Từ sáng sớm đến hoàng hôn, Hứa Bất Lệnh vẫn luôn ở đảo Quân Sơn tìm chỗ Ninh Thanh Dạ có khả năng ẩn thân. Kết quả tất nhiên không thu hoạch được gì, không tìm được gì cả.
Mà ở một phía khác, trên đường Lâm Hồ, bốn hán tử đi ra khỏi lầu Nhạc Dương tứ tán rời đi. Thường Hầu Kiếm mang theo một nam tử trung niên dáng người cường tráng, đi về phía bến đò đảo Quân Sơn.
Dương Đồ Nguyệt mặc trang phục tiêu sư, cầm dù giấy bước nhanh về cửa hàng Dương Ký. Hắn đi vào phòng ngủ ở hậu viện, từ trên ngăn tủ lấy túi xuống.
Một nhà ba người, phòng ngủ không quá lớn. Góc còn đặt nôi trẻ con nhưng hiện tại đã không dùng được. Phía trên xe nôi phủ một tấm vải để ngừa tro bụi, xem ra là vì chuẩn bị cho đứa sau.
Đúng vào lúc cơm chiều, tiểu điếm có mấy bàn khách, tương đối bận rộn.
Mạnh Hoa ở trong phòng bếp bận việc. Nàng thấy có người vào hậu viện, đi ra khỏi phòng bếp thăm dò nhìn thoáng qua, thấy trượng phu ở bên cạnh bàn dọn đồ. Nàng dịu dàng nói:
- Tướng công, sao hôm nay trở lại sớm vậy?... Muốn đi ra ngoài à?
Dương Đồ Nguyệt nghe tiếng bước chân thì che đồ dạ hành trong túi lại, tùy ý nói:
- Tiêu cục có chút việc nhỏ. Buổi tối ta phải đi ra ngoài một chuyến, không cần phần cơm cho ta, cùng nha đầu đi ngủ sớm một chút.
Mạnh Hoa chần chờ. Nàng xoa xoa tay ở trên tạp dề đi vào trong phòng:
- Chuyện gì thế? Sẽ không đánh nhau với người ta chứ?
Dương Đồ Nguyệt lắc lắc đầu:
- Việc nhỏ thôi...
Nói rồi hắn khoác túi lên lưng, cầm theo yêu đao chuẩn bị ra cửa. Hắn mới vừa đi ra hai bước thì cổ tay đã bị kéo lại.
- Tướng công.
Mạnh Hoa giữ chặt Dương Đồ Nguyệt, dịu dàng khuyên can:
- Cuộc sống đang yên ổn. Chuyện đánh nhau này cũng đừng đi, nhỡ bị thương thì làm sao bây giờ? Nha đầu còn nhỏ...
Dương Đồ Nguyệt nhăn mày, xoay người lại:
- Chung quy ta vẫn là người giang hồ. Năm đó trong nhà xảy ra chuyện, bị bắt mới mai danh ẩn tích ở chỗ này mở cửa hàng nhỏ. Người giang hồ nào có thể không động thủ, ta đều có đúng mực.
Nói xong hắn tiếp tục xoay người.
Mạnh Hoa không buông, chặn ở trước mặt Dương Đồ Nguyệt:
- Đừng đi! Chuyện năm đó đều đã qua. Thật vất vả mới mai danh ẩn tích an ổn, ngươi đã nói về sau không đánh nhau với người...
Sắc mặt Dương Đồ Nguyệt hơi trầm xuống:
- Hơn trăm ngươi Dương Gia ta đều bị triều đình giết chết, phòng ở đồng ruộng cũng bị quan phủ cướp. Nếu không phải vậy, hiện tại ngươi đã là thiếu nãi nãi, nha đầu là thiên kim tiểu thư, sống cuộc sống ăn ngon mặc đẹp. Nào phải ở địa phương nhỏ này chịu khổ...
- Không khổ, trong tiệm nhỏ chút nhưng cuộc sống khá tốt. Tướng công đừng đi, có thể kiếm được mấy đồng bạc đâu...
Nàng lải nhải không chịu tránh đường.
Dương Đồ Nguyệt đã hẹn thời gian, không thể dây dưa, lập tức có chút phiền:
- Nam nhân làm việc, nữ nhân đừng khoa tay múa chân. Ta đi ra ngoài bàn bạc việc nhỏ, đều có an bài, cũng không phải đi chịu chết.
Nói rồi hắn đẩy Mạnh Hoa ra, bước nhanh đi ra ngoài.
- Tướng công! Tướng công!...
Mạnh Hoa đuổi tới sau hẻm ngoài cửa hàng ngoại. Nàng giữ mãi nhưng hắn không đáp lại. Nhìn thấy trượng phu cầm ô bước nhanh rời khỏi sau hẻm, nàng cắn cắn môi dưới, cũng chỉ đành nhẹ giọng dặn dò:
- Tướng công sớm trở về, ta và nha đầu chờ ngươi.
- Biết rồi.
Bước chân vội vàng, đảo mắt đã không thấy bóng dáng...
…
Trên thuyền lầu ven hồ Động Đình vẫn trước sau như một gió êm sóng lặng. Nha hoàn hộ vệ đến chợ mua rau dưa củ quả các đồ dùng cho hành trình sau này sử dụng hằng ngày. Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, chờ Hứa Bất Lệnh xong chuyện ở Nhạc Dương là có thể tiếp tục xuất phát.
Sắc trời dần dần tối, Tiêu Tương Nhi lại lần nữa đi vào phòng Lục phu nhân.
Lục phu nhân vẫn ngồi ở trên trường kỷ thêu hoa, nhưng quần áo đã thay thành váy màu xanh nhạt, búi tóc tỉ mỉ điểm xuyết cắm trâm hoa, vành tai đeo hai cái khuyên nhọc, cần cổ tuyết trắng, dưới váy là một đôi giày thêu, lộ ra mắt cá chân tinh tế. Váy tương đối mỏng manh, vạt áo căng phồng, dưới eo là đường cong tràn ngập sức dãn, phác họa dáng người phong vận rõ ràng.
Quần áo Lục phu nhân từ trước đến nay đều bảo thủ trang trọng. Lần này trang điểm khí chất khác một trời một vực với vẻ đoan trang nhã nhặn lịch sự ngày xưa, đặc biệt là đôi môi đỏ tươi, liếc mắt nhìn đã thấy quyến rũ.
Tiêu Tương Nhi vốn dĩ tự mình sửa sang cho Lục phu nhân. Nhưng Tiêu Tương Nhi cũng xuất thân từ đại tộc môn phiệt, trên phương diện quần áo trang điểm vẫn lấy trang trọng là chủ, diễm trang cũng không quá am hiểu. Cũng may Chung Ly Cửu Cửu đi ngang qua nhìn thấy, chạy vào xum xoe.
Chung Ly Cửu Cửu xuất thân giang hồ, vì bồi dưỡng Sở Sở, nghiên cứu về phương diện này cũng không phải quá sâu. Nàng hoàn toàn mặc kệ giáo điều rườm rà của thế gia đại tộc, xinh đẹp thế nào thì bày ra thế đó.
Lục phu nhân hiển nhiên không quá quên. Nhưng nàng ở trên thuyền lại không ra khỏi cửa, đã trang điểm xong lại tháo trang sức dọn dẹp quá phiền toái. Nàng cũng không nói gì thêm, trong lòng lại vui vẻ, trộm ở ngắm ngía lúc lâu ở trước gương.
Tiêu Tương Nhi đi đến bên cạnh trường kỷ ngồi xuống, cẩn thận đánh giá vài lần. Trong lòng nàng rất là vừa lòng. Nàng ngẫm nghĩ rồi lấy một cái khăn trắng trong ngựa ra, đưa cho Lục phu nhân:
- Hồng Loan, ta vừa thêu cái khăn tay, ngươi nhìn xem như thế nào?
Tiêu Tương Nhi thích lăn lộn mấy thứ mới lạ, chưa bao giờ ham thích nữ hồng. Lục phu nhân nghe thấy lời này, buông kim chỉ trong tay nhận khăn tay đưa mắt nhìn. Là một miếng vải bố trắng, ở góc thêu đóa hoa mẫu đơn rất nhỏ.
Lục phu nhân cười nhạo:
- Cái này mà gọi là thêu thùa gì chứ? Việc may vá này ngươi cũng quá kém rồi.
Tiêu Tương Nhi cúi người rót chén nước trà, cũng không để ý với lời châm chọc này. Nàng cười khanh khách nói:
- Đây là ta tự tay thêu. Xem ở tình cảm tỷ muội tốt, tặng cho ngươi.
Lục phu nhân có chút ghét bỏ:
- Ngươi là không dám tự mình cầm ra, ném đi lại tiếc, mới cho ta chứ gì?
- Muốn hay không? Không muốn thì thôi.
- Muốn! Sao không muốn chứ? Chờ lát nữa ta cho Lệnh Nhi xem. Nếu hắn cảm thấy xấu có kiến nghị gì, ta sẽ nói một tiếng với ngươi.
Lục phu nhân lấy khăn lụa bỏ vào trong lòng. Nói đến Hứa Bất Lệnh, nàng lại nghĩ tới trang dung hiện tại, đứng dậy:
- Tương Nhi, giúp ta chải lại đầu tóc. Đợi lát nữa Lệnh Nhi trở về, nhìn thấy ta trang điểm thế nào không được.
Tiêu Tương Nhi thật vất vả mới lừa được Lục phu nhân trang điểm thành quyến rũ nên tất nhiên nàng sẽ không để Lục phu nhân đổi quần áo lại. Nàng giơ tay ấn bả vai Lục phu nhân:
- Quá rắc rối. Trời tối còn phải ngủ, chờ sửa soạn xong lại đến tháo trang sức, cứ như vậy đi.
Lục phu nhân nhíu đôi mày đẹp, sờ sờ gương mặt, có chút chần chờ:
- Trang điểm này quá phong trần, Lệnh Nhi thấy được không tốt lắm.
Tiêu Tương Nhi dựa vào trên trường kỷ, tùy ý liếc mắt:
- Sao thế? Hứa Bất Lệnh gọi ngươi là a di, ngươi còn sợ hắn có ý gì với ngươi chắc?
- Sao có thể, đừng nói bừa...
Lục phu nhân có chút bực bội. Nàng cũng không nhiều lời về việc này nữa, tiếp tục thêu hoa chờ Hứa Bất Lệnh trở về.
Tiêu Tương Nhi ngồi rất tùy ý, ánh mắt lại cẩn thận lưu ý ở phòng góc. Sau khi xác định bày biện trong phòng sẽ không có gì ảnh hưởng đến không khí, nàng lại chạy ra phòng gọi từng nha hoàn lên, sắp xếp chút chuyện lung tung rối loạn. Ý tứ trong ngoài đều là đêm nay cách xa phòng Lục phu nhân một chút.
Bởi vì Tiêu Tương Nhi nói chuyện bổ thận cho Hứa Bất Lệnh không muốn để nha hoàn biết, Lục phu nhân cũng không để ý.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng tất cả, Tiêu Tương Nhi ý vị thâm trường nhìn Lục phu nhân một cái. Sau đó nàng về phòng ở đuôi thuyền, đứng ở sân lộ thiên làm hòn vọng phu chờ đợi Hứa Bất Lệnh từ đảo Quân Sơn về...
…