Thế Tử Thật Hung

Chương 452: Di không ăn giấm

Chương Trước Chương Tiếp

Trong lúc tán gẫu, hai người đã đi tới thuyền ven hồ.

Ninh Ngọc Hợp đúng là bị thương. Sau khi lên thuyền nàng trở về phòng, Chung Ly Cửu Cửu làm y sư trên thuyền, xung phong nhận việc chạy tới hỗ trợ trị thương. Ninh Ngọc Hợp vốn định từ chối, nhưng lại không có lý do từ chối. Nàng đành thành thật ngồi ở mép giường để Chung Ly Cửu Cửu ra tay.

Vết thương ở bả vai phía sau lưng, phải cởi quần áo, Hứa Bất Lệnh dĩ nhiên không thể ghé vào nhìn. Hắn đi ra hành lang chuẩn bị chờ, lại thấy Tương Nhi đi tới, cười nhẹ nhàng nói:

- Lệnh ca ca, Hồng Loan có việc tìm ngươi. Nơi này giao cho ta là được.

Hứa Bất Lệnh tưởng việc hắn bị tập kích vừa rồi quấy nhiễu tới Lục phu nhân. Trong lòng hắn cũng không kỳ quái, giơ tay ôm mặt Tương Nhi dùng sức hôn mấy cái:

- Ngoan, trở về phòng chờ. Lát nữa ta đến.

- Được nha…

Tiêu Tương Nhi cũng không né tránh. Sau khi tùy ý để Hứa Bất Lệnh xoa nhẹ vài cái thì nhìn theo Hứa Bất Lệnh rời đi, trong đôi mắt hiện lên vài tia giảo hoạt...

Bóng đêm vừa xuống, ngọn đèn dầu ven hồ tản ra ánh sáng mông lung ở trong màn mưa. Tiếng đàn sáo xuyên qua màn mưa, trên thuyền ngừng ở bên đường xa xa có thể nghe.

Trong phòng rộng rãi huân hương lượn lờ, giá cắm nến đặt ở bốn phía. Sắp bắt đầu mùa đông, cửa sổ đều đóng chặt, trên bàn tròn đặt mấy món đồ ăn, hai bầu rượu và ly đặt ở bên cạnh bàn.

Lục phu nhân ngồi ở trước bàn trang điểm, vẫn là trang dung diễm lệ, môi đỏ như sơn son rất quyến rũ. Nhìn giai nhân tuyệt mỹ trong gương đồng, Lục phu nhân rất nhiều lần giơ tay chuẩn bị gỡ trâm hoa xuống đổi về trang dung trước kia. Nhưng nàng lại do dự, dù sao người trong gương thật sự rất đẹp.

Giống như Lục phu nhân thích trang điểm cho Hứa Bất Lệnh xinh đẹp rồi khen vậy. Bản thân mình trang điểm xinh đẹp, tất nhiên cũng muốn được người khác khen ngợi hoặc thưởng thức.

Có lẽ do hư vinh, nhưng người luôn có chút tâm tư. Nàng là trưởng bối của Hứa Bất Lệnh, lại không có quan hệ khác, để Lệnh Nhi nhìn xem sau đó khen vài câu dường như cũng không sao cả...

Lục phu nhân cứ do dự như vậy cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng đập cửa:

- Lục di?

Giọng nói quen thuộc xuất hiện, nàng đã không còn cơ hội thay đổi trang phục, lập tức vội vàng sửa sang lại váy áo, làm ra dáng vẻ đoan trang ổn trọng rồi đứng dậy đi về phía bàn:

- Lệnh Nhi, vào đi.

Lời nói bình thản, tim lại đập thình thịch. Hiển nhiên nàng cảm thấy trang dung này hơi quá diễm lệ, không phù hợp thân phận trưởng bối. Nàng sợ Hứa Bất Lệnh có bất mãn hoặc là cảm thấy khó coi.

Cửa phòng mở ra, Hứa Bất Lệnh giống như ngày xưa đi vào. Hắn đưa mắt nhìn thấy Lục phu nhân có chút yêu diễm trong phòng thì hơi sửng sốt.

Trong lòng Lục phu nhân căng thẳng, làm ra tư thái nhã nhặn lịch sự ngày thường, nghi hoặc dò hỏi:

- Sao thế?

Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, ánh mắt trong sáng, lại nhìn từ đầu đến chân nàng vài lần:

- Lục di ăn mặc thế này thật không tồi, là bút tích của Tương Nhi hả?

Thấy vẻ mặt Hứa Bất Lệnh trước sau như một không có gì ngoài ý muốn, Lục phu nhân âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lại cũng có chút thất vọng. Nàng ngồi xuống bên cạnh bàn, dịu dàng cười khẽ:

- Ban ngày ở trên thuyền không có việc gì, ta để Chung Ly cô nương với Tương Nhi luyện tập, tùy tiện trang điểm thôi...

Hứa Bất Lệnh ở ngồi xuống bên cạnh Lục phu nhân. Hắn ngẫm nghĩ lại ghé sát vào bên tai Lục phu nhân hít sâu vào một hơi.

Động tác này rõ ràng ái muội, nhưng ngày xưa hai người ngửi tới ngửi đi cũng không ít. Lục phu nhân tập mãi thành quen, còn giơ tay lên ngửi tay áo theo:

- Hương phấn của Tương Nhi, có phải quá nồng hay không? Ta vẫn cảm thấy mùi hoa mẫu đơn thơm hơn...

- Không tồi, rất thích hợp.

Hứa Bất Lệnh ngửi vài cái rồi ngồi thẳng người, cầm lấy chiếc đũa.

Lục phu nhân cầm lấy bình rượu Tiêu Tương Nhi chuẩn bị, rót đầy chén cho Hứa Bất Lệnh:

- Nghe nói vừa rồi trên đường xảy ra chuyện à? Ai to gan như vậy, cũng quá vô pháp vô thiên rồi. Có cần ta lên tiếng kêu gọi Sở Vương không?...

Hứa Bất Lệnh chưa bao giờ để Lục phu nhân tiếp xúc với mấy chuyện đánh đánh giết giết này cho nên thuận miệng nói:

- Mấy người không có mắt hại dân hại nước thôi, đã đưa quan phủ.

Nói rồi hắn cầm lấy chén rượu chuẩn bị uống ngụm. Hắn đưa đến bên miệng, mày nhăn lại.

Chung Ly Sở Sở phối thuốc thật sự vô sắc vô vị, Hứa Bất Lệnh không ngửi được mùi thuốc nhưng hắn có thể đoán được là rượu gì.

- Rượu này lần trước ta đã uống với Tương Nhi, hơi nhạt quá không hợp ăn uống.

Nói xong hắn đưa ly rượu cho Lục phu nhân, cởi xuống hồ lô rượu màu trà xanh bên hông tự rót một ly rượu mạnh cho mình.

Đã uống với Tương Nhi rồi?

Tương Nhi nói không dám mở miệng mà...

Lục phu nhân chớp chớp mắt, có chút không rõ nguyên do. Đã uống rồi, Tương Nhi còn bịa ra một đống lớn lý do làm gì? Nhàn đến hoảng à?

Lục phu nhân không nghĩ ra nhân quả trong đó. Hôm nay nàng vốn chuẩn bị khuyên Hứa Bất Lệnh uống rượu ‘đại bổ’ này. Nhưng hắn đã uống rồi, Tương Nhi cũng chưa nói đến lượng thuốc, nhỡ đâu bổ quá thì làm sao bây giờ?

Do dự một chút, Lục phu nhân cảm thấy đợi lát nữa hỏi Tương Nhi trước đã.

Hứa Bất Lệnh từ thành Trường An ra, thời điểm hai người ngồi cùng bàn ăn cơm như vậy rất ít. Lúc này hắn vứt mấy chuyện lung tung rối loạn sang một bên, cầm lấy chén rượu dịu dàng nói:

- Ngày mai lại đi tìm sư tỷ kia của ta. Nếu không tìm được thì khởi hành, chờ tới Giang Nam sẽ không buồn như trên thuyền nữa.

Lục phu nhân bưng chén rượu lên, cụng với Hứa Bất Lệnh, lấy tay áo che mặt uống một hơi cạn sạch:

- Ta không vội. Ngươi muốn dạo thì đi dạo nhiều một chút. Trước khi đi Túc Vương cũng nói để ngươi đi dạo nhiều ở bên ngoài, chờ cưới Tiêu đại tiểu thư trở về thành Túc Châu, muốn đi ra có lẽ cũng không dễ.

Hứa Bất Lệnh cười khẽ. Hắn biết Lục phu nhân tửu lượng không tốt, cầm bình rượu gạo kia lại rót đầy chén.

Rượu là Tương Nhi đưa tới, Lục phu nhân biết nam nữ đều có thể uống. Dù sao tửu lượng của nàng cũng không cao, ăn cơm với Hứa Bất Lệnh tất nhiên cũng không đau lòng vài chén rượu.

Hai người uống mấy chén, Lục phu nhân giống như bình thường gắp cho Hứa Bất Lệnh, nói mấy chuyện vụn vặt trên thuyền. Mấy ngàn dặm đường vừa đi là mấy tháng, trên thuyền trừ buồn tẻ cũng vẫn là buồn tẻ, nói vài câu lại phát hiện không có gì để nói.

Hứa Bất Lệnh biết mỗi ngày ngồi thuyền không dễ dàng, hắn sắp xếp lại từ ngữ rồi mở miệng nói:

- Giang hồ không thú vị, không giống trong tưởng tượng cũng không có gì tốt đẹp. Núi sông xem nhiều cũng chỉ có như vậy, quá mấy ngày đi Nhạc Lộc Sơn một chuyến rồi trực tiếp đi Giang Nam, xuôi dòng mà xuống nửa tháng sẽ đến.

Lục phu nhân vẫn dáng vẻ không nóng nảy, mỉm cười nói:

- Đi tìm Tùng cô nương à? Tìm là mang về trên thuyền, hay định thế nào?

- À...

Hứa Bất Lệnh suy tư:

- Cái này phải xem Tùng Ngọc Phù, ta chỉ là theo lời hẹn đến gặp mặt một lần thôi...

Lục phu nhân khẽ nhíu mày, liếc xéo Hứa Bất Lệnh một cái:

- A di không ăn giấm, cũng sẽ không đuổi Tùng cô nương rời thuyền, nói thẳng là được.

A di không ăn giấm...

Bàn tay đnag bưng chén rượu của Hứa Bất Lệnh hơi khựng lại. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Lục phu nhân, lại thấy Lục phu nhân không có phản ứng gì, giống như chỉ nói nhầm...

Hóa ra ngươi còn biết mình là bình giấm chua...

Hứa Bất Lệnh âm thầm có chút buồn cười. Dĩ nhiên hắn cũng không nói toạc ra, nghiêm túc nói:

- Ừm... Chắc chắn là ta muốn mang lên thuyền. Nhưng ông ngoại Tùng Ngọc Phù có chút lợi hại, còn phải xem người ta có thả tôn nữ ra không...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)