Thế Tử Thật Hung

Chương 447: Châu chấu đá xe

Chương Trước Chương Tiếp

Thuyền lầu đỗ ở lầu Nhạc Dương vùng phồn hoa nhất Nhạc Dương. Xung quanh là du thuyền thuyền hoa, không phải là bến tàu, trên bờ tấc đất tấc vàng. Vì để cho người đi lại bến đò nên không có khả năng tu sửa ở chỗ này.

Muốn từ bến đò đi vòng trở lại trên thuyền thì phải đi hơn hai dặm đường.

Lúc Hứa Bất Lệnh mới đến Nhạc Dương đã bị cơ sở ngầm của Đả Ưng Lâu theo dõi. Sau khi phát hiện Hứa Bất Lệnh xuất phát đảo Quân Sơn, Đả Ưng Lâu vẫn luôn tùy thời mà động tìm kiếm cơ hội, nên lập tức hành động.

Nguyệt hắc phong cao, màn mưa không dứt.

Ở ngoài kho Trường Hưng cách bến đò có nửa dặm, Thường Hầu Kiếm cùng một hán tử thân hình cao lớn đứng yên dưới mái hiên trong mưa nhìn bến đò.

Thường Hầu Kiếm đã được thấy thân thủ của Hứa Bất Lệnh ở phủ Tả Thân Vương, vẻ mặt hắn nặng nề không có chút sơ sẩy khinh thường nhưng cũng không lo lắng. Vị bên người hắn chính là Tam đương gia Chu Nguyên của Thiết Sa Môn trong Thập Nhị Môn ở Đông Hải. Võ nghệ người này kém Chúc Lục một chút nhưng cũng là cao thủ thành danh đã lâu trên giang hồ. Thường Hầu Kiếm cũng không phải dạng tạp nham trên giang hồ. Một mình hắn có lẽ không đánh lại Hứa Bất Lệnh nhưng có hắn và Chu Nguyên, hơn nữa sáu gã dũng mãnh chiêu mộ từ đất Sở mà đến. Tám người vây kín, chắc chắn là có tư cách nói chuyện với Hứa Bất Lệnh.

Mắt thấy sắc trời đã đen, đám người Dương Đồ Nguyệt đã mặc y phục dạ hành, nấp ở kho hàng chuẩn bị thỏa đáng. Thường Hầu Kiếm mở miệng nói:

- Đợi lát nữa, Chu tiền bối tạm thời đừng nóng nảy. Bùi tiên sinh để chúng ta nói chuyện với Hứa Bất Lệnh. Hắn không chịu giao ngọc bội ra hãy động thủ. Hứa Bất Lệnh không phải hạng phàm phu tục tử. Vừa động thủ tất nhiên sẽ có tổn thương, có thể tránh vẫn nên cố gắng tránh.

Dáng người Chu Nguyên cường tráng, không cầm binh khí. Đôi tay đầy vết chai xoay hai quả đào sắt, hắn nghe vậy thì lạnh nhạt nói:

- Ta đều đúng mực, sẽ làm hỏng việc lớn trong lâu.

Thường Hầu Kiếm cầm chuôi kiếm cười khẽ, trong mắt lại không yên tâm. Thập Nhị Môn Đông Hải và Lục Gia Đông Hải là hai phe cùng tồn tại ở Sơn Đông. Giống với các thế lực giang hồ ở địa phương khác, tranh địa bàn đoạt tài lộ, mặt ngoài tôn trọng nhau như khách, trong lén lút lại kết không biết bao nhiêu huyết cừu.

Sở dĩ thế lực giang hồ Đông Hải kết minh gọi chung ‘Thập Nhị Môn Đông Hải’ vì để địa vị ngang với Lục Gia Đông Hải một nhà độc đại. Dù vậy vẫn bị Lục Gia chèn ép mấy trăm năm.

Tổ tiên Đoan Gia Thiết Sa Môn có bao nhiêu người chết ở trên tay Lục Gia căn bản là không đếm hết. Chỉ vì không có cơ hội và tự tin mới ẩn nhẫn không phát thôi.

Hiện giờ Chu Nguyên gia nhập Đả Ưng Lâu, vốn là có huyết cừu với triều đình. Vừa hay lúc phát nhiệm vụ đụng phải cháu ngoại trai Lục Gia, một nhi tử vương gia. Trông cậy vào hắn hòa khí nói chuyện với Hứa Bất Lệnh hiển nhiên có chút làm khó người. Hôm nay Chu Nguyên tự mình xin đến đây chặn Hứa Bất Lệnh, chỉ sợ cũng ôm tâm tư mượn việc công báo thù riêng.

Thường Hầu Kiếm hơi do dự, cuối cùng vẫn mở miệng dặn dò một câu:

- Trong lâu chưa nổi dậy, không thể quá mức phô trương. Hứa Bất Lệnh chết tất nhiên sẽ chọc giận Túc Vương. Chắc chắn không được giết hắn, đợi lát nữa Chu tiền bối phải chú ý đúng mực.

Ánh mắt Chu Nguyên bình thản:

- Túc Vương cách nơi này mấy ngàn dặm, có gì phải sợ. Còn nữa nơi này là đất của Sở Vương. Hứa Bất Lệnh chết ở chỗ này, Túc Vương nên tìm Sở Vương gây rồi chứ liên quan gì đến chúng ta.

Thường Hầu Kiếm nâng tay:

- Các tiên sinh trong lâu đều có kế hoạch. Tùy ý làm nổi sóng, không có chỗ tốt nào với Đả Ưng Lâu. Vẫn nên dựa theo phân phó mà làm. Nếu không thể đồng ý thì ép Hứa Bất Lệnh giao ngọc bội ra là được.

Chu Nguyên hít vào một hơi, không nói gì xem như cam chịu.

Sau tường vây kho Trường Hưng, sáu gã khách giang hồ cầm binh khí mai phục ở trên đường. Dựa theo kế hoạch, chờ sau khi Hứa Bất Lệnh đi qua thì từ phía sau chặn kín đường lui.

Đả Ưng Lâu dựa sát tên tuổi Lang Vệ xông ra. Trong lâu căn bản không có đám ô hợp, điều kiện chiêu nạp nhân thủ không đơn giản hơn khoa cử triều đình bao nhiêu. Tầng chót nhất đều là đạo nhân tự do như Ngô Ưu có một môn võ dũng mãnh giang hồ.

Lúc này sáu gã khách giang hồ mai phục, không có một người tầm thường. Về phần bối cảnh của những người này, chuyện cũ đều có một điểm giống nhau là bị triều đình làm hại cửa nát nhà tan.

Giống như Dương Đồ Nguyệt ghé vào nóc kho hàng, sinh ra ở Dương gia Vĩnh Châu, trong nhà vốn là nhà giàu ở địa phương, toàn bộ giang hồ Vĩnh Châu đều phải xem sắc mặt Dương gia. Từ nhỏ ăn ngon mặc đẹp, bản thân Dương Đồ Nguyệt cũng rất có thiên phú. Mười tám mười chín tuổi đã đánh ra thanh danh không nhỏ ở đất Sở. Không ngờ tân quân kế vị, một đạo ngự lệnh ban ra, toàn bộ giang hồ đều sụp. Dương gia không vẫy đuôi xin hàng giao ra gia nghiệp tổ tông tích góp với triều đình nên bị ghép là phản tặc, bị triều đình tàn sát gần như không còn ai.

Dương Đồ Nguyệt liều chết chạy ra ngoài trốn tránh tới Nhạc Dương, được thê tử Mạnh Hoa chứa chấp mới miễn cưỡng có được một con đường sống. Nhưng cha mẹ thân hữu, nhà cửa sản nghiệp toàn bộ không còn. Toàn bộ Dương gia cũng chỉ còn lại có một mình hắn, huyết cừu này sao hắn có thể quên.

Dương Đồ Nguyệt không phải mãng phu, giết một hai người không báo được thù. Triều đình giết cả nhà hắn, hắn phải diệt triều đình. Bởi vậy hắn vẫn luôn nằm gai nếm mật chờ đợi cơ hội.

Thế lực giang hồ có thể tạo phản gần như không còn, thế lực có thể đối nghịch với triều đình không nhiều lắm. Mà thế lực có thể làm triều đình kinh sợ lại chỉ có Đả Ưng Lâu ngọa hổ tàng long.

Sau khi người Đả Ưng Lâu tới Nhạc Dương, Dương Đồ Nguyệt thông qua Trần Hán liên hệ cao nhân trong lâu, võ nghệ hơn người của hắn cũng giành được sự tôn trọng của Đả Ưng Lâu.

Nhưng người giang hồ muốn nhập bọn phải có công lao. Qua buổi tối hôm nay, hắn mới được xem như người Đả Ưng Lâu.

Dương Đồ Nguyệt biết phải làm cái gì, cũng biết võ nghệ của Hứa Bất Lệnh nhưng hắn không để ở trong lòng. Hứa Bất Lệnh mạnh hơn Lâm Vũ Tùng thì đã sao. Hắn hơn ba mươi tuổi đúng là độ tuổi vũ phu mạnh mẽ nhất. Ở đây còn có đám người Chu Nguyên, Thường Hầu Kiếm, mặc dù thật sự động thủ cũng có nắm chắc.

Về phần thân phận của Hứa Bất Lệnh, Dương Đồ Nguyệt càng không để ở trong mắt. Hoàng Đế ở trước mặt hắn còn dám giết, một thế tử phiên vương có cái gì mà không dám đụng vào.

Dương Đồ Nguyệt lặng yên không một tiếng động nấp ở nóc nhà, nhìn chằm chằm vào con đường phía dưới. Một ngọn đèn treo ở dưới mái hiên kho hàng tản ra ánh sáng mờ nhạt.

Rốt cuộc, không biết qua bao lâu, trong màn mưa hiện ra một bóng dáng mặc đồ trắng. ‘Cộp cộp cộp’ tiếng bước chân từ xa tới gần.

Đám người Dương Đồ Nguyệt nín thở ngưng khí, không chút sứt mẻ.

Nam tử áo trắng đi trên đường, tay phải cầm dù giấy, lưng đeo một thanh trường kiếm trắng như tuyết. Hắn tản bộ trên đường vắng, tựa như không nhận thấy được mai phục xung quanh, cứ vậy đi qua.

Chiếc ô che đi tầm mắt, thấy không rõ khuôn mặt nam tử nhưng dáng người cao gầy tuyệt đối không sai được.

Ánh mắt Thường Hầu Kiếm và Chu Nguyên hơi ngưng, đồng thời bước ra một bước. Hai người đi vào đường lớn trong màn mưa, đứng ở giữa đường.

Dương Đồ Nguyệt và sáu người theo sát sau đó, từng người từ chỗ ẩn thân lao ra đứng ở phía sau con đường, khóa chết tất cả đường lui.

Hứa Bất Lệnh cầm dù giấy, dừng bước chân ở trong màn mưa. Hắn nhìn trước nhìn sau, hơi hơi mở ra tay:

- Các vị đại hiệp, cướp tiền hay cướp sắc?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)