Trời sáng choang, thế mưa trên hồ Động Đình vẫn không giảm, trên thuyền lầu dần náo nhiệt.
Sáng sớm thường ngày của hành trình dài đằng đẵng, không khí lại có chút khác biệt nhỏ.
Ngày hôm qua Chúc Mãn Chi uống nhiều quá, đang trốn ở trong phòng tự hỏi ngày hôm qua ai cõng nàng về. Trước mắt còn chưa nghĩ ra, cho nên mặt nàng vẫn luôn hồng hồng.
Hứa Bất Lệnh không biết có phải ngày hôm qua mình uống nhiều quá hay không, nhưng chắc chắn rượu lên đầu. Tuy rằng cũng không phải chuyện gì ghê gớm nhưng trong lòng lại hơi xấu hổ. Lúc ăn sáng với Tương Nhi, cái tay phía dưới bàn an phận hơn nhiều.
Tiêu Tương Nhi bắt nạt nhiều lần như vậy, đã sớm mò ra bản tính ca ca xấu nhà mình. Nàng không có gì ngoài ý muốn với dáng vẻ không biết xấu hổ của hắn ngày hôm qua cho nên cũng không ngại. Giờ này phút này, lòng nàng chỉ nghĩ nên dùng thuốc của Chung Ly Cửu Cửu thế nào. Về phần lời say rượu tối hôm qua, nàng đã sớm lựa chọn vứt ra sau đầu.
Trừ cái này ra, ngày hôm qua Chung Ly Cửu Cửu bỏ tâm tư lớn để phối thuốc, vẻ mặt cũng có chút quái dị.
Chung Ly Cửu Cửu là người có tay nghề cực cao trong y dược. Nàng trời sinh đã cảm thấy hứng thú với phương diện này nên cũng rất quan tâm đến đồ mình phối ra. Buổi sáng sau khi rời giường, nàng tản bộ ở hành lang, trộm đánh giá thần sắc Hứa Bất Lệnh.
Chỉ tiếc, lúc Hứa Bất Lệnh mặc xong quần áo thì vĩnh viễn là dáng vẻ lạnh lùng bất phàm lại ôn văn nho nhã, gần như không thể nhìn thấu tâm tư từ trên vẻ mặt của hắn. Tiêu Tương Nhi làm Thái Hậu mười năm, buồn vui không hiện lên mặt là kiến thức cơ bản nên nàng cũng không nhìn ra cái gì.
Mục đích chuyến đi này là Giang Nam, còn phải đi Nhạc Lộc Sơn một chuyến, không thể ở lâu. Sau khi ăn cơm xong, Hứa Bất Lệnh xuống thuyền với Ninh Ngọc Hợp và Mãn Chi, đi đảo Quân Sơn ở đối diện hồ tìm hiểu tin tức của Ninh Thanh Dạ.
Trời vẫn còn mưa, Lục phu nhân không thể ra ngoài du ngoạn, bèn ở trong khuê phòng thêu hoa giết thời gian.
Lục phu nhân ở phòng của Hứa Bất Lệnh, rất to rộng. Áo choàng làm được một nửa đặt lên bàn, Lục phu nhân và Nguyệt Nô đang thảo luận thêu hoa văn gì.
Lục phu nhân rõ ràng là nữ tử rất truyền thống. Trước kia ở Trường An, bên người Hứa Bất Lệnh chỉ có một mình nàng. Nàng cẩn thận tỉ mỉ quản đúng là rất nhiều, cũng sẽ không có việc gì lại ăn giấm.
Nhưng từ sau khi bên người Hứa Bất Lệnh dần dần có nhiều nữ tử, Lục phu nhân mới phát hiện Hứa Bất Lệnh không phải tiểu hài tử như trong tưởng tượng của nàng. Hắn đã sớm trưởng thành, có cuộc sống và bạn bè của mình, không còn cần người dong dài lằng nhằng dặn dò. Có lẽ từ trước đến nay cũng chưa từng yêu cầu.
Sau khi nghĩ kỹ, Lục phu nhân không còn lắm miệng nữa. Trước kia ba ngày không thấy Hứa Bất Lệnh, nàng sẽ để Ngự Lâm Quân lục soát thành. Mà hiện giờ, rất nhiều ngày không thấy được Hứa Bất Lệnh, nàng cũng chỉ đứng ở cửa sổ nhìn. Sau khi hắn về, nàng cũng sẽ không hỏi ‘đi đâu vậy? Làm cái gì đó?’ nữa.
Không phải là Lục phu nhân thay đổi, hiện tại đáy lòng nàng vẫn sẽ ghen ghét sẽ ghen, muốn biết mỗi ngày Hứa Bất Lệnh làm cái gì, đi nơi nào? Chẳng qua hiện tại nàng giấu toàn bộ ở đáy lòng, không lộ ra mà thôi.
Cũng giống như những phu nhân nhà cao cửa rộng, hiểu được đúng mực và khắc chế, không nên quản không cần lo, không nên hỏi đừng hỏi. Nữ nhân quá tự cho là đúng quá nửa sẽ không có kết cục tốt. Cho dù là Tiêu Tương Nhi đã làm Thái Hậu cũng biết đạo lý này.
Đến nỗi hiện tại vui vẻ hay không, Lục phu nhân chưa bao giờ nghĩ tới điều này. Có lẽ chỉ cần Hứa Bất Lệnh vui vẻ thì nàng sẽ vui vẻ. Trong thế giới của nàng chỉ có một mình Hứa Bất Lệnh. Nàng cần gì phải để ý là tình thân hay là tình yêu nam nữ, cần gì đi tranh với những nữ nhân khác ai được nhiều hơn ai được ít hơn. Chỉ cần bình an ở bên nhau không xa rời nhau là nàng cảm thấy mỹ mãn rồi.
Ngoài cửa sổ mưa nhỏ, Lục phu nhân mặc váy thu màu xanh sẫm cầm kim chỉ, đang muốn bắt tay vào làm áo choàng mới cho Hứa Bất Lệnh mặc. Chỗ cửa phòng bỗng nhiên vang lên bước chân, theo đó là tiếng đập cửa:
Cốc cốc…
Lục phu nhân quay đầu lại, thấy Tiêu Tương Nhi đẩy cửa phòng ra đi vào. Trong tay nàng cầm theo một hộp đồ ăn nhỏ.
- Tương Nhi, ngươi không giã thuốc, chạy tới nơi này làm gì?
- Có chút mệt nên lại đây ngồi.
Vẻ mặt Tiêu Tương Nhi tự nhiên, mang theo ba phần lười biếng. Nàng chậm rãi đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, buông hộp đồ ăn ra rồi nhận lấy vải dệt Nguyệt Nô đang cắt dở.
Nguyệt Nô biết lúc không có người hai tỷ muội nói chuyện rất thoải mái nên nàng cũng không có ý ngồi nghe. Nàng mỉm cười đứng dậy đi ra ngoài đóng cửa phòng lại.
Lục phu nhân cầm kim chỉ, liếc Tiêu Tương Nhi một cái:
- Tối hôm qua lại giải độc cho Lệnh Nhi à? Đừng cố chống, muốn nằm không?
Tiêu Tương Nhi hoàn toàn không thèm để ý với lời trêu ghẹo này. Nàng sâu kín thở dài, ra vẻ ‘muốn nói lại thôi’.
Lục phu nhân không thấy được Tiêu Tương Nhi mặt đỏ tai hồng tức muốn hộc máu, ngược lại nghe thấy một tiếng than nhẹ. Nàng không khỏi hơi nhíu mày, do dự một chút, buông kim chỉ, dịch ghế sang cạnh Tiêu Tương Nhi:
- Tương Nhi, làm sao vậy?
Tiêu Tương Nhi mím môi, lắc đầu nói:
- Không có gì! Việc riêng của ta và Hứa Bất Lệnh, không liên quan đến ngươi...
!!?
Những lời này, vô ý chọc vào trong lòng Lục phu nhân một đao.
Trước nay Lục phu nhân và Hứa Bất Lệnh thân mật khăng khít, gặp được cũng tốt, ở cùng một chỗ cũng vậy đều là nàng trước. Nàng và Tiêu Tương Nhi là khuê mật cũng không có gì giấu nhau. Trước nay hai người đều không có bí mật gì, cho dù là chuyện phòng the cũng lén lút nói rồi.
Hiện giờ Hứa Bất Lệnh và Tiêu Tương Nhi ở cùng nhau, vốn nên càng thêm thân mật không có gì giấu nhau mới đúng. Thế mà nàng lại thành người ngoài!
Việc riêng của ngươi và Lệnh Nhi, không liên quan đến ta...
Trong giây lát, mắt Lục phu nhân đỏ lên, tay nắm chặt váy. Nàng ngẫm nghĩ, lại không lộ ra ánh mắt chua lòm ngày xưa mà là hơi xấu hổ cười một cái. Nàng cúi đầu cầm lấy kim chỉ, không hỏi tiếp nữa.
Dường như Tiêu Tương Nhi đã nhận ra lời mình nói làm nàng tổn thương, vội vàng giải thích:
- Ta không có ý này... Ừm, chính là không tiện mở miệng, khó có thể mở miệng...
Lục phu nhân cắn môi dưới, liếc Tiêu Tương Nhi một cái, tươi cười dịu dàng:
- Phải không?
- Thật sự! Ngươi đừng suy nghĩ vớ vẩn. Trước nay chúng ta không giấu nhau gì, cho dù đuôi cáo làm gì đó đều nói cho ngươi. Ta không có ý gạt ngươi, chỉ là... chỉ là...
Tiêu Tương Nhi hơi sốt ruột, tựa như vì an ủi tỷ muội tốt nhất mà không ngừng giải thích.
Hai người quan trọng nhất trong lòng Lục phu nhân, trừ Hứa Bất Lệnh ra thì chỉ còn lại có duy nhất Tiêu Tương Nhi. Thấy vẻ mặt Tiêu Tương Nhi khác thường như thế, hình như là thật sự không tiện mở miệng. Nàng mới tạm thời vứt mất mát trong lòng, nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ là cãi nhau Lệnh Nhi với ngươi? Hay là hắn đánh ngươi?