Thế Tử Thật Hung

Chương 453: Lục di???

Chương Trước Chương Tiếp

Lục phu nhân uống mấy chén rượu gạo xuống họng, gương mặt nhiễm chút đỏ ửng, khẽ hừ một tiếng:

- Lệnh Nhi nhà ta tuấn tú như vậy, lại quyền cao chức trọng. Lão nhân kia có lợi hại, cũng không thể hơn được phiên vương. Chắc chắn sẽ thả người... Nhưng mà đây là trên thuyền, sắp không chứa nổi rồi. Chờ đến Giang Nam rồi, Tiêu đại tiểu thư phát hiện ngươi đi cầu hôn còn mang theo một thuyền cô nương, chắn chắn không cho ngươi vào cửa...

Giọng điệu ê ẩm, rõ ràng là đang nói lời trong lòng, dùng Tiêu đại tiểu thư làm lá chắn.

Hứa Bất Lệnh đỏ mặt, cười ha ha nói:

- Không phải có Lục di ở giữa nói vun vào à? Ta là thế tử phiên vương, bên người có mấy nữ tử rất bình thường...

Lục phu nhân hơi hơi nhíu mày, ngón tay chọc lên ngực Hứa Bất Lệnh:

- Ngươi còn không biết xấu hổ để ta nói vun vào à? Ta không đuổi các nàng rời khỏi thuyền đã tốt rồi... Trước kia ở kinh thành đã dặn ngươi rồi, ngươi quyền cao chức trọng, phải để ý nữ nhân xinh đẹp bên ngoài. Ngươi cũng đồng ý rồi. Nếu có nữ tử yêu thích sẽ mang lại đây cho ta xem trước. Kết quả ngược lại, trực tiếp đưa người vào nhà, những cô nương đó đến trà cũng chưa kính cho ta một chén...

Kính trà...

Bình thường mà nói, đều là vợ lẽ vào cửa kính trà cho phu nhân đại phòng...

Đương nhiên cũng có thể hiểu thành kính trà cho trưởng bối...

Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, cảm thấy hôm nay Lục phu nhân rất cởi mở. Có lẽ do nàng uống hai ly rượu có chút men say, hắn cũng không kỳ quái, dịu dàng cười khẽ:

- Không phải Lục di đều xem qua à? Ngươi nói không thích ai, hiện tại ta đuổi người đó ra ngoài...

- Xí… Nói bừa cái gì?

Lục phu nhân có chút bất mãn:

- Ta lại không phải người không rõ lý lẽ. Nếu thật để ngươi đuổi nữ tử mà ngươi thích đi thì thế nào ngươi cũng phải ghi hận ta...

- Sao có thể chứ! Lục di căn bản là sẽ không để ta đuổi người đi...

Lúc này Lục phu nhân mới hơi vừa lòng, dùng tay chống cằm, khuỷu tay đặt ở trên bàn, đánh giá sườn mặt Hứa Bất Lệnh:

- Lệnh Nhi, trước kia ở kinh thành, ta còn tưởng rằng ngươi không gần nữ sắc. Ngươi biến thành đồ háo sắc như bây giờ, ta còn rất áy náy...

Đồ háo sắc?

Hứa Bất Lệnh bưng chén rượu, hơi chần chờ, có chút bất đắc dĩ:

- Lục di, thánh nhân nói rồi ‘thực sắc tính dã, lòng yêu cái đẹp người nào cũng có. Phát sinh từ tình cảm, ngừng lại trước lễ pháp ’. Ta đây thích cô nương bình thường, sao có thể là đồ háo sắc được...

Dôi mắt Lục phu nhân hơi tỏ vẻ bất mãn:

- Ngươi còn giả bộ! Cái gì mà phát sinh từ tình cảm, dừng lại trước lễ pháp. Ta đã sớm không tin, bản tính ngươi chính là háo sắc. Đêm ba mươi, ngươi uống say, vừa dữ vừa bá đạo, căn bản là không tuân thủ lễ...

!!!

Hứa Bất Lệnh đột nhiên không kịp phòng ngừa, thiếu chút nữa bị rượu sặc chết. Hắn khụ một tiếng, làm ra vẻ thuần khiết không tì vết:

- Có à?

- Có, ngươi uống say chắc chắn không nhớ rõ.

Lục phu nhân nhích mông trên ghế tròn ngồi gần thêm một chút, rất nghiêm túc dạy dỗ:

- Ngày đó ngươi uống say. Thế mà ấn ta ở trên giường, còn động tay động chân, đến quần áo cũng bỏ hết. Nếu không phải ta cắn ngươi một cái, có khi đã lớn chuyện... Cũng may ta là a di của ngươi. Nếu đổi thành nữ tử nhà trong sạch, không treo cổ không được. Về sau ngàn vạn lần không thể lại uống say...

!!!

Đối mặt với ánh mắt nghiêm túc của Lục phu nhân, gương mặt tuấn mỹ của Hứa Bất Lệnh đầy xấu hổ, gật đầu nhận sai:

- Ừm... Vậy sao? Về sau chắc chắn ta sẽ chú ý... Lục di không trách ta là được...

- Ngươi uống say, sao ta lại trách ngươi...

Lục phu nhân sâu kín thở dài, thế nhưng giơ tay nâng nâng vạt áo căng phồng:

- Nhưng mà khi đó, ta mới thấy rõ bản tính của ngươi. Ngươi uống say thật dọa người. Hơn nữa tay rất thuần thục, trước kia ta chưa bao giờ bị nam nhân chạm qua. Lúc ấy ta đờ ra, từ sau lúc đó, mỗi tối đều nằm mơ...

- ...

Hứa Bất Lệnh hít sây vào một hơi, nhìn dung nhan phong vận gần trong gang tấc. Sau khi xác định Lục phu nhân không có phản cảm gì, hắn hơi dịch lại gần, tay đặt trên eo nàng:

- Đúng không? Ta cũng không nhớ rõ lắm... Lục di cảm giác thế nào?

- Cảm giác...

Sắc mặt Lục phu nhân ửng đỏ. Nàng nhìn trái nhìn phải vài lần, sau khi xác định bốn bề vắng lặng, nàng mới ghé sát vào bên tai Hứa Bất Lệnh:

- Cảm giác rất thoải mái. Giống trên sách viết, ừm... dục tiên dục tử...

!!!

Khí huyết Hứa Bất Lệnh dâng lên, máu mũi thiếu chút nữa phun ra. Hắn hoàn toàn không đoán được Lục phu nhân đoan trang bảo thủ, lại quyến rũ như vậy...

- Vậy ư...

Hứa Bất Lệnh biết có lẽ Lục phu nhân uống say. Hắn do dự luôn mãi, vẫn không dám dịch tay lên mà mỉm cười nói:

- Lục di, ngươi uống say à? Ta đỡ ngươi đi nghỉ ngơi...

Lục phu nhân nhẹ nhàng nhíu mày, có chút bất mãn:

- Mới mấy chén rượu, sao ta uống say được. Chỉ nói lời thật lòng với ngươi, ngươi không muốn nghe thì thôi...

- Nguyện ý nghe.

Hứa Bất Lệnh có tật giật mình, tay đặt trên eo Lục phu nhân, vẻ mặt không quá tự nhiên.

Lục phu nhân không phát hiện, bưng chén rượu lên, để sát vào bên miệng hắn:

- Tương Nhi cũng nói ngươi rất lợi hại, đặc biệt biết bắt nạt người. Ta cũng không thấy trước đó ngươi có nữ nhân khác, học từ chỗ nào hả?

Hứa Bất Lệnh ngoan ngoãn há mồm uống một hơi cạn sạch:

- Học từ “đông cung ngọc thụ đồ của lão Tiêu... Lục di thật sự cảm giác thoải mái à?

Lục phu nhân gật gật đầu, giơ tay xoa xoa mình:

- Sau đó ta tự thử vài lần, lại không có phản ứng gì...

- ...

Hứa Bất Lệnh hít vào một hơi, tay phải im hơi lặng tiếng chậm rãi trượt lên, nhẹ nhàng nhéo một cái:

- Là như thế này à?

- Ừm…

Sắc mặt Lục phu nhân đỏ đến dọa người, thân thể mềm nhũn dựa vào trên người Hứa Bất Lệnh, giọng nói như u lan:

- Lúc ấy ngươi nặng tay hơn thế này... Chính là... Chính là...

Có lẽ nàng không biết hình dung ra sao bèn cởi nút thắt cung váy, lộ ra yếm mẫu đơn phía dưới, trực tiếp đẩy cái yếm màu trắng ra, trắng bóng. Nàng giữ chặt tay Hứa Bất Lệnh đặt lên trên.

?!

Lòng bàn tay mềm ấm, cảm giác khó có thể miêu tả. Tim Hứa Bất Lệnh đập như nổi trống, hô hấp nặng hơn một chút. Hắn cố tự trấn định:

- Ha ha... Hóa ra là thế này à...

Cực kỳ dịu dàng, tay lại có chút run hiếm thấy.

Lục phu nhân nhắm mắt lại, khẽ cắn môi dưới, đè bàn tay Hứa Bất Lệnh xuống:

- Đúng thế. Lúc ấy làm ta sợ...

Hứa Bất Lệnh nào có tâm tư nghe, cả người đều ngây ra. Hắn biết rõ Lục phu nhân uống say không thể xằng bậy nhưng lại không áp được bản tính. Hắn đánh bàn tính nửa ngày, cuối cùng vẫn to gan hôn lên đôi môi đỏ thắm.

Hai môi chạm nhau, dịu dàng như mật, tựa như tiếng mưa rơi bên ngoài đều dừng lại.

Lục phu nhân vẫn luôn thuật lại tình huống lần trước, thân thể hơi cứng lại. Nàng mở choàng mắt, bị cảm xúc xưa nay chưa từng có đánh sâu vào làm bừng tỉnh.

!!!

Ta đang làm gì?

- Á… Á…

Ánh mắt mê ly của Lục phu nhân trong giây lát biến thành khiếp sợ xấu hổ và giận dữ. Nàng kinh hoảng thất thố giơ tay đánh lên bả vai Hứa Bất Lệnh, giãy giụa quay đầu đi, hô hấp dồn dập, có chút khó có thể tin:

- Lệnh Nhi, ngươi... ngươi làm càn!

?

Hứa Bất Lệnh ngây ngẩn cả người. Sao trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách vậy?

Đại não Lục phu nhân trống rỗng, lý trí dần dần khôi phục. Nhớ lại mấy lời lung tung rối loạn vừa rồi, trong tiếng kêu sợ hãi, sắc mặt nàng đỏ lên khép vạt áo lại, nói năng lộn xộn:

- Ta... Ngươi... Lệnh Nhi, sao ngươi có thể như vậy?

??

Hứa Bất Lệnh mờ mịt, hoàn toàn làm không rõ ra sao. Hắn chỉ có thể nói:

- Lục di, là ngươi... ngươi uống say...

- Biết ta uống say, ngươi còn...

Nước mắt Lục phu nhân cũng chảy ra, luống cuống tay chân đứng lên sửa sang lại váy áo. Vì xấu hổ nên nàng không suy nghĩ gì được, nhẹ nhàng dậm chân, lại giơ tay đánh vào lưng Hứa Bất Lệnh:

- Ngươi đi ra ngoài, mau đi ra...

Âm thanh mang theo vài phần nức nở, lời đều nói không rõ.

Hứa Bất Lệnh vốn định giả say lừa dối qua cửa. Nhưng Lục phu nhân rõ ràng nhớ rõ chuyện vừa rồi, đã chủ động đến thế này rồi, giả say cũng không thích hợp. Hắn bèn giơ tay cầm nước mắt Lục phu nhân cánh tay:

- Hồng Loan...

“Phi phi phi... Ta là a di của ngươi! Ngươi mau đi ra...

Lục phu nhân cũng sắp khóc rồi, hoang mang rối loạn nói năng lộn xộn. Nàng dùng sức đẩy Hứa Bất Lệnh ra.

Chỉ kém một bước, Hứa Bất Lệnh hiển nhiên muốn trực tiếp đâm thủng cửa sổ giấy. Hắn dịu dàng an ủi:

- Cơm còn chưa ăn xong, Lục di đừng kích động...

Sự kinh hoảng của Lục phu nhân viết rõ trên mặt. Nàng chỉ cảm thấy không có mặt mũi gặp người, nào chịu tiếp tục ngồi xuống với Hứa Bất Lệnh. Náng giơ tay cầm lấy bình rượu, hồ lô rượu trên bàn ném lên người Hứa Bất Lệnh:

- Ngươi đi ra ngoài! Nếu không nhảy hồ...

Bình rượu, hồ lô bay tới, Hứa Bất Lệnh giơ tay đón lấy. Thấy Lục phu nhân đều sắp phát hỏa, hắn chỉ đành bất đắc dĩ rời khỏi phòng.

Lục phu nhân vội vã đóng cửa phòng, còn chốt lại, run giọng dặn dò một câu:

- Không cho nói ra ngoài... Ta vừa uống say, nói năng bậy bạ không thể coi là thật...

Hứa Bất Lệnh thiếu chút nữa bị cửa đập vào mặt. Hắn đứng ở hành lang nhún vai, có chút mất mát cùng vô tội. Nhưng nghĩ lại, nụ hôn đầu của Lục dis xem như về hắn, rất ngọt... rất lớn...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)