Thế Tử Thật Hung

Chương 446: Nguyệt hắc phong cao mưa lớn

Chương Trước Chương Tiếp

Đi quanh đảo một ngày, sắc trời tối dần vẫn không có tìm được tung tích của Ninh Thanh Dạ. Vì tách ra tìm người nên Mãn Chi và Dạ Oanh đã lên thuyền rời khỏi đảo Quân Sơn trước.

Hứa Bất Lệnh thấy sắc trời đã rối, cũng chỉ đến từ bỏ tiếp tục tìm kiếm cùng Ninh Ngọc Hợp bước lên đò về Nhạc Dương. Hai người chuẩn bị trở về thương lượng một chút, nếu Ninh Thanh Dạ cố ý không hiện thân thì phải nghĩ cách khác.

Hứa Bất Lệnh ngồi nhìn chuyến đò cuối. Thuyền không lớn, người trên đò đều là tiểu nhị và lực phu từ chợ quay về. Không ít người mệt nhọc một ngày, trực tiếp nằm nghỉ ngơi ở boong tàu khoang thuyền. Một vài hán tử ghé vào cùng nhau kể chuyện hài thô tục, mấy phụ nhân ăn nói còn đanh đá hơn nam nhân nói giỡn theo.

Hứa Bất Lệnh ăn mặc khác với những người này. Hắn không muốn quấy rầy dân chúng bình dân mệt nhọc một ngày nên không vào khoang thuyền mà cầm ô đứng ở đầu thuyền cùng Ninh Ngọc Hợp.

Bôn ba cả ngày không tìm được Ninh Thanh Dạ, trên khuôn mặt văn tĩnh của Ninh Ngọc Hợp rõ ràng có vài phần mất mát vàmỏi mệt. Nàng cầm dù giấy nhìn mặt hồ tối om, không biết đang suy tư gì.

Hứa Bất Lệnh đứng ở trước mặt, hơi chút do dự:

- Nếu Thanh Dạ không chịu ra. Ngày mai ta sẽ đi nha môn lên tiếng kêu gọi, điều khiển sương quân lại đây lục soát đảo. Càn quét một lần, chắc chắn có thể tìm được.

Ninh Ngọc Hợp cân nhắc, quay đầu lại nói:

- Thanh Dạ là người giang hồ. Để quan binh tìm kiếm, nghe như bắt giặc ấy...

- Tìm người bình thường, đừng nghĩ nhiều.

- Thật ra ta không sao cả...

Thời tiết hơi lạnh, Ninh Ngọc Hợp nắm thật chặt váy trắng trên người, dịu dàng thở dài:

- Tính tình Thanh Dạ tương đối thẳng. Khi còn nhỏ trong nhà nàng bị quan phủ quét sạch, rất mâu thuẫn với quan binh triều đình, có lẽ không quá nguyện ý. Hơn nữa võ nghệ nàng không thấp. Nếu thật sự muốn ẩn nấp thì quan binh cũng không lục soát ra...

Hứa Bất Lệnh cũng có chút hiểu biết tính cách của Ninh Thanh Dạ. Hắn ngẫm nghĩ:

- Nếu thật sự không được thì để ta thả lời ra để người Đả Ưng Lâu đừng động đến Thanh Dạ là được.

Ninh Ngọc Hợp lắc lắc đầu:

- Đả Ưng Lâu sẽ không động đến Thanh Dạ. Ta chỉ sợ Thanh Dạ tự mình đụng chạm.

Hứa Bất Lệnh cũng không biết tỉ mỉ về Lệ Hàn Sinh, Ninh Thanh Dạ cũng chưa từng nhắc đến. Hắn nghe vậy thì hơi bất ngờ:

- Thanh Dạ còn có quan hệ với Đả Ưng Lâu?

Ninh Ngọc Hợp thở dài. Nàng do dự cuối cùng vẫn mở miệng nói:

- Lệ Hàn Sinh là cha ruột của Thanh Dạ. Năm đó mẫu thân Thanh Dạ là Bùi Vân phạm tội bị triều đình truy nã, ẩn nấp ở sơn trại đất Thục. Lệ Hàn Sinh thì chạy tới kinh thành muốn kiếm chức quan. Sau đó thiết ưng săn lộc, sơn trại bị quan phủ bao vây tiễu trừ. Lệ Hàn Sinh không trở về, Bùi Vân vì đưa Thanh Dạ chạy đi, chết ở dưới đao của quan phủ. Từ sau lúc đó tính tình Lệ Hàn Sinh thay đổi. Hai phụ tử từ đó xích mích, lại chưa từng đoàn tụ. Nhưng dù sao cũng là cha ruột của Thanh Dạ, chắc chắn sẽ không làm gì Thanh Dạ...

Hứa Bất Lệnh an tĩnh lắng nghe, sau đó hắn cảm thấy có chỗ không đúng. Phụ thân Mãn Chi đã vào Đả Ưng Lâu, ít nhất cũng là vị trí Nhị đương gia. Lệ Hàn Sinh là thủ lĩnh Đả Ưng Lâu, vô số tội phạm giang hồ nghe lệnh. Hiện tại quan hệ giữa hắn và Chúc Mãn Chi, Ninh Thanh Dạ thật không rõ ràng. Nhỡ đâu ngày nào đó Lệ Hàn Sinh và Chúc Lục tính phất cờ tạo phản. Chẳng phải người con rể là hắn sẽ bị trói lên thuyền giặc à?

- Kiếm nửa ngày, Đả Ưng Lâu vẫn là người bên ta?

- Thanh Dạ hận Lệ Hàn Sinh thấu xương, đã sớm cắt đứt quan hệ phụ tử. Đến cả dòng họ cũng đổi thành cùng họ với ta.

Hứa Bất Lệnh khẽ cau mày. Nói là cắt đứt quan hệ phụ tử, nhưng triều đình không nhận cái này, liên luỵ cửu tộc thì cần gì biết có phải ngươi đã trục xuất gia môn không. Chỉ cần có huyết thống, cho dù không quen nhau cũng đều chém hết, càng không cần phải nói cha con ruột.

Nếu Lệ Hàn Sinh và Chúc Lục thật sự phất cờ tạo phản, triều đình tra ra phát hiện con rể hai người này đều là thế tử Túc Vương hắn. Triều đình cũng sẽ không nghe hắn giải thích. Chậu phân phiên vương âm thầm nâng đỡ phản tặc mưu nghịch tuyệt đối sẽ đổ lên đầu hắn. Sau đó Tống Ký rắc một đao tước phiên, hắn cũng không thể giao Mãn Chi, Thanh Dạ ra phủi sạch quan hệ được...

Nghĩ đến đây, Hứa Bất Lệnh xoa xoa giữa mày, chỉ cảm thấy đau đầu:

- Chuyện này có hơi phiền toái, phải nghĩ cách phủi sạch quan hệ với Đả Ưng Lâu. Nếu có người chọc việc này ta thì có lẽ sẽ lớn chuyện.

Ninh Ngọc Hợp biết lợi và hại của việc này. Nàng dịu dàng an ủi:

- Không có mấy người biết được việc này. Ta chỉ nói với bên ngoài là nhặt được Thanh Dạ.

- Ta sợ Lệ Hàn Sinh lợi dụng tầng quan hệ này, lấy thanh danh ‘Độc Sĩ’. Loại chuyện này chắc chắn hắn không làm được. Đến lúc đó hắn vạch trần quan hệ của ta và Thanh Dạ ra, triều đình tất nhiên sẽ hỏi trách. Ta không thể bắt Thanh Dạ để tự chứng minh trong sạch được. Không bắt thì sẽ bị gán tội công khai chống đối hoàng quyền...

Ninh Ngọc Hợp nhíu chặt mày:

- Tuy rằng Lệ Hàn Sinh thủ đoạn độc ác, lại cũng là vì báo thù cho vong thê. Chắc hắn sẽ không lợi dụng cả an nguy của Thanh Dạ để ép ngươi chứ?

- Không thể không phòng, ai biết được...

Hứa Bất Lệnh thở dài, không nhiều lời nữa.

Ninh Ngọc Hợp mím môi, cũng không biết nên xử lý tầng quan hệ rắc rối này như thế nào. Nàng chỉ có thể đứng ở bên Hứa Bất Lệnh cùng nhau suy tư.

Rất nhanh, thuyền cập bến, lực phu tiểu nhị lần lượt xuống thuyền. Hứa Bất Lệnh và Ninh Ngọc Hợp dọc theo phố nhỏ, xuyên qua nhà cửa nơi lực phu, người chèo thuyền ở đi vòng vèo về thuyền lầu ở ven hồ.

Gió đêm mát lạnh, mưa phùn mênh mông.

Bến đò ở vào vùng đất giáp ranh, ở phụ cận chủ yếu vận chuyển du khách và hàng hóa. Nhà cửa quanh đó cũng đều là gia đình nghèo khổ.

Trong bóng đêm, ngọn đèn dầu tối tăm, sòng bạc Câu Lan truyền đến tiếng vui cười thét mắng ồn ào không ngừng. Có hán tử thua sạch bị người ta ném từ sòng bạc vào nước bùn trên đường, cũng có nữ tử tư sắc vạt áo để hở dựa vào trước cửa quán rượu nhìn trái nhìn phải tìm tài chủ thích hợp.

Đi qua loại địa phương này, hai thầy trò đều mắt nhìn thẳng. Chẳng qua hiệu quả cách âm của tầng dưới chót Câu Lan cũng không tốt, hai người lại tai thính mắt tinh, rõ ràng có thể nghe được bên trong Câu Lan vang lên tiếng ‘cạch cạch cạch…’ cùng tiếng nam nữ thở dốc.

- Ưm… À… Đừng như vậy...

Ánh mắt Hứa Bất Lệnh vĩnh viễn trong sáng không dao động. Ninh Ngọc Hợp lại không có trình độ này. Cho dù nàng là người xuất gia, cũng không thể làm bộ không sao cả, mặt nàng ửng đỏ, bước nhanh đi qua.

Hứa Bất Lệnh nhìn sư phụ ngốc bạch ngọt của mình, trong lòng có chút buồn cười. Hắn cũng không vạch trần, cùng Ninh Ngọc Hợp sánh vai đi qua chợ nhỏ, bước lên một cây cầu đá.

Hai đầu cầu đá đều không có nhà cửa, phía dưới là nước sông cuồn cuộn. Trước sau không người, chỉ có thể dựa vào một chút ánh sáng mờ nơi xa phố xá phân biệt con đường.

Ninh Ngọc Hợp không sợ tối. Do vừa nghe tiếng vang ở Câu Lan, trai đơn gái chiếc đi cùng một chỗ không khí khó tránh khỏi lúng túng. Ninh Ngọc Hợp ngẫm nghĩ, mở miệng giới thiệu:

- Lúc không mưa, cảnh sắc nơi này rất đẹp. Lần trước ta và Mãn Chi đến đây, nhìn thấy không ít người trẻ tuổi du ngoạn...

Còn chưa dứt lời, Ninh Ngọc Hợp lập tức phát hiện đồ đệ bên người dừng bước chân.

Ninh Ngọc Hợp dừng lại theo. Nàng nhìn trước nhìn sau, bốn bề vắng lặng. Cảm giác có chút không thích hợp:

- Lệnh Nhi, làm sao vậy?

Hứa Bất Lệnh không nói gì.

Ninh Ngọc Hợp còn muốn đánh giá chung quanh, kết quả phát hiện đồ đệ, vẫn luôn nho nhã lễ độ bỗng nhiên kéo nàng vào ngực ôm lấy.

- Ôi! Lệnh Nhi, đừng như vậy...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)