Hứa Bất Lệnh thở dài:
- Thật ra muốn giải độc, tùy tiện tìm một người chi thứ Tiêu Gia đều được. Người có phân đích thứ, huyết mạch thì không. Lúc ấy trên tình cảm chắc chắn còn chưa thích, nhưng ta thật sự thích diện mạo của bảo bảo, cho nên không suy xét những người khác... Dung mạo vốn là dùng để hấp dẫn người khác phái, lòng yêu cái đẹp thì ai cũng có. Ta chính là coi trọng bảo bảo, vì thế thực thi hành động, không thẹn với lương tâm.
Tiêu Tương Nhi xoa xoa gương mặt ửng đỏ:
- Ngươi không chỉ muốn giải độc, còn ham sắc đẹp của bổn bảo bảo?
Hứa Bất Lệnh hào phóng gật đầu:
- Thật ra mới vừa gặp mặt đã ham, chỉ do thân phận cách xa không dám suy xét. Giải độc chỉ là cơ hội, để ta ăn gan hùm mật gấu.
- Hừ!
Tiêu Tương Nhi hơi hơi híp mắt, giơ tay ở dí trán Hứa Bất Lệnh:
- Tâm thuật bất chính! Mới đầu ta còn tưởng rằng ngươi là khiêm khiêm quân tử, không ngờ vừa thấy mặt đã rình rập ta. Nói đi! Ban đầu ngươi nói câu ‘Hoa của Thái Hậu thật xinh đẹp’ kia, có phải có ý khác hay không?
Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, đưa mắt xuống:
- Lúc ấy đúng là hiểu sai. Sau đó ta lại phát hiện đúng là xinh đẹp, cảnh đẹp ý vui...
- Xí…
Trong mắt Tiêu Tương Nhi hiện ra xấu hổ buồn bực, bĩu môi với Hứa Bất Lệnh:
- Háo sắc! Ngươi giấu rất kỹ nha. Hiểu nhiều những cái lung tung rối loạn như vậy, trước kia từng bắt nạt không ít cô nương đúng không? Ta là nữ nhân thứ mấy của ngươi?
Hứa Bất Lệnh hơi bất đắc dĩ:
- Người đầu tiên, tổng cộng cũng chỉ có hai. Ta không phải cái loại nam nhân trong đầu chỉ có thân mình cô nương, không thích thì sẽ không nhìn thêm một cái.
Tiêu Tương Nhi muốn nói lại thôi. Có thể do sợ Hứa Bất Lệnh cảm thấy nàng ghen tị nên nàng không hỏi người nữa là ai. Nàng lại nói tiếp:
- Ngươi chỉ biết nói ngoài miệng, thực tế chính là đồ háo sắc. Ham sắc đẹp của ta, còn làm ta giải độc cho ngươi. Chính là lợi dụng ta, không thật lòng thích ta.
- Thích.
- Ta không tin! Ngươi thích ta lúc nào?
Hứa Bất Lệnh hồi tưởng, biểu tình nghiêm túc:
- Ban đầu ta cho rằng bảo bảo chỉ là nữ nhân xinh đẹp bình thường, cũng ham sắc đẹp của ta nên ta cố ý tiếp cận nghĩ đôi bên cùng có lợi. Chỉ không nghĩ tới lúc bảo bảo giải độc cho ta, sẽ chuẩn bị cho mình một chén rượu độc, dùng mạng của mình đổi mạng của ta. Ngay vào lúc đó ta đã thích nàng, cũng áy náy... Thật ra ta không nên vội vã như vậy, nên từ từ...
Tiêu Tương Nhi chớp chớp mắt hạnh, trầm mặc một lát mới nhỏ giọng nói:
- Coi như ngươi còn có chút lương tâm... Thật ra, bây giờ nhớ lại, lúc ấy đúng là ta ham sắc đẹp của ngươi. Cái gì mà vì thiên hạ, giải xong độc sẽ tự sát, đều là lấy cớ cho mình mà thôi... Lúc ấy căn bản ta không tin biện pháp giải độc của ngươi, cũng có thể tìm chất nữ nhà biểu muội thử trước một chút. Nhưng ta vẫn luôn chưa từng hoài nghi phương pháp thật giả, thậm chí cố tình không thèm nghĩ biện pháp giải quyết khác. Đáy lòng ta chỉ có một ý niệm không dám thừa nhận. Ta đã ở trong cung mười năm, dù sao cũng phải sống một lần cho mình. Cho dù chỉ có một ngày... Lúc ấy không tự biết, hiện tại mới phát hiện lúc ấy đúng là ta ôm cái ý niệm này, vẫn luôn đều lừa mình dối người. Có phải ta không biết liêm sỉ, rất ích kỷ hay không?
Ánh mắt Hứa Bất Lệnh nghiêm túc:
- Không có, người vốn dĩ nên sống cho mình... Chẳng qua bảo bảo thích ta từ khi nào?
Tiêu Tương Nhi nhìn vào mắt Hứa Bất Lệnh:
- Từ lần đầu tiên tiến cung, nhìn thấy ánh mắt ngươi. Ngươi khắc người gỗ nhỏ kia, ta xem qua sau đó không thể quên được... Từ đó về sau, ta đều lấy cớ lừa mình, chỉ vì lại được nhìn thấy ngươi một lần. Cái gì mà đại cục thiên hạ, cái gì mà thân phận địa vị, lễ pháp quy củ đều thành xiềng xích. Cho dù phải dùng cái mạng này phá vỡ, ta cũng không có chút chần chờ...
Ngôn từ rõ ràng, bày tỏ sự kiên quyết và tùy hứng dám yêu dám hận.
Hứa Bất Lệnh hít vào một hơi, ôm nàng chặt thêm. Hắn cười nhẹ:
- Ta không bằng ngươi, thiếu bảo bảo một lần.
Tiêu Tương Nhi dựa vào trên vai Hứa Bất Lệnh, giơ tay mơn trớn gương mặt hắn, ngẫm nghĩ:
- Lúc giải độc cho ngươi, mỗi lần ta đều tỏ ra phản cảm, bài xích. Thật ra đều là giả. Trong lòng ta rất thích dáng vẻ ngươi bắt nạt người, chính là cái loại đặc biệt bá đạo không nói lý ấy...
- Ta đã sớm nhìn ra... Vốn dĩ cho rằng bảo bảo rất mạnh mẽ. Sau khi phát hiện, ta còn rất giật mình...
- Ngươi thế mà gọi là giật mình á? Rõ ràng là vui mừng lộ rõ trên mặt... Có phải ngươi cũng muốn bắt nạt Hồng Loan như vậy không?
- Sặc...
Hứa Bất Lệnh ngẫm nghĩ:
- Lục di không thích loại giọng này, quá bá đạo chắc chắn nàng sẽ đánh ta. Phải nói lời mềm mại lấy lòng...
Tiêu Tương Nhi nhíu mày, hơi chế nhạo liếc xéo Hứa Bất Lệnh một cái:
- Ngươi rất thuần thục đó. Ta hiểu bản tính của ngươi, chắc chắn là ham sắc đẹp của Hồng Loan...
Hứa Bất Lệnh lắc lắc đầu:
- Lục di lại khác. Lúc mới gặp mặt, ta gặp phải khá nhiều chuyện, thật ra không quá muốn tiếp xúc với Lục di... Sau đó mỗi ngày Lục di đến thăm, dịu dàng quan tâm săn sóc, dần dần ta mới coi nàng như người trong nhà...
... Thích thì chắc chắn là có. Nhưng đời này người trong nhà của ta không nhiều lắm nên ta càng quý trọng loại cảm giác này... Giống như liều mạng để Hoàng Đế tức hộc máu cũng phải mang ngươi ra khỏi Trường An vậy. Cho dù rất lỗ mãng rất không lý trí ta cũng sẽ làm như vậy. Lòng mang thiên hạ chỉ là nghĩa vụ của ta, mà các ngươi là trách nhiệm trên vai ta, trọng lượng khác nhau...
Tiêu Tương Nhi ngẩng đầu lên, hơi hơi híp mắt:
- Nói thật dễ nghe! Vậy ngươi thật sự coi Hồng Loan như trưởng bối?
- Tất nhiên không phải.
Cái mặt già của Hứa Bất Lệnh đỏ lên:
- Ừm... có lẽ càng giống như vị hôn thê. Ta làm chuyện gì đều phải suy xét cảm nhận của đối phương, miễn cho không cẩn thận lại mất đi. Bảo bảo đã qua cửa, cho nên càng thẳng thắn thành khẩn trực tiếp cũng không phải là ta cố tình bất công.
Tiêu Tương Nhi gật gật đầu, một lần nữa dựa vào vai hắn:
- Cái này còn tạm được. Các ngươi sớm chiều ở chung, ngươi đã làm không ít chuyện trái lương tâm với Hồng Loan rồi đúng không?
Hứa Bất Lệnh có chút bất đắc dĩ:
- Sao có thể nói chuyện trái với lương tâm! Chỉ sờ soạng vài cái mà thôi, Lục di làm bộ không biết thôi. Đến bây giờ trên người nàng còn cất giấu bài thơ ‘Phong trụ trần hương hoa dĩ tẫn’ mà ta đưa nàng kia. Nửa đêm nàng thích lấy ra xem, sau đó gọi tên của ta tự mình cọ tới cọ đi...
- Ngươi biết à?
- Chắc chắn biết. Lúc ta ở Trường An an nguy khó bảo toàn không yên tâm, thường xuyên đi qua xem...
- Hừ... Tri nhân tri diện bất tri tâm, đồ dê xồm... Có phải ngươi đã làm chuyện khác vào lúc nàng tỉnh không?
- Có lần thật sự uống say, ta chỉ đè Lục xoa nhẹ vài cái. Rất thô lỗ, quần áo đều xé rách, trắng bóc... Xong việc nàng còn giả bộ như không biết gì. Nếu không phải ta phát hiện cái yếm của nàng thì thật sự tưởng mình nằm mơ...
Tiêu Tương Nhi cắn môi dưới, ghé sát thêm vào, nhỏ giọng thì thầm:
- Cảm giác thế nào?
- Lớn hơn bảo bảo một tí xíu...
- Hả?! Mắt ngươi mù à? Rõ ràng là giống nhau, ngươi nhìn kỹ xem...
- Gần như nhau, chỉ dựa vào mắt thường không nhìn ra được. Nhưng võ nghệ ta cao cường, tay tương đối chuẩn...
- Ngươi có thể có mắt nhìn chuẩn như nữ nhân à? Ta và nàng lén lút so qua rất nhiều thứ, còn lấy thước đo rồi. Chính là giống nhau...
Ngoài cửa sổ mưa đêm rào rào, trong tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ, ánh đèn mờ nhạt trên cửa sổ giấy không biết khi nào tắt.
Bình rượu nhỏ vào lúc hai người không ý thức được đã rỗng tuếch. Tiêu Tương Nhi vốn là vì thí nghiệm hiệu quả phương thuốc của Chung Ly Cửu Cửu, lúc này đã sớm quên đến chân trời góc biển rồi.
Nhưng không thể không nói, hiệu quả rất xuất chúng...