Thế Tử Thật Hung

Chương 443: Thiết phán quan

Chương Trước Chương Tiếp

Ninh Ngọc Hợp nghe được Tào Cừ Dịch nói hiển nhiên có chút bất ngờ.

Giang hồ là giang hồ, trước nay đều phân rõ giới hạn với triều đình. Đầu nhập vào triều đình sẽ bị coi là tay sai, không ít người giang hồ bị triều đình bắt, đừng nói bán đứng huynh đệ, đến cả tin tức về đối thủ cũng không nói nửa chữ.

Tào Gia có thể có địa vị cao cả trên giang hồ, tất nhiên coi trọng quy củ giang hồ. Nếu không thì không thể làm mọi người tin phục. Nói làm tay chân môn khách cho quan lại Vương Hầu thì còn có khả năng. Người giang hồ dựa vào này ăn cơm, trực tiếp làm quan là hỏng quy củ rồi. Giống như ca ca làm huyện thái gia, đệ đệ ở huyện giết người phóng hỏa. Quan triều đình kia là làm không được nữa, càng không cần nói đến giang hồ lấy tín nghĩa làm cơ sở.

Ninh Ngọc Hợp có thể bất ngờ như vậy, đã nói rõ người biết chuyện này cực ít.

Hứa Bất Lệnh suy tư, tiếp tục hỏi:

- Lệnh chất làm việc gì ở nha môn?

Tào Cừ Dịch nâng chung trà lên nhấp một ngụm, suy tư lúc lâu rồi lắc lắc đầu:

- Chất tử kia của ta, mười năm trước đã bị đuổi ra khỏi gia môn, sửa lại dòng họ. Hắn tên Tống Anh. Nói vậy chắc thế tử đã từng nghe nói chứ?

- Thiết Phán Quan Tống Anh?

Ninh Ngọc Hợp nghe thấy tên này hơi ngây ra.

Hứa Bất Lệnh thì khẽ nhíu mày. Hắn tất nhiên đã nghe nói về Tống Anh. Ba chủ quan Tập Trinh Ti, Trương Tường là đối ngoại, chức trách chủ yếu là tọa trấn Kho Công Văn cõng nồi cho Hoàng Đế; Lão Ất nắm giữ tổ chức tình báo, hàng năm nấp trong chỗ tối, là tai mắt của Hoàng Đế. Mà còn có một người, bên ngoài hành tẩu thiên hạ kinh sợ giang hồ, là tay chân bên ngoài của Thiên tử, tên là Tống Anh.

Giang hồ Đại Nguyệt, chỉ bên ngoài đã có Tư Đồ Nhạc Tẫn, Trần Đạo Tử, Chúc Lục, Lệ Hàn Sinh, vân vân… một đống lớn thiên chi kiêu tử, người giấu trong chỗ tối lại càng nhiều. Triều đình dùng tay chân để kinh sợ giang hồ yêu cầu thấp nhất cũng phải không sợ những người này.

Lai lịch Tống Anh tương đối thần bí, thiết ưng săn lộc qua đi lặng yên xuất hiện. Hắn mang theo Lang Vệ truy nã tội phạm quan trọng ở trên giang hồ, chỉ cần tìm được người trên cơ bản không thể chạy thoát. Hắn ngay tại chỗ tử hình, thủ đoạn còn tàn nhẫn hơn cả người giang hồ, cho nên được gọi là ‘Thiết Phán Quan’.

Tống Anh giết người cũng không nhiều. Dù sao cũng không mấy người có thể làm hắn tự mình ra tay bắt, nhưng mười mấy đầu người giang hồ kiêu hùng, đủ để cho Tống Anh nổi khắp giang hồ làm người nhắc tới là biến sắc.

Hứa Bất Lệnh vẫn luôn ở Trường An, chưa từng gặp Tống Anh. Tình báo của hắn cũng chỉ có đôi câu, đến cả diện mạo tin tức đều không có, càng không cần phải nói lai lịch. Nghe nói Tống Anh là người Tào Gia đảo Quân Sơn, hắn cũng có chút kinh ngạc.

Nhưng nghe thấy tin tức này, đến bây giờ Hứa Bất Lệnh mới hiểu vì sao Tào Gia bỗng nhiên rời khỏi giang hồ. Tống Anh là thủ lĩnh Tập Trinh Ti. Hắn giết là người giang hồ, mà Tào Gia ở trên giang hồ đức cao vọng trọng, hai bên hiển nhiên không thể cùng tồn tại. Theo quy củ của người giang hồ thì phải đến thanh lý môn hộ.

Nhưng loại nhân vật cấp bậc như Tống Anh này, Tào Gia hiển nhiên không rũ sạch được. Mà Tào Gia ở thiết ưng săn lộc thành công giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang mà không chịu tai ương, chỉ e cũng có liên quan đến Tống Anh.

Không trách được Đả Ưng Lâu chạy tới đối phó Tào Gia. Có tầng quan hệ này, không diệt cả Tào Gia đã là nói đạo nghĩa rồi...

Hứa Bất Lệnh có thể nghĩ đến. Ninh Ngọc Hợp tất nhiên cũng nghĩ đến, tôn kính trong mắt nàng phai nhạt vài phần. Dù sao so với hai nhà Lục, Chúc thà gãy chứ không chịu cong, hai nhà Tào, Đường ép dạ cầu toàn thật sự quá trơ trẽn. Người Tào Gia dẫn đầu bắt giết bằng hữu giang hồ cầu toàn thì càng quá quắt hơn.

Tào Cừ Dịch có thể làm đương gia ở Tào Gia, ánh mắt tuyệt đối sắc bén. Hắn nhìn ra ý tưởng của hai người, lắc đầu khẽ thở dài:

- Đây là việc riêng của Tào Gia. Mời thế tử trở về đi.

Hứa Bất Lệnh nở nụ cười. Hắn không phải người giang hồ, tất nhiên cũng không có cảm giác khinh thường như Ninh Ngọc Hợp. Nhiều lắm hắn chỉ cảm thấy Tào Gia không phúc hậu. Nhưng hắn từng nghe Thanh Hư chân nhân, Ninh Thanh Dạ là gia chủ Tào Cừ Giản của Tào Gia lén chạy tới núi Võ Đang cầu xin bảo vệ. Thanh Hư chân nhân đánh giá với hắn cũng không tồi, cho nên không thể bởi vì đôi câu vài lời đã thấy rõ Tào Gia. Có lẽ tình huống ngay lúc đó tương đối phức tạp.

Nghe được manh mối về Ninh Thanh Dạ, Tào Gia bị Đả Ưng Lâu nhằm vào cũng là chuyện có nguyên nhân. Sau khi Hứa Bất Lệnh hiểu rõ, hắn không ở lâu, đứng dậy cáo từ. Nhưng trước khi đi, Hứa Bất Lệnh vẫn dặn dò một câu:

- Thôn trang nhiều người già, phụ nữ và trẻ em như vậy. Tào viên ngoại vẫn nên để ý chút, có chút vật nhỏ râu ria, cho thì cho, không cần lấy an nguy đi đánh cuộc.

Tào Cừ Dịch đứng dậy tiễn khách, lắc đầu thở dài:

- Nếu có thể bỏ tiền tiêu tai, Tào mỗ cũng không muốn làm phiền tri châu đại nhân. Đa tạ thế tử quan tâm.

Hứa Bất Lệnh không nhiều lời nữa mà cùng Ninh Ngọc Hợp đi ra khỏi Tào Gia. Hai người đi đến mấy thôn xóm gần thôn trang tìm kiếm chỗ Ninh Thanh Dạ đặt chân.

Ninh Ngọc Hợp ở trong phòng khách yên lặng không nói một lời. Hiện tại ra cửa, nàng có chút không nhịn được, đi dưới dù Hứa Bất Lệnh, nhíu mày nói:

- Lệnh Nhi, thế mà Tống Anh lại là người Tào Gia. Ta vốn đang không tin lời đồn Tào Gia cấu kết với quan phủ. Quả nhiên lời đồn sẽ không có gió mà nổi lên...

Hứa Bất Lệnh nghĩ về tin tức vừa rồi, dò hỏi:

- Sư phụ, ngươi biết Thanh Dạ đến núi Võ Đang như thế nào không?

Ninh Ngọc Hợp nghe thấy cái này, hơi trầm mặc. Nàng quay đầu lại nhìn Tào Gia Trang rồi mới nhỏ giọng nói:

- Thanh Dạ lén nói với ta rồi. Là Tào Cừ Giản mang theo nàng tìm đạo trưởng Thanh Hư. Lúc ấy Tào Gia đã tỏ vẻ không nhúng tay vào chuyện giang hồ cho nên chuyện này tuyệt đối không thể nói ra ngoài. Ta còn vẫn luôn tưởng Tào Gia bị buộc bất đắc dĩ mới rời khỏi giang hồ, không ngờ... Nhưng mà nếu bọn họ đầu phục triều đình, vì sao còn muốn giúp Thanh Dạ?

Hứa Bất Lệnh lắc lắc đầu:

- Có lẽ chuyện tương đối phức tạp, liên lụy đến Tập Trinh Ti. Ta là thế tử phiên vương, cũng không tiện nhúng tay vào chuyện quan phủ này. Sau khi tìm được Thanh Dạ thì chúng ta rời đi, để Tào Gia tự xử lý.

- Lệnh Nhi! Ngươi biết là người của Đả Ưng Lâu đến là ai à?

Hứa Bất Lệnh do dự rồi nhẹ giọng nói:

- Kiếm Thánh Chúc Lục.

- !?

Ninh Ngọc Hợp hơi dừng bước. Nàng kinh ngạc nghiêng đầu đầy khó hiểu:

- Phụ thân của Mãn Chi? Sao Chúc Lục lại ở ở Đả Ưng Lâu... Xong rồi! Lần này chỉ sợ Tào Gia chạy trời không khỏi nắng. Theo tác phong của Đả Ưng Lâu, diệt cả Tào Gia cũng đều có khả năng...

Hứa Bất Lệnh có chút bất đắc dĩ:

- Đừng suy nghĩ vớ vẩn! Lệ Hàn Sinh đến đây cũng vậy thôi. Tào Gia một lần nữa cầm kiếm thì không ai diệt được, không cầm kiếm thì cũng không thể đứng yên để mặc người giết, bị ép quá ắt sẽ phản kháng. Chỉ sợ Đả Ưng Lâu dốc toàn bộ lực lượng, Lệ Hàn Sinh Chúc Lục cùng nhau tới. Ta đây cũng không cứu được, thần tiên đến cũng vô dụng.

- Cũng phải... Thanh Dạ ở chỗ này. Lệ Hàn Sinh chắc chắn sẽ không lộ diện... Thôi, tìm Thanh Dạ trước đi...

Ninh Ngọc Hợp tạm thời buông nghi hoặc nỗi lòng xuống, cùng Hứa Bất Lệnh đi đến thôn xóm phụ cận.

Dù giấy không quá lớn, có thể do Hứa Bất Lệnh nhíu mày trầm tư, dù theo bản năng nghiêng sang bên Ninh Ngọc Hợp che đậy váy trắng kín mít, bên vai phải của hắn lại dính nước mưa.

Ninh Ngọc Hợp mới rồi có tâm sự không chú ý. Lúc này nàng nhận ra, trong lòng hơi ấm áp, dịch gần lại một chút, khẽ đẩy dù sang bên Hứa Bất Lệnh.

Hai người cùng tránh dưới dù, quanh thân là hồ nước cùng màn mưa khói sóng lượn lờ, cảnh tượng vô cùng đẹp.

Sau khi Hứa Bất Lệnh nhận ra, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía chiếc dù giấy không mở ra trong tay Ninh Ngọc Hợp.

Ninh Ngọc Hợp phát hiện ánh mắt của Hứa Bất Lệnh. Nàng cúi đầu nhìn lại, gương mặt bình tĩnh hơi cứng đờ. Nàng hơi đỏ mặt lại nhanh chóng biến mất. Sau đó nàng im lặng bung dù, hơi dịch xa ra chút, tự mình đi ở phía trước...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)