Thế Tử Thật Hung

Chương 451: Phu mạnh vì thê

Chương Trước Chương Tiếp

Đang lo như thế nào phủi sạch quan hệ với Đả Ưng Lâu, Đả Ưng Lâu đã không biết sống chết chạy tới cướp bóc. Hứa Bất Lệnh tất nhiên thuận thế mà làm, trực tiếp báo quan. Mấy tiểu lâu la Đả Ưng Lâu cho nha môn lấy thành tích, ngày mai lại để quan phủ thả tin tức, nói hắn bị Đả Ưng Lâu ám sát là được.

Sau khi dọn dẹp xong đám người Dương Đồ Nguyệt, Dạ Oanh đã nghe được tin tức, mang theo hộ vệ vương phủ từ thuyền lầu đuổi đến.

Dạ Oanh đi đến trước mặt hắn. Sau khi xác định Hứa Bất Lệnh không bị thương thì nhẹ giọng nói:

- Dương Đồ Nguyệt và Quỷ nương nương kia đã theo dõi, biết rõ thân phận công tử còn dám ra tay, để lại hậu hoạn vô cùng, thật sự thả à?

Hứa Bất Lệnh khoát tay:

“- Mạnh Hoa kia cứng đối cứng không quá mạnh, thủ đoạn ám sát lại rất giỏi, làm người khó lòng phòng bị, trực tiếp giết thì đáng tiếc. Vừa rồi ta cho nàng một viên độc dược, để nàng sống thêm một năm. Nếu Mạnh Hoa thành thật thoái ẩn chờ chết, cho nàng biết một tin tức, khắp thiên hạ chỉ có ta giải được Tỏa Long Cổ, muốn sống thì đi Túc Châu tìm thuốc giải. Nếu không tuân thủ, hỏi thăm khắp nơi biện pháp giải độc muốn sống tiếp thì trực tiếp giết đi, mang tiểu cô nương về.

- Tên người công tử còn Tỏa Long Cổ?

- Tin thì có. Nếu không có, dựa vào cái gì mà ta lại thả nàng?

Dạ Oanh bừng tỉnh, gật gật đầu:

- Công tử là muốn nhìn xem Mạnh Hoa có giữ chữ tín không... Vậy Đả Ưng Lâu thì phải làm sao bây giờ? Dám mưu đồ bí mật ám sát công tử...

Hứa Bất Lệnh lắc lắc đầu:

- Đả Ưng Lâu không dám giết ta, chỉ muốn ngọc bội thôi. Nếu không họ sẽ không chỉ phái mấy tên tạp nham đến đây. Phụ thân Mãn Chi đánh tiếng với ta trước. Nhưng mà ta đã tặng ngọc bội cho một cô nương, nói ra tung tích tất nhiên đưa tới phiền toái cho người ta. Cho nên ta cố ý hủy diệt ngọc bội trước mặt bọn họ, chọc giận đối phương thuận thế giết người, phân rõ giới hạn với Đả Ưng Lâu.

Dạ Oanh nhíu nhíu mày:

- Quá rõ ràng! Chỉ sợ Đả Ưng Lâu không tin.

- Đả Ưng Lâu tin hay không cũng không quan trọng. Triều đình biết ta bị Đả Ưng Lâu ám sát, còn giết vài người của đối phương, cho thấy lập trường là được.

- Dạ.

Dạ Oanh suy tư. Sau khi thấy không có vấn đề gì, nàng mang theo hộ vệ vương phủ lặng yên lui ra.

Hứa Bất Lệnh quay về cầu, tìm được Ninh Ngọc Hợp ở ngõ nhỏ.

Ninh Ngọc Hợp đứng ở dưới mái hiên trông ngóng, nhìn thấy Hứa Bất Lệnh bình yên lại đây, thoáng thở phào giơ tay xoa xoa bả vai.

Ninh Ngọc Hợp không mạnh mẽ như Hứa Bất Lệnh. Vừa rồi nàng trúng một cái tát của Mạnh Hoa, chắc chắn bị thương.

Hứa Bất Lệnh đi đến giơ tay cầm lấy cổ tay Ninh Ngọc Hợp hơi cảm nhận.

Ninh Ngọc Hợp biết là hắn xem thương thế của nàng cho nên cũng không tránh đi, dịu dàng nói:

- Trên giang hồ thương gân động cốt rất bình thường. Ta không sao, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe. Ngươi không sao chứ?

- Ta không có việc gì.

Hứa Bất Lệnh giơ tay vuốt ve đầu vai Ninh Ngọc Hợp, Ninh Ngọc Hợp lập tức nhíu chặt mày. Nàng hơi tránh ra, hiển nhiên là bị đau. Trên đường cái hắn không thể cởi sạch Ninh Ngọc Hợp xem xét thương thế, bèn xoay người:

- Ta cõng ngươi về.

Ninh Ngọc Hợp nhìn bóng dáng cao hơn nàng nửa đầu, hơi ngẩn ra:

- Ta bị thương bả vai, chứ không phải chân, có thể đi đường.

- Đừng cậy mạnh. Sớm một chút trở về trị thương, nếu không ôm sư phụ nhé?

- ...

Ninh Ngọc Hợp cũng không phải Lục phu nhân, sao chịu đi vào khuôn khổ. Nàng cũng không biết từ chối thế nào bèn vùi đầu muốn đi trong mưa.

Hứa Bất Lệnh thấy thế cũng không ép buộc. Hắn đi ở phía trước, kề sát dù giấy vào, hơi do dự cuối cùng vẫn mở miệng nói:

- Sư phụ, ngươi quá mềm lòng. Ta cảm thấy ta không thích hợp lưu lạc giang hồ. Hiện tại xem ra ngươi đến Thanh Dạ cũng không bằng.

Ninh Ngọc Hợp không phủ nhận điều này chỉ nhẹ nhàng than một tiếng:

- Ta sinh ra ở Đường Gia U Châu, thứ nữ chi thứ, bản thân không có địa vị gì, võ nghệ đều là học trộm. 11 - 12 tuổi ở bên ngoài lăn lộn, trở về lại làm đại tiểu thư. Sau đó là chuyện làm Hoàng Hậu. Cuối cùng lên núi xuất gia, trên cơ bản chưa từng xuống núi... Cùng người động thủ rất ít, người đều có thê nhi già trẻ, ta cũng không muốn giết người...

Hứa Bất Lệnh suy nghĩ:

- Vị trí của ta khác, người động đao với ta đều đã chết. Mạnh Hoa là ngoại lệ duy nhất.

Ninh Ngọc Hợp biết vì sao lại là ngoại lệ. Nàng xoa bả vai, hơi chút suy tư:

- Khi còn nhỏ nương ta rất tốt với ta, giống tiểu nha đầu ở cửa hàng Dương Ký kia. Ta không cần suy nghĩ gì, có việc sẽ tìm mẫu thân. Nhưng từ sau khi nương ta chết, ta cảm thấy trời đều sập rồi... Ta chỉ là đau lòng cho tiểu nha đầu kia... Hiện tại xem ra, giang hồ cũng không có gì thú vị. Nếu ta có nữ nhi, chắc chắn ta sẽ thành thật sống không tìm đường chết...

- Giang hồ vốn đã không thú vị, trên đời cũng không mấy người như Tôn chưởng quầy. Nếu không sư phụ hoàn tục, ta mở một đại tửu lâu ở Túc Châu cho ngươi và Mãn Chi, lại sinh khuê nữ là được.

Ninh Ngọc Hợp khẽ mím môi, rõ ràng có chút động tâm. Nhưng nàng vẫn lắc đầu:

- Ngươi và Mãn Chi sinh khuê nữ là được. Nàng không phải người giang hồ, cũng không đi được con đường này. Thù của nương ta còn chưa báo, không phải ta muốn vào giang hồ mà là hiện tại còn không thể rời đi. Còn nữa mặc dù mở tửu lầu, cũng không ai dám cưới ta. Vẫn nên làm môn khách giữ nhà hộ viện cho ngươi với Mãn Chi.

Hứa Bất Lệnh không tỏ ý kiến, chỉ cười khẽ.

Ninh Ngọc Hợp đi ở bên cạnh Hứa Bất Lệnh. Nàng hơi suy tư, lại thở dài nói:

- Mạnh Hoa cũng ngốc, võ nghệ tốt như vậy sợ nam nhân cái gì chứ. Dám không nghe lời đánh cho không dậy nổi sẽ thành thật ngay...

Hứa Bất Lệnh liếc sư phụ mình một cái:

- Người nhà với nhau, dựa vào nắm tay không giải quyết được vấn đề. Còn nữa phu mạnh vì thê, Mạnh Hoa rời khỏi giang hồ muốn giúp chồng dạy con sống cuộc sống bình thường. Trong nhà dân chúng bình thường, thê tử phải kính trọng trượng phu, ừm... chính là để nam nhân có thể diện, ôn hòa dịu ngoan thuận theo nói gì nghe nấy, nằm úp nằm ngửa đều là trượng phu định đoạt, mới là người tức phụ tốt...

Ninh Ngọc Hợp liếc xéo một cái. Sau khi xác định vẻ mặt Hứa Bất Lệnh vẫn như thường, nàng mới lắc lắc đầu:

- Cái gì mà phu mạnh vì thê, phu thê chính là phu thê, tôn trọng lẫn nhau hoạn nạn nâng đỡ mới gọi là phu thê. Cái gì mà đều nghe trượng phu, trượng phu đi nhầm đường cũng mặc kệ, không có năng lực quản thì cũng thôi. Có năng lực quản còn không ra tay dọn dẹp? Cần người tức phụ ngốc thế làm chi?

Hứa Bất Lệnh nhún vai:

- À... Không phải người tức phụ của thời này đều như vậy à?

- Là nam nhân đều thích nữ nhân như vậy. Ví dụ như Lệnh Nhi ngươi, nếu ngày đó Tương Nhi cảm thấy ngươi không đúng, nói lại không nghe, giơ tay đánh ngươi một trận. Chắc chắn ngươi sẽ không thích Tương Nhi nữa.

Hứa Bất Lệnh có chút vô tội:

- Sao ta lại là nam nhân không rõ lý lẽ như vậy chứ? Chỉ cần ta không đúng, chắc chắn sẽ nhận sai.

- Hừ… Đạo lý lớn đều nói được. Đến cả ‘lời thật thì khó nghe’ trên triều đình, Hoàng Đế đều thích để người ta nói thoả thích chỉ ra sai lầm. Người thật sự dám chỉ ra có được mấy người có kết cục tốt. Ngược lại những quan lại mồm miệng trơn tru đó càng làm càng lớn...

Hứa Bất Lệnh thật đúng là không thể cãi lại:

- Thôi! Chuyện này chỉ có xảy ra mới có thể biết, trước đó đều chỉ là nói suông thôi.

Ninh Ngọc Hợp nhẹ nhàng cười:

- Lệnh Nhi không cần lo lắng cái này. Không ai đánh thắng được ngươi, ngươi không đánh tức phụ đã tốt lắm rồi...

- ...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)