Thế Tử Thật Hung

Chương 449: Lệ quỷ bên cầu

Chương Trước Chương Tiếp

Trước đó một lúc, trên cầu đá gần bến đò.

Hứa Bất Lệnh bỗng nhiên dừng bước, giơ tay ôm chặt lấy Ninh Ngọc Hợp, cúi xuống dùng sức hôn.

- Á… Lệnh Nhi đừng như vậy...

Ninh Ngọc Hợp nhào vào trong ngực Hứa Bất Lệnh, lập tức luống cuống. Nàng còn tưởng rằng đồ đệ động sắc tâm, muốn chiếm tiện nghi của nàng ở nơi bốn bề vắng lặng này. Dưới sự kinh hoảng giận dữ, thế mà nàng không dám phản kháng.

Nhưng trong nháy mắt bị ấn xuống, Ninh Ngọc Hợp bỗng nhiên nhìn thấy phía trên dù giấy bị cắt ra chỉnh tề. Xương dù im hơi lặng tiếng đứt gãy, giống như bị gió lớn thổi đứt vậy, ngay cả binh khí cũng chưa nhìn thấy.

Đột nhiên xảy ra chuyện lạ, Ninh Ngọc Hợp sợ đến sởn gai ốc. Nàng biết gặp phải ám sát, nếu không phải Hứa Bất Lệnh mạnh mẽ ôm nàng khom lưng bám vào người tránh né, hai người đã trúng chiêu.

Ánh mắt Ninh Ngọc Hợp lập tức sắc bén, cầm trường kiếm bên hông, dư quang quét bốn phía, lại không có phát hiện tung tích kẻ địch.

Trong lòng Hứa Bất Lệnh cũng vừa sợ vừa giận. Tuy giác quan thứ sáu của hắn nhạy bén phát hiện không thích hợp nhưng hắn cũng không thấy rõ là thứ gì cắt đứt ô che mưa.

Đinh…

Tiếng rất nhỏ như tiếng khảy dây đàn lại lần nữa vang lên trong bóng đêm, dưới nước sông mãnh liệt che phủ gần như không thể nghe thấy.

Trường kiếm bên hông Hứa Bất Lệnh ra khỏi vỏ. Hắn bằng vào cảm giác dựng kiếm ở trước người. Ngay sau đó mũi kiếm sáng như tuyết tuôn ra hai ánh lửa dường như chặt đứt thứ gì đó, tiếng dây đàn đứt đoạn cũng theo đó mà vang lên.

Hứa Bất Lệnh biết trên cầu có đặt bẫy rập. Hắn ôm Ninh Ngọc Hợp, nhấc chân đá vào rào chắn trên cầu đá. Rào chắn bằng đá lập tức đứt gãy, đổ xuống nước sông phía dưới vang lên một loạt tiếng đứt dây đàn, còn có mấy khối đá vụn treo ở giữa không trung, hiển nhiên phía trên được cột bằng dây thép.

Rào chắn cầu đá gãy, bẫy rập cũng vì thế mà bị hủy.

Tối lửa tắt đèn căn bản thấy không rõ chung quanh, Hứa Bất Lệnh đứng ở tại chỗ bên tai khẽ nhúc nhích. Hắn cẩn thận ở trong màn mưa và dòng nước phân biệt âm thanh nhỏ.

Ánh mắt Ninh Ngọc Hợp cẩn thận, cầm trường kiếm trong tay dựa vào lưng Hứa Bất Lệnh chú ý phía sau, đến cả hơi thở đều cực kỳ nhỏ.

Màn mưa rả rích, cầu đá an tĩnh có chút quỷ dị. Tựa như chỉ cần không cẩn thận là sẽ dẫm phải bẫy rập, chung quanh cũng không có người đi săn.

- Đi.

Hứa Bất Lệnh không chút sơ xuất, lưng đối lưng với Ninh Ngọc Hợp chậm rãi đi xuống cầu đá.

Vừa mới bước ra một bước, phía dưới rào chắn mới đứt gãy lại có tiếng quần áo xé gió.

Vèo…

Ninh Ngọc Hợp nhanh chóng quay đầu lại chỉ mũi kiếm về phía âm thanh truyền ra, lại thấy một bóng dáng lửa đỏ từ bên cạnh cầu đá chạy lên. Tốc độ rất nhanh, mặt của bóng người kia trắng bệch, theo ánh sáng mông lung có thể thấy là một mặt quỷ dữ tợn khủng bố. Hai mắt rỗng tuếch mang theo hai vết máu, váy đỏ như lửa nắm hai thanh chủy thủ, bay thẳng đến chỗ hai người phát ra tiếng kêu bén nhọn.

Cảnh tượng khủng bố kinh khủng như vậy làm cho Hứa Bất Lệnh từ trước đến nay không tin quỷ thần sợ tới mức run lên một cái. Ninh Ngọc Hợp trực tiếp bị dọa đờ ra, nàng kêu một tiếng sợ hãi, giơ tay đâm một kiếm về phía bóng người.

Hứa Bất Lệnh thầm hô không ổn. Hắn giơ tay muốn ngăn lại đã không kịp, chỉ có thể giơ tay giữ chặt Ninh Ngọc Hợp né sang bên.

Quả nhiên, sau khi trường kiếm đâm vào bóng quỷ, mặt quỷ lại nổ tung, tuôn ra một đám bột phấn.

Hai người bị quỷ ảnh phía trước bỗng nhiên xuất hiện hấp dẫn lực chú ý, hoàn toàn không chú ý tới ở cầu đá sau lưng xuất hiện một bóng dáng mặc y phục dạ hành. Người này hành động không phát ra chút âm thanh nào, đồng thời xuất hiện với quỷ ảnh phía trước. Vào lúc Hứa Bất Lệnh kéo Ninh Ngọc Hợp tránh né bột phấn, bóng người màu đen giống như quỷ mị lặng yên tiếp cận, hai thanh chủy thủ đen nhánh đâm về phía sau lưng hai người.

Ninh Ngọc Hợp nhắm hai mắt để tránh bột phấn bay vào, còn không hiểu đã xảy ra tình huống như thế nào.

Hứa Bất Lệnh nhìn ra kế dương đông kích tây. Tuy hắn không nghe được âm thanh nhưng có thể bằng vào tình thế trước mặt nhìn góc chết của mình ở nơi nào. Trong nháy mắt hắn kéo Ninh Ngọc Hợp nằm xuống, cũng mặc kệ sau lưng có người hay không xoay tay bổ một kiếm về phía sau lưng.

Đinh…

Tiếng kim loại đụng vào nhau vang lên, trường kiếm bổ trúng thứ gì đó.

Hứa Bất Lệnh buông lỏng Ninh Ngọc Hợp ra, dùng kiếm bức thích khách lui ra. Hắn xoay người một lần nữa đứng lên, trường kiếm trong tay còn đang rung, mơ hồ thấy được bóng dánh màu đen nhảy xuống cầu đá trong màn mưa.

Thân hình Hứa Bất Lệnh như điện, lóe đến sau lưng bóng dáng màu đen đâm ra một kiếm, lại chỉ đâm xuyên qua góc áo. Hắn thăm dò chuẩn bị truy kích thì nghe một tiếng dây đàn.

Hứa Bất Lệnh đầy kinh ngạc, nhanh chóng ngẩng đầu lui về phía sau. Lần này hắn thấy rõ dây nhỏ đen như mực lóe qua trước mắt, cắt đứt mấy sợi tóc của hắn.

- Lệnh Nhi!

Ninh Ngọc Hợp bị dọa sắc mặt trắng bệch, muốn chạy lại hỗ trợ.

Hứa Bất Lệnh không nghe được tiếng vang rơi xuống nước, thầm hô không ổn. Hắn quay đầu, bóng đen xuất quỷ nhập thần kia quả nhiên từ một đầu khác của cầu đá, nhào về phía Ninh Ngọc Hợp không hề phát hiện.

- Cẩn thận!

Ngắn ngủn vài bước, không kịp quay lại cứu viện, Hứa Bất Lệnh giơ tay ném trường kiếm ra ngoài, muốn ngăn cản bóng đen kia.

Ninh Ngọc Hợp cũng là cao thủ võ nghệ hơn người, nhìn thấy ánh mắt Hứa Bất Lệnh lập tức hiểu được. Trường kiếm trong tay nàng xoay nhanh, từ dưới tay áo đâm một góc khéo léo về phía sau lưng, sở dụng đúng là chiêu Tàng Kiếm nổi tiếng của Đường Gia.

Leng keng…

Hai tiếng vang nhỏ qua đi, một thanh chủy thủ bị trường kiếm đánh bay, một cái khác kẹp lấy kiếm của Ninh Ngọc Hợp.

Bóng đen có thể là người mạnh nhất trong những người Hứa Bất Lệnh từng giao thủ. Động tác nhanh đến gần như chỉ còn lại tàn ảnh, cùng lúc kẹp trường kiếm còn trở tay đập một chưởng về phía sau lưng Ninh Ngọc Hợp.

Ninh Ngọc Hợp không kịp xoay người, chỉ có thể khom lưng trốn tránh. Bước chân Hứa Bất Lệnh nhanh đến cực điểm, hắn vọt tới trước nâng cánh tay đánh bay cánh tay bóng đen ra. Nhưng lực đạo trong đó quá lớn, vẫn sượt qua vai Ninh Ngọc Hợp, đập cho Ninh Ngọc Hợp lảo đảo một cái.

Tay trái Hứa Bất Lệnh đỡ Ninh Ngọc Hợp nghiêng về phía sau, năm ngón tay phải như câu muốn thuận thế bắt lấy cánh tay bóng đen nhưng chỉ bắt được tay áo. Tay phải bóng đen đảo cầm chủy thủ, lại trực tiếp đâm về phía yết hầu Hứa Bất Lệnh.

Trong lúc ánh lửa lóe lên, Hứa Bất Lệnh ngửa ra sau tránh né, chủy thủ đảo qua sát cằm. Hắn đánh ra một quyền thẳng vào ngực bóng đen.

Mà bóng đen phản ứng không chút chậm chạp, chủy thủ thất bại thì thuận thế nện một khuỷu tay lên ngực Hứa Bất Lệnh.

Rầm…

Hai người trao đổi một chiêu phát ra tiếng trầm vang.

Ngực Hứa Bất Lệnh như bị trâu rừng đụng phải, hắn liên tiếp lui ba bước mới đứng vững được, ngực chỉ một thoáng như sông cuộn biển gầm. Nhưng hắn trời sinh thể trạng khác người, lần này tuy có chút tàn nhẫn nhưng hoàn toàn có thể chống được.

Bóng đen mạnh mẽ thay đổi một chiêu, hiển nhiên xem nhẹ lực nắm đấm của Hứa Bất Lệnh. Cả người bay ra ngoài, đâm vỡ rào chắn cầu đá phía sau. Trước khi ngã xuống bóng đen lại dùng mũi chân quặc vào cột đá, nhẹ nhàng bay về.

Giao phong ngắn ngủi lại nguy hiểm trùng trùng.

Tim Hứa Bất Lệnh đập cực nhanh, trên trán lăn xuống vài giọt mồ hôi. Hắn nhìn chằm chằm bóng đen hòa vào đêm tối kia, giơ tay ra hiệu cho Ninh Ngọc Hợp tránh ra.

Sắc mặt Ninh Ngọc Hợp trắng bệch. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời nàng gặp được đối thủ mạnh như vậy, nàng không có chút sức chống cự nào nên không cậy mạnh. Nàng đưa kiếm cho Hứa Bất Lệnh, thật cẩn thận lui xuống cầu đá...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)