Thế Tử Thật Hung

Chương 448: Đánh nhanh thắng nhanh

Chương Trước Chương Tiếp

Hứa Bất Lệnh đứng ở vòng vây, vẻ mặt bình tĩnh, thoạt nhìn phúc hậu vô hại.

Thường Hầu Kiếm là thuyết khách trong lâu. Lúc này hắn tiến lên một bước, rút kiếm giơ tay thi lễ ở trong màn mưa:

- Tại hạ là Thường Hầu Kiếm Đả Ưng Lâu, mạo muội tới chơi, còn xin thế tử không nên trách tội.

Hứa Bất Lệnh hơi đánh giá rồi khẽ gật đầu:

- Hình như đã gặp ngươi một lần ở Tả Thân Vương phủ, thật khéo.

Thường Hầu Kiếm còn muốn nói vài câu khách sáo, Chu Nguyên ở bên cạnh đã cẩn thận nhìn chằm chằm bốn phía, nâng tay lên:

- Cẩn thận có bẫy. Đánh nhanh thắng nhanh, nói thẳng đi.

Thường Hầu Kiếm thấy vậy cũng không nói lời vô nghĩa nữa. Hắn mở miệng:

- Hôm nay đến là muốn một đồ vật nhỏ của thế tử. Khối ngọc bội Băng Hoa Phù Dung của Tả Thân Vương kia hiện đang trong tay thế tử, mong rằng Thế tử giao cho tại hạ.

Hứa Bất Lệnh gật gật đầu:

- Ta còn tưởng rằng gì lớn...

Nói rồi hắn cởi một khối ngọc bội dùng để trang trí trên eo xuống, cầm trên tay quơ quơ:

- Là cái này à?

Thường Hầu Kiếm nhìn chăm chú ngọc bội vẫn luôn đặt ở trên tay Tả Thân Vương, thật sự không có mấy người từng thấy. Ngày đó hắn đứng ở bên ngoài đại điện nhìn vào, chỉ thấy Tả Thân Vương giao ngọc bội cho Hứa Bất Lệnh. Về phần hình dáng ra sao thì hắn không nhìn ra được.

Thấy Hứa Bất Lệnh lấy ngọc bội ra, có lẽ cũng không giả được, Thường Hầu Kiếm khẽ gật đầu:

- Xin thế tử giao cho tại hạ.

- Ha ha...

Hứa Bất Lệnh cầm lấy ngọc bội đặt ở lòng bàn tay. Sau đó hắn nắm chặt tay trái, dùng sức xoa nhẹ vài cái, phát ra tiếng kẹt kẹt.

- Ngươi…

Mọi người Đả Ưng Lâu đều kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới Hứa Bất Lệnh giơ tay đã phá hỏng ngọc bội.

Sắc mặt Thường Hầu Kiếm trắng bệch, giận dữ giơ tay mắng:

- Sao ngươi có thể làm vậy? Chí bảo truyền thừa mấy trăm năm, thế mà ngươi...

Hứa Bất Lệnh mở bàn tay ra nhìn ngọc nát trong lòng bàn tay:

- Trong nhà nhiều ngọc bội, không thiếu một miếng này. Các ngươi muốn thì ghép lại còn có thể dùng chắp vá.

- Ngươi!

Thường Hầu Kiếm giận tím mặt, Đả Ưng Lâu gom đủ bốn đồ ngọc chỗ trọng dụng. Hủy hoại một cái này, chẳng phải là vĩnh viễn không tập hợp đủ à?

Chu Nguyên bên cạnh hơi trầm mặt:

- Dám phá hỏng chuyện lớn của Đả Ưng Lâu. Ngươi tìm chết!

Dứt lời, Chu Nguyên đánh đòn phủ đầu. Hai chân hắn đạp mạnh mặt đất xé tan màn mưa, một đôi thiết chưởng đập về phía Hứa Bất Lệnh chưa rút kiếm.

Thường Hầu Kiếm bị Hứa Bất Lệnh đột nhiên phá hủy ngọc bội làm cho ngây ra. Trong lòng hắn đầy lửa giận, cũng không ngăn cản. Trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, bay nhanh ra. Nhưng Thường Hầu Kiếm đã được thấy thân thủ của Hứa Bất Lệnh nên hắn cố tình chậm hơn Chu Nguyên hai bước.

Rồi sau đó sáu gã khách giang hồ, thấy người cầm đầu hạ lệnh động thủ cũng không chần chờ liền cầm theo binh khí từ phía sau bọc đánh.

Dương Đồ Nguyệt cầm đơn đao trong tay. Vì kiếm công lao để gia nhập Đả Ưng Lâu cho nên hắn làm đầu tàu gương mẫu xông vào đầu tiên.

Chỉ tiếc ngay sau đó, Dương Đồ Nguyệt lập tức hiểu được cái gì gọi là ‘Thanh khôi’.

Đêm mưa, đao kiếm ra khỏi vỏ, sát khí phóng lên cao.

Chu Nguyên chợt gây rối loạn xé tan màn mưa. Trong khoảnh khắc hắn xông đến trước người Hứa Bất Lệnh, muốn ở đánh ngã tên ranh Hứa Bất Lệnh trước khi hắn rút kiếm.

Nhưng Hứa Bất Lệnh căn bản không rút kiếm, tay phải cầm ô che mưa, tay trái vứt đống ngọc vỡ ra. Tiếng phá gió bén nhọn giống như trăm mũi tên cùng bắn xé nát màn mưa yên lặng.

Keng keng keng…

Phía sau truyền đến tiếng ngọc vỡ va chạm binh khí giòn vang, sáu người ở sau đột nhiên không kịp phòng ngừa nâng binh khí lên đón đỡ. Có ba người không kịp tránh né bị mảnh ngọc vỡ đâm vào cả mặt và hốc mắt, trong phút chốc thành người mù mặt rỗ.

- Á…

Cùng thời khắc tiếng kêu thảm thiết vang lên, Hứa Bất Lệnh rút bàn tay ở sau về phía trước, năm ngón tay như câu, mang theo lực đạo làm cho người ta sợ hãi cứng đối cứng chộp tới bàn tay Chu Nguyên.

Chu Nguyên một tay Thiết Sa Chưởng vô cùng thuần thục, đập bia vỡ đá là không nói chơi. Lúc này hắn không hề sợ hãi, một chưởng toàn lực chụp ra ngoài.

Bịch bịch…

Song chưởng va chạm phát ra một tiếng trầm đục.

Thân thể Hứa Bất Lệnh không chút lung lay, ánh mắt lạnh băng nhìn tên tạp nham hoàn toàn không quen biết trước mắt. Năm ngón tay bỗng nhiên cào một cái, đầu ngón tay đâm vào bên trong máu thịt đầy vết chai trên tay phải Chu Nguyên, sâu đến có thể thấy được xương cùng tiếng xương vỡ vụn.

So với Hứa Bất Lệnh vân đạm phong khinh, Chu Nguyên lại đầy kinh ngạc. Một chưởng của hắn đi ra giống như vỗ vào trên tường thành căn bản không thể lay động chút nào. Hắn biết đá phải ván sắt, nhanh chóng thu tay lại muốn lui lại phía sau đã không kịp. Xương ngón tay bị bẻ gãy truyền đến đau nhức, hắn không nhịn được rên lên một tiếng.

Ngay sau đó tay Hứa Bất Lệnh giống như linh xà dọc theo cánh tay phải xoay quanh mà lên. Chu Nguyên nhận ra đây là ‘Cầm Hạc Thủ’ của Ưng Trảo Môn, lập tức cúi đầu muốn giấu yếu hầu đi dùng tay trái đón đỡ nhưng hắn vẫn chậm một bước.

Két…

Hứa Bất Lệnh giống như rắn độc lè lưỡi bắt được cổ Chu Nguyên, ngón tay dùng sức nháy mắt bóp nát cổ họng hắn. Cũng làm dừng lại thế vọt đến của Chu Nguyên đồng thời dùng sức nâng thân hình cường tráng của Chu Nguyên lên rồi quăng xuống đất. Sau một tiếng ‘Rầm’ trầm vang, hán tử cao to không còn động đậy.

Một chiêu này mây trôi nước chảy, người ngoài thoạt nhìn giống như Chu Nguyên tiến lên, bị Hứa Bất Lệnh nhấc lên rồi ngã ở trên mặt đất, không có một chút giảm xóc giằng co gì.

Lúc này Thường Hầu Kiếm cầm theo binh khí trong tay đâm về phía trước. Nhìn thấy Chu Nguyên chớp mắt đã chết, trong mắt hắn sinh ra khó kinh sợ có thể miêu tả. Nhưng dù sao Thường Hầu Kiếm đã được chứng kiến cảnh Hứa Bất Lệnh nháy mắt giết cao thủ ở phủ Tả Thân Vương, cho nên trước lúc tới trong lòng hắn đã phòng bị. Thấy tình huống không ổn không chút chần chờ ném vỏ kiếm ra ngoài, xoay người chạy luôn.

Hứa Bất Lệnh giơ tay đón lấy, cũng không đuổi theo, chỉ lạnh lùng nói:

- Nói cho chủ tử nhà ngươi, lần sau tự mình đến đây.

Thường Hầu Kiếm tất nhiên không đáp lại, chớp mắt đã biến mất ở cuối con đường.

Chu Nguyên làm chủ lực đêm nay vừa đối mặt đã thành người chết, Thường Hầu Kiếm không nói được một câu đã chạy trối chết, mấy người còn lại đều đờ ra.

Trong màn mưa trên đường, thi thể Chu Nguyên không chút sứt mẻ, ba khách giang hồ hai mắt bị ngọc vỡ đâm trúng bụm mặt kêu rên trên mặt đất.

Dương Đồ Nguyệt che đơn đao trước người, cùng mặt khác hai gã đồng lõa dừng bước chân, nhìn nam tử áo trắng cầm dù đứng yên trong mưa, sắc mặt sớm đã trắng bệch.

Hứa Bất Lệnh nói xong sau đó xoay người lại, nhìn về ba khách giang hồ ở phía sau. Hắn lạnh lùng nói:

- Một người trở về báo tin là đủ rồi.

- Rút... Đi mau!

Cuối cùng ba người phản ứng lại từ trong thế cục, Dương Đồ Nguyệt hô lớn một tiếng, xoay người chạy.

Bịch bịch bịch…

Ba người chạy như điên, muốn nhảy vào kiến trúc bên đường.

Nhưng vừa mới xoay người, sau lưng đã truyền đến tiếng xé gió, vỏ kiếm cắm thẳng vào sau lưng một người, máu bắn ra, người kia lập tức gục xuống đường.

Máu loãng nóng bỏng bắn lên mặt Dương Đồ Nguyệt, Dương Đồ Nguyệt trừng lớn đôi mắt, trong mắt còn lại đầy sợ hãi. Hắn nghe tiếng bảo đao gia truyền của người bên cạnh ném ra, tưởng người kia có thể kéo dài một lát để thoát đi. Chỉ tiếc, bảo đao trở về với tốc độ càng nhanh hơn, bổ vào trên người một tên đồng lõa khác.

- Vù vù…

Trong đầu Dương Đồ Nguyệt trống rỗng, bản năng cầu sinh làm hắn hiểu rõ chạy trốn vô dụng. Hắn xoay người lại nhặt trường kiếm của đồng bọn trên mặt đất lên rồi tung người muốn liều chết một lần. Nhưng hắn mới đứng lên từ trong màn mưa, thi thể Chu Nguyên đã bị đá đến trước mắt.

Rầm…

Tiếng trầm đục vang lên, Dương Đồ Nguyệt và thi thể đập thẳng vào tường kho hàng, rơi xuống mái ngói trên tường vây.

Hứa Bất Lệnh cầm dù giấy, hơi hơi nghiêng đầu né tránh lợi kiếm bay qua. Hắn giơ tay bắt được chuôi kiếm, đi về phía tường vây.

Dương Đồ Nguyệt ho khan liên tục. Hắn cố đẩy thi thể trên người ra, muốn đỡ tường vây bò dậy. Mới vừa thẳng nửa người lên, nam tử cao gầy cầm dù đã chạy tới trước mặt, lấy mũi kiếm dính máu chỉ về phía yết hầu hắn.

Trước khi chết, thời gian trôi đi thật lâu.

Cảm xúc hoảng sợ của Dương Đồ Nguyệt trong nháy mắt này bỗng nhiên an tĩnh lại, tất cả cảm xúc tiêu tán không còn. Hắn chỉ còn lại có một ý niệm: Đêm nay hắn nên nghe khuyên không ra khỏi cửa!

Nhưng đến lúc này, hối hận đã không còn bất kỳ tác dụng gì.

Dương Đồ Nguyệt không chút chần chờ nâng tay lên buột miệng thốt ra:

- Tha ta một mạng! Đừng giết ta!

Kiếm phong của Hứa Bất Lệnh ngừng ở yết hầu Dương Đồ Nguyệt, hơi hơi nghiêng đầu:

- Xin tha có tác dụng ư?

Dương Đồ Nguyệt biết xin tha vô dụng nhưng hắn không muốn chết, không thể chết được. Hắn còn có gia đình nhỏ phải chăm sóc, chỉ có thể khẩn cầu:

- Ta còn có gia đình, tha ta một mạng!

Ánh mắt Hứa Bất Lệnh lạnh băng:

- Ta cũng có gia đình. Lúc tới giết ta, các ngươi có từng suy xét cho ta? Nếu ta xin tha thì có thả cho ta một con ngựa không?

- ...

Dương Đồ Nguyệt há miệng thở dốc, lại không thể nói gì. Hắn chỉ biết cắn răng nói:

- Tha cho ta một mạng, ta còn không thể chết được.

Đêm mưa trầm mặc một lát.

Hứa Bất Lệnh đánh giá vài lần, sau đó cắm kiếm ở trước mặt Dương Đồ Nguyệt, xoay người đi về phía bến đò.

Dương Đồ Nguyệt thở dốc, có chút khó tin. Hắn hơi chần chờ rồi bò dậy trèo qua tường vây, chạy như điên về phía sau hẻm.

Một lát sau, tiếng khua chiêng gõ trống vang lên. Quan phủ bộ khoái dầm mưa tiến đến, mang thi thể và lâu la còn kêu rên trên mặt đất đi...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)