Một ngọn đèn lồng màu xanh được đặt trước giá cắm nến, buồng trong không lớn mang theo mùi hương nhàn nhạt, tiếng mưa đập vào cửa sổ dày đặc, thuyền lầu nhẹ nhàng bập bềnh theo mặt hồ gợn sóng.
Tiêu Tương Nhi trang điểm minh diễm, trên đầu cài trâm vàng, váy dài lửa đỏ như một bộ áo cưới. Nàng đoan chính ngồi ở trước bàn trang điểm, ánh mắt đặt trên bầu rượu nhỏ ở bên cạnh, vẻ mặt có chút căng thẳng.
Hỗ trợ giúp đỡ bận việc một canh giờ, lại để Xảo Nga lén đi dược phòng Nhạc Dương mua mấy vị dược liệu, cuối cùng Chung Ly Cửu Cửu cũng phối ra được.
Chung Ly Cửu Cửu rất có tự tin, nhưng loại đồ vật này chỉ biết phối phương thì không được, không thử một chút căn bản không biết hiệu quả. Vì không tạo thành sai lầm để Lục phu nhân phát hiện tìm nàng gây rối, Tiêu Tương Nhi cũng chỉ có thể tự mình thử.
Tiêu Tương Nhi có chút hiểu biết về y dược. Một bình nhỏ rượu này, mặc kệ có hiệu quả làm ta người thổ lộ lời trong lòng hay không thì chắc chắn vẫn có hiệu quả trợ hứng. Chỉ cần uống vào, sợ là buổi tối hôm nay...
Tiêu Tương Nhi nắm thật chặt váy đỏ trên người, trong lòng nàng thật ra hơi sợ. Dù sao Hứa Bất Lệnh này thủ đoạn mãng phu hoa hoè loè loẹt rất lợi hại, mỗi lần ăn đau khổ đều khác nhau...
Hơi suy tư một lát, Tiêu Tương Nhi đứng lên, đi đến mép giường ngồi xuống. Nàng lấy một hộp nhỏ tinh xảo ra, giấu xuống dưới cùng tủ quần áo xong rồi mới hơi yên tâm.
Cộp cộp cộp…
Bóng đêm càng sâu, hành lang thuyền lầu rốt cuộc vang lên tiếng bước chân.
Tiêu Tương Nhi ngồi thẳng hơn một chút, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Cửa phòng mở ra, Hứa Bất Lệnh mặc áo bào trắng đi vào buồng trong. Hắn hơi phòng ngủ tối mù, lại tập trung ánh mắt lên người Tiêu Tương Nhi. Hắn sửng sốt, theo đó trong lòng có chút sợ hãi.
Hôm nay là ngày gì nhỉ?...
Ngày lễ?... Sinh nhật?...
Đều không phải...
Gặp mặt tròn một năm? Lăn giường tròn một năm?...
Cũng không đủ nha...
Xong rồi! Xong rồi!...
Lễ vật... Trên người không mang đồ gì, sớm biết vậy hắn sẽ mua một xâu hồ lô ngào đường ở trên phố...
Dưới khuôn mặt lạnh lùng của Hứa Bất Lệnh nơm nớp lo sợ. Hắn đang suy tư vì sao Tiêu Tương Nhi lại đột nhiên bày ra trận này.
Có thể do Tiêu Tương Nhi không thẹn với lương tâm, ngược lại rất hào phóng tự nhiên. Nàng dựa nghiêng vào bàn trang điểm, cười nhẹ nhàng nhìn nam tử tuấn mỹ trước mặt, giọng nói ngọt ngào:
- Lệnh ca ca đã về rồi
!!
Muốn chết! Muốn chết!...
Hứa Bất Lệnh ho nhẹ một tiếng, cảm thấy nói nhiều sai nhiều. Hắn bèn im hơi lặng tiếng đi đến trước mặt Tiêu Tương Nhi. Sau khi dùng ánh mắt dịu dàng đánh giá vài lần, hắn hơi khom người xuống, duỗi tay xuyên qua khuỷu chân Tiêu Tương Nhi muốn bắt nạt bảo bảo hôn mê rồi lại hỏi.
Tiêu Tương Nhi nâng lên tay ngọc lên chỉ vào ngực Hứa Bất Lệnh, môi mỏng khẽ cắn, có chút xấu hổ buồn bực:
- Ca ca đừng nóng vội mà!
Ta có thể không vội sao?
Hôm nay rốt cuộc là ngày gì chứ...
Khóe miệng Hứa Bất Lệnh mỉm cười, bế ngang Tiêu Tương Nhi lên. Hắn ngồi xuống ghế, để nàng ngồi ở trên đùi mình, định hôn lên.
Tiêu Tương Nhi nghiêng đầu tránh né, để hắn hôn được, thì lúc tỉnh táo lại có lẽ đã là buổi sáng ngày mai. Nàng giận dỗi liếc Hứa Bất Lệnh một cái:
- Không thể trò chuyện với bảo bảo được à? Hôm nay ngươi đi ra ngoài giải sầu, ta ở trong phòng buồn một ngày đó...
Hứa Bất Lệnh chú ý biểu tình của Tiêu Tương Nhi. Sau khi xác định hôm nay không phải ngày gì đặc biệt, mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Hắn ôm chặt hơn chút:
- Bảo bảo muốn nói cái gì?
Tiêu Tương Nhi dựa vào ngực Hứa Bất Lệnh, ngẩng gương mặt tuyệt mỹ lên:
- Biết hôm nay ngày mấy không?
- ...
Hứa Bất Lệnh không biết nói gì. Hắn căng da đầu, lộ ra vài phần nghi hoặc:
- Gần đây chạy ngược chạy xuôi, ta không chú ý. Hôm nay ngày mấy?
Tiêu Tương Nhi nở nụ cười, giơ tay cầm bầu rượu nhỏ trên bàn, rót ra hai chén:
- Vào ngày này năm kia, ngươi từ Túc Châu xuất phát tới kinh thành...
- Ặc...
- Hả?
- Không có gì, ừm... Bất tri bất giác, đã qua lâu như vậy rồi...
- Đúng thế. Lúc ấy ta còn ở trong cung làm Thái Hậu, cả ngày nghĩ ngoài bức tường cung là thế nào, không thèm để ý đến ngươi. Lúc ấy Hồng Loan rất lo lắng, mỗi ngày chạy đến trong cung hỏi ta làm sao bây giờ. Nàng không biết chăm trẻ con, ai ngờ đến sau đó sẽ xảy ra chuyện này...
Vừa nói chuyện, Tiêu Tương Nhi vừa đưa ly rượu cho Hứa Bất Lệnh, chính mình cũng cầm lấy một ly.
Thật ra Hứa Bất Lệnh cũng có chút như đã qua mấy đời, bất tri bất giác đã tới thế giới này hai năm. Ký ức sớm đã dung hợp, thậm chí hắn phân không rõ đâu là thật.
Giơ tay nhận chén rượu, Hứa Bất Lệnh uống một hơi cạn sạch:
- Đúng vậy, nhớ lại, rất mộng ảo.
Tiêu Tương Nhi cũng uống một ly. Sau đó nàng đưa tay ôm cổ Hứa Bất Lệnh, nhìn chăm chú vào gương mặt hắn:
- Lúc ấy mỗi ngày Hồng Loan đều chạy vào trong cung nói ngươi từ nhỏ đến lớn được biết đến như cái gì mà ‘ngu ngốc, tính tình táo bạo ’. Ta còn khuyên nàng đừng lo lắng, nhiều nhất chỉ không biết cố gắng giống Tiêu Đình. Dù sao sẽ không đánh nàng... Ôi, không ngờ ngươi thật sự đến Trường An, chỉ bằng vào dung mạo trong một đêm truyền khắp hậu trạch phố Khôi Thọ. Phu nhân tiểu thư đều nghị luận, cũng không thấy ngươi ngớ ngẩn phát giận. Sau đó Hồng Loan bắt đầu khoe khoang ở trước mặt ta giống như lưu manh nhặt được tức phụ xinh đẹp vậy...
Hứa Bất Lệnh lắc đầu cười khẽ:
- Trước khi ta gặp Lục di, cũng tưởng nàng là quý phu nhân. Thật sự gặp mặt, mới phát hiện là tiểu nữ nhân tuổi không lớn, cũng rất bất ngờ...
- Ngươi lại không phải ngu ngốc như trong lời đồn, biết rõ thành Trường An là đầm rồng hang hổ. Vì sao còn muốn đến đây? Là sợ không đến thì Thiên Tử tức giận, làm tướng sĩ và dân chúng hai bên à?
- ...
Lúc ấy ta ngốc thật. Nếu xuyên qua sớm một chút, có đánh chết, ta cũng sẽ không đến Trường An...
Hứa Bất Lệnh một lời khó nói hết, không thể giải thích. Hắn cũng chỉ có thể giả bộ:
- Ta dám vào Trường An thì có nắm chắc ra được Trường An. Về sau cũng làm được rồi.
Tiêu Tương Nhi nhìn khuôn mặt Hứa Bất Lệnh. Nàng ngẫm nghĩ, khẽ cắn môi dưới, dịu dàng nói:
- Ngươi nắm chắc, cho dù Thái Hậu đương triều như ta cũng dám chạm vào à?
Hứa Bất Lệnh ôm nàng chặt hơn chút:
- Đây là chuyện sau đó. Mới vừa vào kinh thành, tất nhiên ta không dám đánh chủ ý lên bảo bảo... Thật ra sau khi đến Trường An, ta cũng không chú ý trong cung còn có ngươi như bảo bảo, cảm giác tồn tại quá thấp...
Lời này coi như là nói thật, Tiêu Tương Nhi làm Thái Hậu, có cùng không có chẳng khác nhau là mấy, quan trọng chỉ là dòng họ thôi.
Gương mặt Tiêu Tương Nhi dán ở trên vai Hứa Bất Lệnh, tò mò nhìn sườn mặt hắn:
- Hứa Bất Lệnh, lần đầu tiên tiến cung ngươi nói không biết làm thơ, rõ ràng là muốn giữ khoảng cách với ta. Lần thứ hai tiến cung lại hiến ân cần, hẳn là tìm được biện pháp giải độc rồi. Vậy ngươi tiếp cận ta là hoàn toàn xuất phát từ mục đích, hay là... ừm, có một tí xíu thích?
Hứa Bất Lệnh suy tư:
- Lúc đầu chắc chắn chỉ ôm mục đích. Vừa mới gặp mặt, thân phận lại cách xa, sao có thể trực tiếp thích được.
- ...
Tiêu Tương Nhi mím môi, giơ tay đập một cái tên vai hắn, yêu kiều oán giận:
- Ngươi chỉ biết hiệu quả và lợi ích như vậy? Biết ta có thể giải độc, bắt đầu diễn kịch. Cái gì mà đánh son, làm thơ đều là giả? Chỉ vì để ta trao thân cho ngươi à?