Thế Tử Thật Hung

Chương 441: Đảo quân sơn

Chương Trước Chương Tiếp

Theo người đội thuyền, đi tới lầu Nhạc Dương xa xa đã nhìn thấy đảo Quân Sơn.

Hứa Bất Lệnh từ trên thuyền xuống dưới, nhìn quảng trường lớn phía sau bến đò, trong lòng còn có chút thất vọng.

Trước khi Tào Gia đảo Quân Sơn chưa để toàn tộc thoái ẩn, địa vị và thanh danh ở trên giang hồ đều rất lớn. Trong lịch sử lúc cường thịnh nhất, bảy hai đỉnh bảy hai hào hiệp, lấy lực một nhà chống lại nửa giang hồ, là đối tượng các chư hầu mượn sức.

Theo loạn thế bình ổn, các nước lớn nhỏ dần dần từng bị xâm chiếm. Hoàng quyền mạnh mẽ tất nhiên áp chế thế lực giang hồ và giai cấp quý tộc môn phiệt cầm đầu, thế gia có thể chi phối thiên hạ trực tiếp biến mất.

Dù vậy, phong trào tập võ thịnh hành Trung Nguyên, Tào Gia đảo Quân Sơn và các thế lực giang hồ vẫn có lực thống trị không gì sánh kịp. Có đôi khi pháp lệnh triều đình thật sự không bằng đại lão giang hồ nói một câu. Lấy ví dụ, như triều đình không cho người ở quanh hồ Động Đình buôn bán tàng trữ muối. Tiểu thương bí quá hoá liều căn bản sẽ không quan tâm. Mà Tào Gia không cho buôn bán tàng trữ muối, tám trăm dặm quanh hồ Động Đình sẽ không có một thuyền nào dám vận chuyển tàng trữ muối. Đây quy củ giang hồ.

Nhưng trên thực tế, Tào Gia căn bản sẽ không chặt đứt tài lộ của người giang hồ, thậm chí còn tăng thêm che chở.

Cũng đúng là bởi vậy, thế gia giang hồ như Chúc, Lục, Tào, vân vân…, mới bị diệt sạch ở trong săn lộc thiết ưng.

Hiện giờ đảo Quân Sơn, sớm đã không còn cảnh tượng kiếm hiệp đầy đường như trên sách. Giải Kiếm Các gửi binh khí ở cửa vào quảng trường đã đổi thành cửa hàng đặc sản địa phương. Mà nhà cửa cung cấp cho người giang hồ chỗ đặt chân cư trú cũng biến thành chợ. Kiến trúc duy nhất còn tàn lưu thời kỳ khí phái năm đó khi Tào Gia cường thịnh có lẽ cũng chỉ có một mặt vách tường vẽ rồng ở cuối quảng trường; dài khoảng mười trượng, cao ba trượng sáu. Bên trong màn mưa liếc mắt một cái giống như giao long chiếm cứ tám trăm dặm Động Đình, sắp thuận gió mà lên.

Chỉ tiếc, hiện tại trên mặt tường vẽ rồng ẩn dưới vực sâu này cũng treo lưới đánh cá.

Hứa Bất Lệnh cầm dù giấy đi ở trên đường quảng trường rộng lớn, mơ hồ còn có thể nhìn thấy dấu vết đao kiếm tích lũy qua mấy trăm năm dưới mặt đất. Nhưng bên đường chỉ còn lại có lực phu đẩy xe con dầm mưa và tiểu nhị mặt ủ mày ê đứng ở cửa nhìn thời tiết.

Ninh Ngọc Hợp cầm dù giấy màu trắng đi ở bên cạnh Hứa Bất Lệnh, sâu kín thở dài:

- Năm đó, lúc ta chạy trốn tới đất Sở, nơi này còn rất náo nhiệt. Trên đảo không cho phép động võ. Bang phái phố phường, thế lực giang hồ đều ở chỗ này nói chuyện. Cái sân khấu ở trung tâm kia vốn là đài luận võ. Mỗi năm một lần đại hội võ lâm, ước mơ tha thiết của hào hiệp trẻ tuổi đất Sở là được đánh một trận ở trên đó. Thanh Hư chân nhân, Trần Đạo Tử, Tư Đồ Nhạc Tẫn, vân vân…, trước kia đều từng lộ mặt ở đây... Bách Thương Nhai của Lục Gia Đông Hải, Quỷ Môn Quan Phong Lăng Độ, Kiếm Môn Chúc Gia đều giống nhau. Chỉ tiếc hiện tại đã không còn...

Ninh Ngọc Hợp sinh ra ở thế gia giang hồ, cũng lớn lên ở trên giang hồ. Tình cảm của nàng với giang rất sâu. Mà những khách giang hồ trẻ tuổi đó đến nay vẫn đang tìm kiếm loại mùi vị giang hồ nói không rõ này.

Cũng giống như Chúc Mãn Chi tránh ở dưới dù của Hứa Bất Lệnh, lúc này rất mất mát thở dài:

- Lần trước đến đây, ta dựa theo lời tiên sinh kể chuyện nói tìm thanh kiếm trong Giải Kiếm Các. Kết quả bên trong đặt toàn là con cua, hàng khô. Ta còn kỳ quái sao con cua có thể đánh người, dùng càng cua à...

Dạ Oanh đi ở bên cạnh, hơi nghi hoặc:

- Biển hiệu bên ngoài lớn như vậy, ngươi không nhìn thấy à?

- Kể chuyện cười thôi...

Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười cười, ngăn Tiểu Mãn Chi nói chuyện cười lại, nhìn về bảy hai đỉnh Quân Sơn ở phía trước:

- Được rồi! Bắt đầu làm việc đi. Chia nhau hành động, buổi tối gặp ở trên thuyền.

Chúc Mãn Chi từng làm bộ khoái, mỗi ngày bắt trộm. Đối với chuyện tìm người này, nàng còn thông thạo hơn Hứa Bất Lệnh. Nàng lập tức đi cùng Dạ Oanh, mang theo bốn môn khách Vương phủ vào trong chợ, hỏi thăm tin tức từng nhà.

Đảo Quân Sơn rất lớn, chỉ dựa vào vài người hỏi thăm khắp nơi muốn tìm một cao thủ giang hồ đến không bóng đi không hình chắc chắn không dễ dàng. Phương pháp của Hứa Bất Lệnh trực tiếp hơn một chút, hắn và Ninh Ngọc Hợp đi thẳng vào tổ trạch Tào Gia ở sâu trong đảo Quân Sơn.

Trong màn mưa sáng sớm, Hứa Bất Lệnh và Ninh Ngọc Hợp sánh vai mà đi. Thấy Hứa Bất Lệnh chuẩn bị trực tiếp đi hỏi Tào Gia, Ninh Ngọc Hợp đi ở phía trước, nhẹ giọng khuyên can:

- Lệnh Nhi, Tào Gia đã phong kiếm lui khỏi giang hồ, không hề hỏi đến chuyện giang hồ. Chúng ta tùy tiện tới cửa không tốt lắm.

Ninh Ngọc Hợp đã từng hỏi thăm. Nàng không đến Tào Gia cửa bái phỏng, không phải không thể được mà là không thích hợp.

Rời khỏi giang hồ không chỉ là nói một câu đơn giản như vậy, không hề đánh giết thì thật dễ dàng, muốn cắt đứt các loại liên hệ thế lực như mạng nhện lại khó hơn lên trời.

Cũng giống như quan trường, một quan to triều đình cáo lão hồi hương không xử lý công vụ nữa thì không được coi là rời khỏi quan trường. Chỉ cần lực ảnh hưởng còn đó, môn sinh, đồng liêu còn ở quan trường. Chỉ cần lời nói còn có tác dụng thì hắn không được coi là rời khỏi triều đình. Trên thực tế căn bản là không ai có thể lui ra ngoài.

Rời khỏi giang hồ cũng giống vậy. Lên càng cao càng khó toàn thân mà lui. Chỉ cần ở trên giang hồ còn có lực ảnh hưởng, nói ra có người nghe, có người cho hắn mặt mũi. Vậy hắn chính là người giang hồ, đừng nói phong kiếm, có chặt tay mình cũng không thay đổi được sự thật này.

Đây là vì sao người giang hồ có thể quay về lối cũ rất ít, mà lui ra ngoài toàn bộ là mai danh ẩn tích quy ẩn núi rừng.

Tào Gia rời khỏi giang hồ, lui rất thuần túy, đóng cửa phong kiếm đoạn tuyệt tất cả quan hệ trên giang hồ. Nói ra có người nghe vậy không nói lời nào, đúng hạn nộp thuế, có chuyện tìm quan phủ, đến cả phương pháp kiếm tiền nuôi gia đình cũng đều đổi thành trồng trọt bán cua.

Thầy trò Ninh Ngọc Hợp là người giang hồ, tới cửa bái phỏng cho dù chỉ là hỏi thăm tin tức cũng thuộc về chuyện giang hồ. Ninh Ngọc Hợp hiển nhiên không muốn làm Tào Gia khó xử.

Hứa Bất Lệnh hiểu rõ ý của Ninh Ngọc Hợp. Lăn lộn xã hội đen một ngày, cả đời sẽ đều là xã hội đen. Hắn khẽ cười, lắc đầu nói:

- Ta lại không phải người giang hồ. Đường đường thế tử Túc Vương, đến nhà dân chúng thực địa khảo sát, nhìn xem năm nay thu hoạch như thế nào, an ủi hương thân phụ lão, có vấn đề gì à?

- À…

Ninh Ngọc Hợp ngây ra, cẩn thận suy tư:

- Còn có kiểu này? Ngươi là thế tử Túc Vương, chạy đến địa bàn Sở Vương an ủi hương thân phụ lão, hình như vượt rào...

Hứa Bất Lệnh lắc lắc đầu:

- Giang hồ và triều đình quy củ không giống nhau. Túc Vương Sở Vương đều là vương, lớn nhất trong thiên hạ chính là đương kim thiên tử. Chúng ta đều là thần tử, chỉ cần ở trong bản đồ Đại Nguyệt, ta chạy tới xem danh chính ngôn thuận, tìm được chứng cứ Sở Vương cường đoạt dân nữ còn có thể viết sổ con dâng lên, Ngự Sử Đài còn sẽ buộc tội Sở Vương...

Ninh Ngọc Hợp có chút không thể hiểu được:

- Sở Vương là Vương Hầu, cường đoạt dân nữ cũng coi như có tội à?

Hứa Bất Lệnh nhún vai:

- Nếu thật sự chọc ra thì sẽ tính, hơn nữa chuyện này không nhỏ. Túc Vương thật sự muốn cáo quan án Sở Vương cường đoạt dân nữ, đương kim Thánh Thượng chắc chắn sẽ trọng phạt, nếu không khó bịt mồm muôn dân. Đương nhiên, loại chuyện này không có khả năng xảy ra vào thời bình, bên trong loạn thế càng không thể.

Ninh Ngọc Hợp như suy tư gì, hơi liên tưởng chút rồi đưa mắt nhìn Hứa Bất Lệnh:

- Nhỡ đâu thật sự tìm được chứng cứ Sở Vương cường đoạt dân nữ, ngươi quản hay mặc kệ?

Đơn giản nói giỡn hỏi chuyện, hàm nghĩa trong đó lại ý vị thâm trường.

Hứa Bất Lệnh trầm mặc, đi ở trong màn mưa. Hắn suy tư hồi lâu, mới nhẹ giọng nói:

- Nếu ta là hiệp khách, gặp chuyện bất bình chắc chắn sẽ lấy lại công đạo cho cô nương kia. Cho dù không thể chiến thắng đối thủ... Làm thế tử Túc Vương, suy nghĩ vì đại cục, không thể bởi vì loại việc nhỏ này mà đắc tội Sở Vương...

Ninh Ngọc Hợp đi sang dưới ô che mưa của Hứa Bất Lệnh, nghiêm túc nhìn sườn mặt nàng vẫn luôn rất coi trọng kia:

- Lệnh Nhi sẽ chọn cái nào?

Hứa Bất Lệnh có ký ức hiện đại, cầm dù giấy cẩn thận suy tư thật lâu, mới nhẹ giọng nói:

- Nếu đủ khả năng, ta sẽ làm hết sức.

Những lời này rất có tinh thần trọng nghĩa, trên đạo đức cũng không thể bắt bẻ, chính như câu nói kia của lão Tiêu:

Đây là hiệp đạo, mà không phải vương đạo.

Làm thế tử phiên vương tay cầm quyền cao, lựa chọn này không làm thất vọng lương tâm lại không phù hợp thân phận.

Nhưng mà Ninh Ngọc Hợp sinh ra và lớn lên ở giang hồ. Từ nhỏ đến lớn đều là hiệp đạo, cho nên trong mắt rõ ràng nhiều vài phần ý cười và tán thưởng...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)