Ta đã thấy Chung Ly Sở Sở, chỉ biết dùng độc châm, bản lĩnh khác hìnhg như không lớn. Ngươi không dạy cho nàng à?

Ngày thường Chung Ly Cửu Cửu không uống rượu, nàng uống một ngụm rượu xuống, sắc mặt đã đỏ ửng:

- Đã dạy một ít, đều là biện pháp bảo mệnh. Trên giang hồ đánh đánh giết giết quá vô tình, ta không muốn Sở Sở cũng trộn lẫn vào.

- Vậy sao nàng như không nghe lời ngươi nói?

Chung Ly Cửu Cửu trầm mặc rồi sâu kín thở dài:

- Sở Sở vốn rất nghe lời, nhưng tâm tư đơn thuần. Ta nói sai rồi, nàng mới không định gặp ta nữa.

- Hử?

Hứa Bất Lệnh ngẩn người, trực tiếp nhảy lên rào chắn ngồi:

- Nàng không định gặp ngươi nữa? Sao lại thế này?

Đôi mắt Chung Ly Cửu Cửu hiện ra vài phần mất mát, lắc đầu nói:

- Sở Sở là ta cướp từ thanh lâu, ước nguyện ban đầu đúng là muốn dùng nàng đoạt Bát Khôi, so cao thấp với Ninh Thanh Dạ. Nhưng ta thật sự coi nàng như con ruột. Từ nhỏ đến lớn đều che chở nàng, hy vọng nàng trở thành cô nương hạnh phúc nhất trên đời, đừng giống ta nơi chốn chịu uất ức...

... Sau đó nàng nghe chút tiếng gió, hỏi ta ‘có phải muốn để nàng làm Bát Khôi đua với Ninh Ngọc Hợp mới đối xử tốt với nàng không’. Ta đối xử với nàng như con ruột, không nghĩ tới nàng sẽ tức giận, cũng đúng là muốn so đồ đệ với Ninh Ngọc Hợp cho nên mới nói bậy...

... Nhưng ý ta thật sự không phải như vậy, chỉ có chút tư tâm. Nếu nàng không muốn, ta chắc chắn sẽ không ép nàng, vẫn sẽ đối xử với nàng như đồ đệ như nữ nhi... Nàng tức giận mắng ta đánh ta, ta đều nhận, lại không ngờ nàng lại đi luôn không bao giờ gặp lại ta nữa... Ta cùng nàng sống nương tựa với nhau thật nhiều năm, muốn xin lỗi cũng không có cơ hội...

Nói đến đây, Chung Ly Cửu Cửu là thật sự có chút thương tâm và tủi thân, giống như bị trưởng bối hiểu lầm, đôi mắt mênh mông sương mù.

Hứa Bất Lệnh khẽ thở dài một tiếng, an ủi:

- Hiểu lầm nhỏ thôi, gặp mặt giải thích vài câu là được. Nhưng... Chung Ly cô nương còn muốn so cao thấp với Ngọc Hợp?

- Không phải ta so với nàng. Vị trí đó vốn dĩ là của ta.

Chung Ly Cửu Cửu quay đầu lại:

- Ta thích chút hư danh này đấy. Người trong thiên hạ đều là dáng vẻ không tranh danh lợi, nhưng trên đời lại có mấy nữ tử không muốn làm Bát Khôi. Ta tự đi tranh thì có gì sai?

Hứa Bất Lệnh lắc lắc đầu:

- Tất nhiên không sai.

Trong mắt Chung Ly Cửu Cửu mang theo vài phần không cam lòng:

- Năm đó Từ Đan Thanh đã đồng ý với ta. Ta lại không muốn hại hắn, dùng chút thủ đoạn nhỏ mà thôi. Ta còn coi lời hắn nói như quân tử, hắn lại chơi ta...

- Vậy ngươi hẳn nên đi tìm Từ Đan Thanh gây rối...

- Ta không tìm thấy hắn mà. Hắn giống rùa đen rút đầu, nói không gặp là không thấy tăm hơi.

Chung Ly Cửu Cửu có chút bực bội, giơ tay chỉ vào mặt mình:

- Tìm không thấy Từ Đan Thanh, tất nhiên ta muốn đi tìm thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, Ninh Ngọc Hợp. Tỷ tỷ ta kém nàng chỗ nào chứ? Dựa vào cái gì nàng là đệ nhất mỹ nhân, ta lại không phải gì cả? Nàng đã xuất gia còn chiếm vị trí không nhả, ta chắc chắn phải tìm nàng gây rối.

- ...

Đây là lần đầu tiên Hứa Bất Lệnh thấy tiên tử Chung Ly Cửu Cửu lộ ra này dáng vẻ điêu ngoa đanh đá này. Hắn cảm thấy Chung Ly Cửu Cửu có chút kích động, khẽ cười nói:

- Ừm... Chung Ly cô nương tất nhiên không thua bất kỳ nữ tử nào, chẳng qua mạnh mẽ đoạt như vậy, có chút...

- Bọn họ không cho ta, tất nhiên ta phải tự mình đi lấy.

Chung Ly Cửu Cửu chống tay lên eo, đi tới đi lui trước mặt Hứa Bất Lệnh, nghiêm túc giảng đạo lý:

- Ta không hề kém Ninh Ngọc Hợp, lại muốn làm Bát Khôi. Không thể chờ thanh danh đưa tới cửa, tự mình đi tranh không sai chứ?

- Không sai! Cơ hội vốn do mình tranh thủ.

- Ta lại không hại người. Ninh Ngọc Hợp xuất gia lại không dùng được thanh danh, còn bị thanh danh liên lụy. Ta tới cửa giảng đạo lý với nàng, để nàng nhường thanh danh cho ta, có vấn đề sao?

- Không thành vấn đề! Nhưng ngươi để nàng chiêu cáo giang hồ thừa nhận ngươi là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, có hơi quá...

Chung Ly Cửu Cửu chạy đến trước mặt Hứa Bất Lệnh, trừng một đôi mắt hồ ly:

- Thế không phải vô nghĩa à? Nàng nhường tên tuổi cho ta, không chiêu cáo giang hồ ai biết? Ta để cho nàng hỗ trợ nói một câu mà thôi, nàng lại tức giận đuổi ta đi. Ta thành tâm thành ý tới cửa cầu nàng, tất nhiên cũng giận dữ...

- Ừm... Lúc sau ngươi dùng thủ đoạn nhỏ quấy rầy sư phụ, có chút...

Chung Ly Cửu Cửu nhún vai không thẹn với lương tâm:

- Cái gì mà thủ đoạn nhỏ? Trường Thanh Sơn là của triều đình, ta ở trên núi nuôi một ít động vật, lại không cắn người, cũng chưa đi đến Trường Thanh Quan, có liên quan gì đến Ninh Ngọc Hợp à?

- Ờm...

Hứa Bất Lệnh cẩn thận cân nhắc:

- Tuy nói như vậy...

- Đó chính là không liên quan. Ngươi cũng thừa nhận đúng không?

Chung Ly Cửu Cửu nhảy lên rào chắn ngồi, dáng vẻ rất là nghiêm túc:

- Ta ở trên núi không được tắm rửa? Tắm rửa không được đến hồ nước bên ngoài à? Ta ngứa da, thích thả phấn ngứa trong nước có vấn đề gì à? Ninh Ngọc Hợp chạy tới đuổi ta đi, tự mình muốn nhảy vào tắm tiên, có thể trách ta?

???

Hứa Bất Lệnh mạnh mẽ nghẹn cười, gật gật đầu:

- Không có chút vấn đề gì hết.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)