Thế Tử Thật Hung

Chương 444: Tiến lùi đều khó

Chương Trước Chương Tiếp

Đảo Quân Sơn chiếm diện tích rất lớn, tương truyền hai phi tử Nga Hoàng của Thuấn Đế, Nữ Anh được chôn ở nơi này. Phía trên có khoảng lớn trúc đốm (*), cũng coi như nguồn gốc cái tên Tiêu Tương Nhi. Vì trời đổ mưa to, Tiêu Tương Nhi cũng không quá muốn lộ diện trước mặt người ngoài nên không có ý định đến tham quan.

Hứa Bất Lệnh và Ninh Ngọc Hợp cùng nhau tìm kiếm ở trên đảo Quân Sơn, bất tri bất giác lại đi tới lăng Tương Phi. Truyền thuyết quá mức xa xôi, nhìn thấy cũng chỉ là một tòa núi đất nhỏ, có phải chôn ở chỗ này không thì không thể nào biết được.

Dưới màn mưa rả rích, nam nữ cầm hai cái dù giấy, an tĩnh đi qua con đường trong rừng trúc. Một trước một sau, ngẫu nhiên nói chuyện với nhau vài câu, sau đó nhìn chung quanh giống như công tử phu nhân ra ngoài du ngoạn.

Mà sâu trong rừng trúc, Ninh Thanh Dạ khoác áo tơi nấp ở giữa lá trúc, nhìn hai hình bóng quen thuộc đi ở nơi xa. Tay nàng không kiềm được nắm chặt hơn một chút, trong đôi mắt lạnh nhạt rõ ràng có nhớ nhung. Nàng há mồm muốn gọi một tiếng nhưng ngẫm lại vẫn nhịn xuống.

Từ nhỏ Ninh Thanh Dạ đã ở cùng Ninh Ngọc Hợp. Hai người không tranh với đời ở Trường Thanh Quan mười năm. Từ đọc sách biết chữ đến truyền thụ võ nghệ, sớm chiều sống chung nương tựa lẫn nhau. Khi còn nhỏ nàng sợ hãi ở trên núi, đều là sư phụ ôm nàng ngủ, cảm tình với sư phụ rất sâu.

Sau khi mất phụ mẫu, Ninh Thanh Dạ coi sư phụ như người thân duy nhất trên đời. Nàng cũng từng nghĩ tới chỉ ở tiểu đạo quan non xanh nước biếc, cùng sư phụ bình thản sống cả đời.

Nhưng nàng và sư phụ đều biết, đây là chuyện không có khả năng. Một ngày nào đó cuộc sống bình thản của hai người sẽ bị phá vỡ.

Mẫu thân chết trên tay Lang Vệ, thù này cần phải báo. Mà Lệ Hàn Sinh là đầu sỏ gây nên tất cả tội này, cũng phải chết. Đến bây giờ Ninh Thanh Dạ không thể quên cái đêm tuyệt vọng mẫu thân chết đi kia, nương nàng chịu cực khổ cần có người trả giá.

Mà tuy rằng sư phụ xuất gia làm đạo sĩ, rời xa hồng trần và giang hồ nhưng nàng biết sư phụ cũng chưa bao giờ buông thù hận của Đường Gia, chưa từng nghĩ tới tránh ở đạo quan cả đời tham sống sợ chết.

Từ ngày bắt đầu lên Trường Thanh Sơn, hai thầy trò đều ngày đêm luyện công, dùng hết nỗ lực để mạnh hơn một chút. Dù không nói với nhau mục đích luyện võ nhưng trong lòng cả hai lại đều biết rõ.

Nàng dần dần trưởng thành. Một năm trước, nàng biết được bội kiếm của mẫu thân xuất hiện thành ở Trường An, cho nên không được sư phụ cho phép đã tự mình đi Trường An. Đây cũng là lần xa cách sư phụ lâu nhất của nàng.

Ninh Thanh Dạ rất nhớ sư phụ nhưng sớm hay muộn sẽ có lúc biệt ly. Hiện tại nàng đã dần dần quen, tình cảm của nàng với sư phụ không giảm đi chút nào, chẳng qua đoạn đường kế tiếp nàng phải tự đi một mình thôi.

Cũng giống như sau khi Ninh Ngọc Hợp nhìn thấy đòn sát thủ của Chúc Mãn Chi thì muốn học vậy. Ninh Thanh Dạ nghe được tin tức có thể mạnh lên, tất nhiên cũng sẽ cố gắng ra sức.

Nhưng nàng đến đảo Quân Sơn, không đơn giản là vì tìm kiếm ‘Bảo điển Thông Thiên’ trong lời đồn mà càng quan trọng là trả nhân tình. Khi còn nhỏ nàng được Tào Gia giúp một tay. Hiện giờ Tào Gia gặp nạn, tất nhiên nàng nghĩa vô phản cố. Cho dù Tào Gia uyển chuyển từ chối, nàng vẫn ở lại chỗ này thủ.

Ân oán này là việc riêng của nàng, không liên quan đến sư phụ. Cho nên nàng vẫn luôn không lộ diện, không muốn sư phụ bị kéo vào. Về phần công tử áo trắng bên cạnh sư phụ kia...

Giữa lá trúc rậm rạp, Ninh Thanh Dạ nhìn công tử tuấn lãng nơi xa kia, trong lúc lơ đãng lại nghĩ tới lần đó cưỡng hôn ở ngõ nhỏ. Đến bây giờ nàng cũng chưa nghĩ thông, vì sao lúc ấy chọc một kiếm trên người tên dê xồm đó, thế nhưng ngây ngốc đứng yên để mặc hắn gặm...

Nhưng dù sao chuyện đã qua, Ninh Thanh Dạ cũng đã sớm buông. Hứa Bất Lệnh có ân cứu mạng nàng, hiện giờ lại là sư đệ nàng. Nàng sẽ không lại đi tìm Hứa Bất Lệnh gây rối.

Hứa Bất Lệnh là thế tử phiên vương. hiện tại Ninh Thanh Dạ làm chuyện giang hồ cũng không muốn kéo Hứa Bất Lệnh vào. Tuy rằng nàng biết lấy thân phận địa vị của Hứa Bất Lệnh có khả năng trừ bỏ phiền toái cho Tào Gia. Nhưng chuyện của người giang hồ nên dùng cách của người giang hồ giải quyết. Nếu kéo triều đình vào thì sẽ thay đổi...

Ninh Thanh Dạ nghiêm túc suy tư lúc lâu. Cho đến khi hai bóng dánh biến mất ở cuối tầm mắt, nàng mới chớp chớp mắt nhảy xuống đất, lẻ loi một mình ẩn vào trong rừng trúc...



Tổ trạch Tào Gia, theo thế tử Túc Vương bỗng nhiên tới chơi, không khí hơi thay đổi.

Người giang hồ đều là nhân tinh. Nói rời khỏi giang hồ, dù sao cũng không có khả năng thật sự biến thành anh nông dân trồng trọt, năng lực phán đoán thế cục không hề giảm đi chút nào.

Sau khi Tào Cừ Dịch đưa tiễn Hứa Bất Lệnh thỉ một mình đi tới từ đường phía sau Tào Gia.

Tào Gia truyền thừa mấy trăm năm, linh vị tổ tiên thờ cúng trong từ đường liếc mắt một cái cũng khó có thể đếm được hết. Trên đài cao trước linh vị, còn đặt hơn mười danh kiếm. Đều là bội kiếm của các đời gia chủ Tào Gia, ở giữa là danh kiếm Trạm Lô được sử sách tốn bao nhiêu giấy mực ghi lại. Trên chuôi kiếm treo một chuỗi tua kiếm, ngọc bích xanh biếc trong suốt ở dưới ánh nến phản xạ ra ánh sáng nhàn nhạt.

Trên mặt đất phía trước bảo kiếm đặt một cái đệm hương bồ, lão giả tuổi trên sáu mươi ngồi xếp bằng trên đệm. Hắn mặc áo vải màu đen bình thường, khóe mắt sắc bén mơ hồ còn có thể nhìn ra phong tư oai phong giang hồ năm đó.

Tào Cừ Dịch đóng cửa từ đường lại, đi vào bên người trưởng huynh, nhẹ giọng nói:

- Thế tử Túc Vương đã đi rồi, hỏi thăm tung tích của Ninh Thanh Dạ, còn hai lần dặn dò ta để ý Đả Ưng Lâu. Theo lời nói có lẽ hắn biết là ai đến, cảm thấy Tào Gia không phần thắng nào.

Ngồi ở đệm hương bồ là Tào Cừ Giản gia chủ đương nhiệm Tào Gia. Vào mười năm trước, thời mà hào hiệp như mây, võ nghệ của Tào Cừ Giản không bằng đám kiêu hùng đứng đầu như Chúc Trù Sơn, Tư Đồ Nhạc Tẫn, có hơi yếu. Bởi vậy thanh danh của hắn vẫn luôn không lớn, trong miệng tiên sinh kể chuyện cũng rất ít nói đến.

Nhưng nói Tào Cừ Giản võ nghệ yếu là so sánh với thân phận chưởng quản Tào Gia của hắn mới có chút không xứng, không bằng các đời tổ tiên kiêu hùng. Thật sự luận tài võ cao thấp, có thể chấp chưởng Tào Gia Quân Sơn, ít nhất hắn cũng đứng đầu đám người cùng lứa với Chúc Trù Sơn trên giang hồ.

Đôi mắt Tào Cừ Giản nhìn chằm chằm vào dây tua kiếm kia, nghe thấy đệ đệ nói, khuôn mặt già nua thêm tiêu điều:

- Thù cha con báo, cha thiếu nợ thì con trả, ân ân oán oán không ngừng nghỉ, chưa bao giờ có thể thanh toán xong hết. Một kiếp này sớm hay muộn cũng sẽ đến. Nếu Đả Ưng Lâu dám đến đây, chắc chắn là sư tử vồ thỏ, có nắm chắc ăn Tào Gia ta.

Nhị đương gia Tào Cừ Dịch đứng ở phía sau nhìn dây tua kiếm kia:

- Bị người ta tìm tới cửa. Nếu thật sự tìm quan phủ, quan phủ không quản được thì cũng không thể đứng yên mặc người giết... Nếu không cứ đưa dây tua kiếm này cho Đả Ưng Lâu, cũng bớt cho bọn họ lấy lý do đến đòi.

Tào Cừ Giản thở dài:

- Đả Ưng Lâu không đơn giản là vì tua kiếm. Lâu như vậy họ không ra tay, là đang đợi. Ân oán năm đó thiếu, chỉ dùng đầu ta là không đủ trả.

- Hạ tư thái cho Đả Ưng Lâu mặt mũi, muốn cái gì cho cái đó đều không được ư?

- Bối phận, quy củ giang hồ đều thành lập ở trên thân kiếm. Trong tay không có kiếm, mặt mũi đáng giá mấy đồng đâu. Đả Ưng Lâu căn bản không để trên dưới Tào Gia chúng ta vào mắt.

- Chung quy chúng ta là người giang hồ. Nếu không lui ra được, thật sự không được thì lại vào giang hồ, đất Sở vẫn có tiếng nói của Tào Gia...

Đại đương gia Tào Cừ Giản lắc lắc đầu:

- Từ khi Tào Anh đầu nhập triều đình, Tào Gia ta đã không phải người giang hồ. Rời khỏi giang hồ có thể kéo dài hơi tàn, nắm kiếm, tới giết chúng ta sẽ không chỉ là Đả Ưng Lâu. Tập Trinh Ti giết bao nhiêu người, thù đều đến tính một phần trên Tào Gia... Là ta tạo nghiệt, không trách được ai.

Tào Cừ Dịch cau mày, suy tư thật lâu:

- Nếu không dứt khoát đầu nhập triều đình, nội tình Tào Gia còn đó. Có thế nào địa vị cũng cao hơn Đường Giao...

- Việc này đừng vội nhắc lại.

- ...

Nhị đương gia Tào Cừ Dịch do dự, lại cũng chỉ có thể than nhẹ một tiếng, xoay người ra khỏi từ đường Tào Gia...

Trúc đốm: Hay còn gọi là trúc Tương Phi. Tương truyền Vua Thuấn đi tuần ở Thương Ngô bị băng hà, hai tức phụ Vua Thuấn thương chồng than khóc ở khoảng giữa Trường Giang và Tương Giang nước mắt vẩy lên cây trúc, từ đó da trúc có đốm.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)