Thế Tử Thật Hung

Chương 450: Tự giải quyết cho tốt

Chương Trước Chương Tiếp

Mưa đêm tí tách tí tách rơi lên cầu đá.

Hứa Bất Lệnh cầm trường kiếm trong tay chỉ xéo mặt đất, nước mưa chảy từ mũi kiếm xuống, ánh mắt cực kỳ cẩn thận chuyên chú.

Vừa rồi bóng đen kia trúng một quyền bị thương không nhẹ, đôi tay lại không có chút run rẩy nào. Hắn lấy một cây chủy thủ từ sau eo, khom người nhìn chằm chằm Hứa Bất Lệnh giống như con báo vận sức chờ phát động.

- Ngươi giết ta không được, còn không đi?

Ngực Hứa Bất Lệnh như sông cuộn biển gầm, ánh mắt lại không thay đổi gì chỉ nhàn nhạt nhìn chằm chằm đối phương.

Nếu bóng đen muốn chạy thì vừa rồi bị đánh rơi khỏi cầu đá cũng đã đi rồi. Nếu không đi, vậy chắc chắn là không chết không ngừng. Lúc này hắn không nói nửa lời, mũi chân hơi hơi động.

Hai mắt Hứa Bất Lệnh ngưng trọng, trước tiên động thủ đánh đòn phủ đầu. Hắn lại không ngờ sau lưng lại có một tiếng dây đàn, xông thẳng sau eo mà đến.

Mới vừa rồi đã được biết về sự lợi hại của thứ đồ chơi này, Hứa Bất Lệnh lập tức thay đổi kiếm phong bổ về phía sau lưng.

Ngay vào lúc này, hai chân bóng đen dẫm mạnh lên cầu đá, cả người hóa thành tàn ảnh, hai thanh chủy thủ bay đến chỗ yết hầu và trái tim Hứa Bất Lệnh, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng.

Ninh Ngọc Hợp kêu lên sợ hãi. Nàng hoàn toàn không đoán được sát thủ này lại xảo trá như thế, kiếm bổ về phía phía sau trung môn mở rộng ra, muốn đón đỡ toàn lực ứng phó thích khách khó hơn lên trời. Nàng muốn chi viện cũng không kịp.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hứa Bất Lệnh lại lần nữa ném trường kiếm chặn dây thép phía sau lưng, hai tay chuẩn xác nắm cổ tay bóng đen, đầu vai trực tiếp đâm vào ngực bóng đen, một chiêu Thiết Sơn Kháo đụng bay bóng đen ra ngoài.

Hứa Bất Lệnh toàn lực ứng phó không chút giữ lại nào, lần này cũng không phải là người bình thường có thể chống đỡ được.

Bóng đen phun ra một búng máu ở trên khăn che mặt, cả người lại lần nữa bay ngược ra ngoài. Giữa không trung, mũi chân bóng đen lại đá về phía cổ Hứa Bất Lệnh, chỗ mũi giày bắn ra một lưỡi dao sắc bén.

Hứa Bất Lệnh phản ứng cực nhanh, không có tham công bổ đao theo. Hắn nhanh chóng nghiêng người tránh né, mũi giày sượt qua cổ, chậm nửa giây đã là kết cục bị cắt yết hầu.

Rầm

Bóng đen đâm vỡ mấy rào chăn, lại vẫn dùng chủy thủ đâm vào mặt cầu bay lên, đứng ở trong mưa nhìn chằm chằm Hứa Bất Lệnh.

Trán Hứa Bất Lệnh đầy mồ hôi lạnh, từng chiêu dồn giết. Nếu hôm nay không phải hắn đứng ở nơi này thì chỉ sợ đã chết mười mấy lần, đối thủ mạnh có chút không thể tưởng tượng.

Nhưng mà người chung quy không phải làm bằng sắt, trúng hai đòn của hắn còn có thể đứng, trên đời gần như không có.

Bóng đen rõ ràng đã tới lúc nỏ mạnh hết đà, thân hình cầm chủy thủ phập phồng. Hắn hơi chần chờ rồi lại lần nữa vọt tới trước. Chỉ tiếc vừa chạy ra hai bước, cả người đã gục ở trên mặt đất, chủy thủ văng ra ngoài.

Cho đến lúc này, bóng đen cũng chưa phát ra chút âm thanh nào.

Hứa Bất Lệnh dùng tay áo xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh và nước mưa. Hắn nhặt ô che mưa trên mặt đất lên mở ra, cẩn thận đi gần, cúi đầu đánh giá:

- Ngươi là ai? Ai phái ngươi tới?

Ninh Ngọc Hợp thấy đối thủ nằm sấp xuống, mới chạy chậm tới, sắc mặt trắng bệch, lòng còn sợ hãi.

Thân hình bóng đen mảnh khảnh như nữ nhân, ghé vào cầu đá đầy nước mưa. Sau một lúc trầm mặc, bóng đen khụ hai tiếng, lần đầu tiên mở miệng:

- Đừng đi kho Trường Hưng, có thích khách lợi hại hơn ta mai phục.

Hứa Bất Lệnh và Ninh Ngọc Hợp nghe vậy đều nhíu mày. Hai người không tin lời này của thích khách chút nào, cũng không phải là không tin Kho Trường Hưng có thích khách mà là không tin trên đời còn có thích khách lợi hại hơn nữ nhân này.

Có thể đánh cho Hứa Bất Lệnh đổ mồ hôi lạnh, khắp thiên hạ có lẽ không được mấy người.

Giọng của bóng đen rất trầm, sau khi nói lời này thì không nói thêm gì nữa, nhắm mắt lại chờ chết.

Hứa Bất Lệnh cảm thấy giọng nói này hơi quen tai. Hắn hơi chần chờ, nhặt kiếm lên nắm ở trên tay rồi ngồi xổm xuống ở trước mặt nữ nhân, giơ tay kéo miếng vải đen che mặt ra.

Rõ ràng nữ nhân muốn giãy giụa, cuối cùng lại không còn sức lực. Sau khi lộ mặt, ánh mắt nàng hiện lên khẩn cầu:

- Một người làm thì một người chịu. Không liên quan gì đến nữ nhi của ta. Công tử nói đạo nghĩa, giết ta là đủ rồi.

Ninh Ngọc Hợp nhìn thấy là Mạnh Hoa thì hơi sửng sốt. Hắn lại không quá giật mình. Dù sao người giang hồ ẩn nơi phố phường quá mức bình thường. Nhưng nhớ tới lão bản nương khuôn mặt hiền lành còn có tiểu khuê nữ, trong lòng không khỏi căng thẳng:

- Mạnh Hoa, sao lại là ngươi?

Mạnh Hoa không nói gì.

Hứa Bất Lệnh nhíu chặt mày suy tư:

- Biết ta nói đạo nghĩa, vì sao còn muốn giết ta? Có thù oán với ta à?

Mạnh Hoa hơi thở mỏng manh:

- Ban đầu ta không muốn giết ngươi, sau đó là đánh không lại. Nếu không, các ngươi ít nhất cũng có một người trọng thương.

Hứa Bất Lệnh cũng không hoài nghi những lời này. Mới rồi hắn nghe được tiếng vang bẫy rập, phương hướng dây sắt bắn qua đây đều là phía sau lưng. Cho dù trúng cũng tương đương với bị chém một đao, không chết được. Thực sự có sát tâm, nhắm dây sắt ngay cổ, cẳng chân rõ ràng càng thích hợp hơn, cũng càng khó tránh.

Nhưng vô duyên vô cớ chém hắn một đao, hiển nhiên cũng không đáng tha thứ, cái này không giải thích rõ được.

- Xem thủ đoạn vừa rồi, ngươi hẳn là Quỷ nương nương. Đã mai danh ẩn tích lui khỏi giang hồ, một nhà ba người hạnh phúc. Vì sao lại ra tìm đường chết? Về sau nữ nhi của ngươi phải làm sao bây giờ?

Mẫu thân Ninh Ngọc Hợp chết ở trong tay Đường Gia. Nàng biết mất đi thân nhân đau đớn nhường nào. Lúc ăn cơm ở tiểu điếm, cũng thực sự hâm mộ cuộc sống trong cửa hàng nhỏ của Mạnh Hoa và nữ nhi. Lúc này nàng ngẫm nghĩ rồi chen vào nói:

- Lệnh Nhi, thôi bỏ đi! Quỷ nương nương là hiệp khách, giết đều là tham quan ô lại...

Hứa Bất Lệnh giơ tay ngăn lại, nhẹ giọng nói:

- Hiệp là đại giả, vì nước vì dân; hiệp là tiểu giả, vì bạn vì bè. Ta làm việc tự nhận không thẹn với lương tâm. Dựa vào cái gì phải bị hiệp khách giết? Huống chi ta là thế tử Túc Vương, ngươi động đao với ta sẽ bị tru di cửu tộc.

Mạnh Hoa trầm mặc nhìn Hứa Bất Lệnh:

- Tướng công có dính líu với Đả Ưng Lâu, chấp mê bất ngộ. Ngươi tha cho hắn một mạng, ta thiếu ngươi một nhân tình. Kiếp sau trả lại ngươi.

Hứa Bất Lệnh nghe thấy lời này, đã hiểu nguyên nhân. Hắn ngẫm nghĩ:

- Ngươi lợi hại như vậy, vì sao không ngăn cản tướng công ngươi đi chịu chết?

- Hắn không biết thân phận của ta. Ta cũng không muốn hắn biết. Hiện tại cuộc sống không dễ dàng... Ta đã lui khỏi giang hồ, không muốn bước vào nữa. Ta cũng không muốn để nha đầu biết nương nàng từng giết người... Ta đã từng giết không ít tham quan, biết chỗ bọn họ giấu bạc...

- Ngươi cảm thấy ta cần bạc à?

- ...

Mạnh Hoa trầm mặc. Nàng chần chờ lúc lâu, mới nhẹ giọng nói:

- Phụ mẫu đều chết, nha đầu sẽ không có ai chăm sóc...

Ninh Ngọc Hợp mím môi, nhẹ nhàng đẩy bả vai Hứa Bất Lệnh:

- Chúng ta không có việc gì mà, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng...

Hứa Bất Lệnh lắc lắc đầu:

- Ta không phải người lương thiện gì. Người hôm nay dám cầm đao chỉ vào ta, ngày mai chắc chắn dám muốn mạng ta, hậu kia sẽ dám giết cả nhà ta. Cho nên người động đao với ta đều đã chết. Ngươi không có lòng giết ta nhưng tướng công ngươi chắc chắn dám động thủ. Ngươi nói chuyện tướng công ngươi mai phục cho ta. Ta nói đạo nghĩa, cho các ngươi được sống một người, tự ngươi chọn đi.

- Lệnh Nhi!

Ninh Ngọc Hợp hiển nhiên có có tức giận, giơ tay đẩy Hứa Bất Lệnh một cái.

Mạnh Hoa không có bất kỳ chần chờ gì:

- Để hắn sống đi. Công tử dọa hắn, đừng để cho hắn lưu lạc giang hồ nữa. Hắn không đi được con đường này, bản tính hắn không xấu.

Hứa Bất Lệnh gật gật đầu, lấy bình nhỏ từ trong ngực, đổ ra một viên thuốc:

- Đây là Tỏa Long Cổ, trong thời gian ngắn có thể làm ngươi thương thế khôi phục. Nhưng một năm sau sẽ độc phát thân vong. Ngươi ăn đi, ta thả tướng công ngươi cho một nhà ba người các ngươi đoàn tụ thêm một đoạn thời gian.

Mạnh Hoa hít sâu mấy hơi, dùng sức nâng tay lên nhét vào trong miệng nuốt xuống:

- Đa tạ công tử đại ân.

- Tướng công ngươi dùng binh khí gì?

- Hoàn Đầu Đao, đao dài ba thước sáu. Nấp ở nóc nhà số hai Kho Trường Hưng.

Hứa Bất Lệnh thở dài, đứng lên đi xuống cầu. Hắn nghĩ nghĩ, quay đầu lại nói một câu:

- Tướng công không nghe lời, đánh một trận là được, còn hơn là tan cửa nát nhà. Ngươi tự giải quyết cho tốt.

Ninh Ngọc Hợp có chút không đành lòng, lại không thể làm gì, chỉ đành theo Hứa Bất Lệnh rời đi.

Mưa đêm vẫn rơi, cầu đá an tĩnh.

Bóng người nằm trên mặt đất ho khan vài tiếng. Sau một lúc, nàng chậm rãi bò dậy, nhặt chủy thủ trên mặt đất lên. Nàng ngẫm nghĩ lại ném vào trong nước sông rồi chậm rãi biến mất trong bóng đêm...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)