Thế Tử Thật Hung

Chương 435: Hoài bích có tội

Chương Trước Chương Tiếp

Chốn tam giáo cửu lưu trên giang hồ vĩnh viễn là nơi truyền tin tức nhanh chóng nhất.

Hứa Bất Lệnh ‘huyết chiến’ Lâm Vũ Tùng Hổ Đầu Sơn ở Thạch Yến Trại, thêm một âm thanh ‘Trần đạo trưởng, ngươi là đồ lỗ mũi trâu’ vang lên khắp núi Võ Đang đã truyền khắp đất Sở. Thuyền lầu còn chưa tới Nhạc Dương, tam giáo cửu lưu hội tụ ở quán rượu Câu Lan đã bịa ra mười mấy phiên bản. Đến cả ‘Hứa Bất Lệnh hét một tiếng chấn vỡ tấm biển tổ sư đường ở Võ Đang’ cũng có.

Con cháu trẻ tuổi các nơi ở đất Sở tất nhiên cũng muốn tranh cái danh ‘Thanh khôi’ kia. Nhưng nhìn thấy Lâm Vũ Tùng mạnh nhất trong số trẻ tuổi ngôn từ ‘hàm súc uyển chuyển’ như thế thì hiểu được Hứa Bất Lệnh không thể trêu vào. Ngược lại cũng không còn ai không có mắt muốn lấy Hứa Bất Lệnh làm đá kê chân để nổi danh thiên hạ.

Nhưng chỉ cần người đi lại ở giang hồ, dù sao người với việc cũng liên lụy với nhau. Người dám đánh chủ ý lên Hứa Bất Lệnh tất nhiên cũng có.

Buổi chiều, thuyền của Hứa Bất Lệnh mới đến ven hồ ngoài lầu Nhạc Dương. Một đầu bên kia của lầu Nhạc Dương, trong tửu lầu Tiên Vi Khách do Trần Hán của đội thuyền Long Đầu mở cũng bắt đầu mở cuộc họp.

Nhạc Dương trong địa phận Trung Nguyên, lại ở vào trung tâm mạch nước thiên hạ, vận tải đường thuỷ cực kỳ phát đạt. Mùa thịnh vượng, mỗi ngày có gần ngàn thương thuyền thuyền hàng ra vào bến tàu, quy mô đội thuyền không thua thương hội Giang Nam.

Trần Hán là chủ đội thuyền, nghiêm khắc mà nói hắn chỉ là thương nhân. Nhưng người có thể làm được vị trí này, tất nhiên là nhân vật ăn cả hai bên hắc bạch, mạng giao thiệp thông suốt bốn phương, danh dự cũng có thể làm khắp nơi tin phục.

Khoái ý ân cừu chỉ thuộc về số ít tiền chủ không tồi, phần lớn người giang hồ vẫn lăn lộn vì miệng cơm ăn. Cho nên ngươi trung gian giống Trần Tứ Gia Trường An ắt không thể thiếu, Tiên Vi Khách là nơi để người giang hồ nói chuyện này.

Bên ngoài mưa rả rích, trong một gian sương phòng phía sau Tiên Vi Khách có tám người ngồi trên ghế bành. Trần Hán dáng vẻ bụng phệ mặc áo bào viên ngoại. Sau khi rót trà cho mọi người thì hắn đi ra khỏi phòng, đóng chặt cửa lại.

Bên trong phòng, Thường Hầu Kiếm ngồi ở thủ vị, nhìn sáu bảy hán tử ngồi dưới, trực tiếp nói:

- Đả Ưng Lâu của ta hàng năm chiêu hiền nạp sĩ, rất thiếu người, nhưng cũng không thật giả lẫn lộn. Người có thể vào lâu, thứ nhất có tài nghệ gì đó, thứ hai có công lao. Các vị hẳn đã nghe lời đồn về ‘Bảo điển Thông Thiên’, bốn đồ ngọc, có một ngọc bội ở trong tay Hứa Bất Lệnh, thế tử Túc Vương. Hôm nay Hứa Bất Lệnh đã đến Nhạc Dương. Qua mấy ngày ta sẽ sắp xếp nhân thủ đi lấy ngọc bội, các ngươi đi theo. Thân thủ của Hứa Bất Lệnh, các ngươi nghe nói rồi. Nhưng chắc chắn các ngươi chưa từng thấy, sâu không lường được, không tóm lại là cục diện cửu tử nhất sinh. Cho nên, hi vọng các vị chuẩn bị kỹ một chút.

Ngồi ở bên cạnh là một nam tử tầm ba mươi tuổi, mũi ưng ánh mắt cực kỳ sắc bén, tên là Dương Đồ Nguyệt. Hắn vốn là công tử Dương gia Vĩnh Châu, mười năm trước cả Dương gia chết hết ở trong thiết ưng săn lộc trung, chỉ còn lại một mình Dương Đồ Nguyệt sống sót. Hắn sửa lại tên, nằm gai nếm mật đến nay.

Muốn báo thù triều đình, dùng cái dũng của thất phu hiển nhiên không thể thực hiện được. Đả Ưng Lâu bỗng nhiên tới Nhạc Dương, loại người võ nghệ xuất chúng lại cùng chung chí hướng giống Dương Đồ Nguyệt tất nhiên đều hội tụ lại đây.

Nghe thấy Thường Hầu Kiếm nói Dương Đồ Nguyệt nhìn về ven hồ:

- Gần trong gang tấc, cần gì chờ lâu như vậy?

Thường Hầu Kiếm lắc lắc đầu:

- Nếu chỉ có Hứa Bất Lệnh, chúng ta tất nhiên có thể nắm chắc. Nhưng môn khách đi theo Túc Vương phủ khoảng hơn mười người, trong đó ngọa hổ tàng long. Muốn lên thuyền như người si nói mộng, chỉ có thể chờ thời cơ chín muồi mới có thể ra tay.

Mấy người trên ghế nhẹ nhàng gật đầu, không còn hỏi thêm nữa...



Xào xạc…

Màn mưa đập vào dù giấy, ngọn đèn dầu bên đường phản chiếu ánh sáng rực rỡ tuyệt đẹp của nước mưa trên mặt đất, hai bóng người chậm rãi đi trong màn mưa.

Ninh Ngọc Hợp cầm dù chậm rãi bước đi, Chúc Mãn Chi say khướt nằm bò trên lưng nàng.

Hứa Bất Lệnh đi ở bên cạnh, trên lưng là Dạ Oanh dáng người mảnh khảnh. Sắc mặt nàng của đỏ hồng, nhưng còn yên tĩnh hơn Mãn Chi một chút. Nàng đã ngủ rồi, khuôn mặt dựa vào trên vai Hứa Bất Lệnh, bím tóc lớn rũ xuống, quét tới quét lui ở ngực Hứa Bất Lệnh.

Ăn một bữa thật vui vẻ ở tiểu điếm, Mãn Chi và Dạ Oanh thi uống rượu, người này không phục người kia. Đáng tiếc tửu lượng của hai người đều khó coi, uống vào hai chén rượu gạo đã say mềm.

Tửu lượng của Mãn Chi lớn hơn một chút. Lúc này nàng ôm cổ Ninh Ngọc Hợp, choáng váng nghiêng đầu. Nàng bĩu môi nhìn Dạ Oanh ở bên cạnh, rõ ràng có chút ghen ghét.

Hứa Bất Lệnh cõng Dạ Oanh, nhẹ bẫng không cảm giác. Thật ra hắn cũng muốn cõng Tiểu Mãn Chi đầy đặn. Nhưng vì vừa rồi gặp được Chúc Lục, hắn hơi sợ nhạc phụ xuất quỷ nhập thần kia nhảy ra cho hắn hai kiếm nên đành phải thành thật chút.

Đường xá cũng không xa, rất nhanh đã tới bên bờ hồ Động Đình. Có vài người đang dầm mưa đi đường.

Ninh Ngọc Hợp đi bên cạnh Hứa Bất Lệnh, mặc đồ đôi, lại đều cảnh đẹp ý vui, tất nhiên khiến cho không ít người đánh giá. Nhìn thấy hai người đều cõng nha đầu choai choai, có tiếng nói nhỏ khe khẽ vang lên:

- Thoạt nhìn vẫn còn trẻ...

- Đúng vậy, không nghĩ tới con đã lớn như vậy...

Ninh Ngọc Hợp nghe thấy mấy lời ‘khen ngợi’ lung tung rối loạn này, bước chân không khỏi chậm hai bước. Nàng đi ở phía sau Hứa Bất Lệnh, nhưng bởi vậy càng giống tiểu tức phụ tôn kính phu quân. Nàng ngẫm nghĩ rồi lại đi lên phía trước Hứa Bất Lệnh.

Hứa Bất Lệnh có chút buồn cười, mở miệng trêu ghẹo:

- Sư phụ, ngươi đi lúc mau lúc chậm là thân pháp gì vậy? Thoạt nhìn rất huyền diệu...

- ...

Gương mặt phong khinh vân đạm của Ninh Ngọc Hợp không thay đổi gì. Nàng chỉ thuận miệng nói câu:

- Quá muộn rồi, nhanh trở về đi. Ngày mai còn phải đi tìm Thanh Dạ.

Rồi bước nhanh hơn, trực tiếp chạy tới thuyền lầu bên bờ.

Hứa Bất Lệnh mở tay ra, sau đó Dạ Oanh thiếu chút nữa rơi trên mặt đất. Hắn vội vàng xoay tay lại ôm Dạ Oanh, cũng đi theo lên thuyền.

Ăn tương đối lâu, sắc trời đã khuya, bọn nha hoàn đều đã ngủ, chỉ có môn khách tuần tra ở trên boong tàu.

Ninh Ngọc Hợp trực tiếp cõng Mãn Chi về phòng. Hứa Bất Lệnh thì đi tới phòng cách vách với Lục phu nhân. Lục phu nhân đổi phòng với Hứa Bất Lệnh, Dạ Oanh vẫn ở cách vách không đổi.

Lục phu nhân đã ngủ say, Hứa Bất Lệnh nhẹ nhàng đặt Dạ Oanh ở trên cái giường nhỏ. Hắn giơ tay giúp nàng cởi quần áo. Vừa mới kéo dây buộc váy của nàng ra, đưa mắt nhìn thì phát hiện Dạ Oanh đã tỉnh.

- ...

Dạ Oanh nằm ở trên gối, mở to mắt nhìn Hứa Bất Lệnh. Men say trong đôi mắt tiêu tán không còn nhưng màu đỏ hồng trên mặt lại không biến mất. Nàng hơi trầm mặc rồi nằm dịch vào trong, để ra một chỗ, sau đó nghiêm túc nói:

- Đêm nay công tử ngủ ở đây à?

- Ặc... Tự ngươi cởi đi. Ta về phòng.

Hứa Bất Lệnh nhìn tiểu cô nương mới mười lăm tuổi, ngón tay véo cái mũi cao thẳng của Dạ Oanh rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Trong phòng ngủ ở đuôi thuyền vẫn để ngọn đèn dầu, Hứa Bất Lệnh rửa mặt đi qua. Hắn mở cửa phòng ra, vốn dĩ cho rằng Tương Nhi đã ngủ rồi. Hắn sợ quấy nhiễu nàng nên không phát ra âm thanh. Chỉ đến lúc đi vào buồng trong, hắn mới phát hiện Tiêu Tương Nhi mặc váy đỏ trang điểm xinh đẹp ngồi an tĩnh ở bàn trang điểm chờ đợi. Bên cạnh nàng còn đặt một bầu rượu, còn nàng đang mi mắt cong cong nhìn hắn...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)