Thế Tử Thật Hung

Chương 442: Tào gia

Chương Trước Chương Tiếp

Đi vào Tào Gia Trang sâu trong đảo Quân Sơn, Hứa Bất Lệnh thông báo thân phận với quản sự Tào Gia. Tất nhiên báo là ‘Thế tử Túc Vương’ mà không phải ‘Hứa Bất Lệnh Túc Châu’.

Nếu không có thân phận giang hồ, nghiêm khắc mà nói Tào Gia chỉ là hương thân, nghĩ thôi cũng biết có chênh lệch thế nào với nhà Vương Hầu. Quản sự mạnh mẽ cản người ngây ra, chần chờ một lát, vẫn cung kính mời Hứa Bất Lệnh và Ninh Ngọc Hợp hộ vệ vào tổ trạch Tào Gia.

Hứa Bất Lệnh và Ninh Ngọc Hợp ngồi ở trong phòng khách, đánh giá tường cao ngói đỏ đại trạch Tào Gia. Một đường đi tới gặp qua không ít người, cho dù kệ binh khí, cọc hoa mai và các đồ vật thường dùng tập võ đều biến mất tăm. Ngươi có tuổi của Tào Gia có thể từ bước chân hô hấp trông được căn cơ tập võ, tiểu hài tử lại hoàn toàn không có một chút căn cơ nào. Có thể thấy được Tào Gia rời khỏi giang hồ dứt khoát ra sao.

Làm đại gia tộc truyền thừa mấy trăm năm, nhân khẩu Tào Gia vẫn là rất đông. Nhà cửa thôn trang liên miên, không dưới ngàn người ở. Còn xây dựng học đường, có lão phu tử ở trong đó dạy học, xa xa có thể nghe thấy tiếng đọc sách hỗn loạn trong màn mưa.

Hứa Bất Lệnh bưng chén trà, an tĩnh chờ đợi một lát. Nghe được tin tức, người Tào Gia bước nhanh vào phòng khách. Cầm đầu là một lão nhân ăn mặc kiểu viên ngoại lang, diện mạo tương đối phúc hậu, vừa vào cửa đã cúi người hành lễ:

- Thảo dân Tào Cừ Dịch bái kiến thế tử Túc Vương.

Ninh Ngọc Hợp nghe thấy cái tên này thì kinh ngạc, nàng không ngờ Nhị đương gia Tào Gia đảo Quân Sơn trực tiếp lộ mặt. Tào Gia đến nay vẫn danh chấn giang hồ, là quái vật khổng lồ mà tất cả khách giang hồ đều là khó có thể nhìn lên. Mà Tào Cừ Dịch trước kia phụ trách liên lạc nhân mạch bốn phương, đó là đối ngoại bên ngoài Tào Gia. Có thể ngồi cùng bàn hắn đều là người cầm đầu các đại môn phái thế gia. Đường Giao gặp mặt cũng phải làm lễ vãn bối, địa vị giang hồ cao thế nào không cần nói cũng hiểu.

Võ nghệ Ninh Ngọc Hợp rất cao không sai, nhưng tính địa vị giang hồ thì nàng chỉ là tiểu đạo sĩ được núi Võ Đang che chở. Uy tín, trải nghiệm đều không có. Tính theo gia thất bối cảnh, nàng là ‘khuê nữ’ của Đường Giao còn không cao bằng Chúc Mãn Chi có phụ thân là Kiếm Thánh. Tính theo tuổi tác càng không cần phải nói, chỉ có thể ngang hàng với cháu gái Tào Cừ Dịch, căn bản không có trọng lượng.

Nhìn thấy Nhị đương gia Tào Gia chỉ xuất hiện trong lời đồn, Ninh Ngọc Hợp đứng dậy, nghiêm túc hành lễ:

- Vãn bối Ninh Ngọc Hợp, bái kiến Tào viên ngoại.

Hứa Bất Lệnh ngồi ở ghế trên không đứng dậy, giơ tay chỉ về chủ vị bên cạnh:

- Tào viên ngoại không cần đa lễ. Ta đi ngang qua Nhạc Dương, chỉ tùy tiện lại đây nhìn xem.

Tào Cừ Dịch một đầu hoa râm, dáng vẻ tương đối phúc hậu thoạt nhìn càng giống thương nhân. Hắn ngồi xuống chủ vị, mỉm cười khách khí nói:

- Thế tử đích thân tới hàn xá, thật sự làm Tào mỗ thụ sủng nhược kinh. Ta đã để tiện nội chuẩn bị yến hội, đợi lát nữa mời tri châu đại nhân đến đón gió tẩy trần cho thế tử...

Lời nói nóng bỏng, thậm chí mang theo vài phần a dua nịnh hót, làm người ta rất khó tưởng tượng lão nhân béo ục ịch trước mặt này đã từng là ở người nắm quyền Tào Gia oai phong một cõi trên giang hồ.

Hứa Bất Lệnh mang theo nụ cười lạnh nhạt, nhẹ nhàng nâng tay:

- Ta đến Nhạc Dương vốn là đơn giản mà đi, mời tri châu đến thì hơi quá. Tào viên ngoại không cần tốn kém như thế.

Tào Cừ Dịch sờ sờ chòm râu, gật đầu nói:

- Uy danh của Hứa lão tướng quân, thảo dân chính mắt được thấy. Năm đó ta mới bảy tám tuổi, Hứa lão tướng quân mang theo binh mã xuôi Nam đi ngang qua Nhạc Dương. Ta may mắn qua được gặp một lần, thoáng cái đã hơn 60 năm...

Rất quen thuộc nói chuyện phiếm, Hứa Bất Lệnh không thất lễ, giọng điệu ôn hòa nói chuyện với nhau.

Ninh Ngọc Hợp quy củ ngồi ở bên cạnh. Nàng thật sự không thể coi Tào Cừ Dịch trở thành viên ngoại bình thường. Điều này giống như coi Giả công công trở thành tiểu thái giám không có địa vị gì vậy. Chỉ cần biết thân phận thì không thể ngồi được, bởi vậy nàng vẫn luôn không nói chuyện.

Sau khi Tào Cừ Dịch nói vài câu chuyện phiếm thì cung kính dò hỏi ý đồ đến của hai người.

Hứa Bất Lệnh cười:

- Ta ở Trường An có một người bạn tên Ninh Thanh Dạ. Trước đó vài ngày nàng đến Nhạc Dương du ngoạn, mất đi tin tức. Bên quan phủ không có tin tức, cho nên muốn hỏi Tào viên ngoại xem có từng gặp nàng không?

Biết Tào Gia không muốn liên lụy đến chuyện giang hồ, những lời này hắn hoàn toàn lấy thân phận bình dân áo vải nói, có thể nói thực sự suy nghĩ cho Tào Gia.

Tào Cừ Dịch biết rõ tâm tư của Hứa Bất Lệnh nên không chần chờ, lắc lắc đầu nói:

- Chắc thế tử cũng biết. Trước kia Tào Gia là người giang hồ, mười năm trước đã lui, không hề hỏi đến chuyện giang hồ. Trước đó vài ngày có cô nương họ Ninh đến đây, tương đối thẳng tính nói có giặc cướp theo dõi Tào Gia, phải làm hộ vệ cho Tào Gia. Lúc ấy Tào mỗ từ chối, cô nương kia không quay lại nữa, nhưng mà có xuất hiện vài lần ở chợ.

Nghe thấy lời này, Ninh Ngọc Hợp lập tức biết là thật, không có giấu giếm. Bởi vì điều này rất phù hợp với phong cách hành sự của Ninh Thanh Dạ.

Từ nhỏ Ninh Thanh Dạ lớn lên ở đạo quan, không được học nhiều đạo lý đối nhân xử thế, làm người tương đối thẳng thắng.

Giống như ở hẻm đá xanh, sau khi phát hiện Tôn lão nhân bị Tam Tài trộm bạc, nàng tự bỏ tiền túi để bạc lại cho Tôn lão nhân. Nàng xuất phát từ thiện ý không phải là sai nhưng lại quá trực tiếp, không suy xét đến vấn đề Tôn chưởng quầy có nhận hay không.

Ninh Thanh Dạ là Ninh Ngọc Hợp nuôi lớn, nên Ninh Ngọc Hợp rất hiểu tính nàng. Chắc chắn là sau khi nghe nói về chuyện của Tào Gia, nàng lập tức đi gõ cửa nói Tào Gia gặp nạn, nàng muốn hỗ trợ, Tào Gia tất nhiên là sẽ không đồng ý.

Nếu Ninh Thanh Dạ thật sự đã đến Tào Gia, vậy chắc chắn cũng không đi. Có lẽ là nàng chờ ở phụ cận, muốn hỗ trợ Tào Gia.

Sau khi Ninh Ngọc Hợp biết tình hình, nàng liếc Hứa Bất Lệnh ra hiệu có thể rời đi.

Nhưng Hứa Bất Lệnh cũng không có ý đứng dậy. Sau khi nghe thấy Tào Cừ Dịch trả lời, hắn mỉm cười nói:

- Ta cũng nghe nói trong thành có một đám giặc cướp theo dõi Tào Gia, hình như không đơn giản.

Tào Cừ Dịch thở dài, nhìn đại trạch Tào Gia:

- Cây to đón gió, có chút của cải ắt sẽ bị theo dõi. Không nhọc thế tử lo lắng, ta đã báo quan. Tri châu đại nhân đã điều không ít bộ khoái đến đây, chắc sẽ không có việc gì.

Đây là cách làm bình thường nhất của bình dân áo vải. Tào Gia cũng thật sự báo quan, nha môn thật sự phái mấy bộ khoái lại đây.

Nhưng hiển nhiên điều này không có chút ý nghĩa nào. Đừng nói mấy bộ khoái run bần bật tuần tra thôn trang, mặc dù là điều một ngàn quân đội lại đây thủ, Chúc Lục muốn giết ai thì giết người đó, còn không tính các cao thủ khác của Đả Ưng Lâu.

Hứa Bất Lệnh biết người đến là Chúc Lục, Tào Gia chạy trời không khỏi nắng. Hắn suy tư, nhẹ giọng nói:

- Nghe nói kẻ cắp không phải loại bình thường. Sao nhà Tào viên ngoại chọc phải đám giặc cướp này?

Tào Cừ Dịch làm Nhị đương gia Tào Gia, tâm tư cực kỳ kín đáo. Hắn tất nhiên nghe ra ý trong lời này: Ta biết người tới là ai. Sao các ngươi đắc tội Đả Ưng Lâu?

Nụ cười của Tào Cừ Dịch cứng lại. Hắn hơi suy tư:

- Ha hả... Mặc kệ là ai tới, một đám bình dân áo vải Tào Gia cũng không cầm nổi đao, còn phải dựa vào quan phủ. Về phần tại sao đắc tội giặc cướp thì thật ra khó mà nói. Đại chất tử của ta làm việc trong nha môn, bắt không ít giặc cướp cho nên cũng đắc tội không ít người.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)