Trong phòng, Chung Ly Cửu Cửu đang cân dược vật. Sau khi nhìn thấy động tác của Tiêu Tương Nhi thì nàng hơi híp mắt lại.
Qua bốn năm ngày tiếp xúc, Chung Ly Cửu Cửu biết Tiêu Tương Nhi là phu nhân chưa qua cửa của Hứa Bất Lệnh, nói đơn giản thì là sủng thiếp. Lục phu nhân lại là trưởng bối của Hứa Bất Lệnh, nhưng Tiêu Tương Nhi và Lục phu nhân lại là tỷ muội ngang hàng. Từ ngôn từ thái độ của hai người, Tiêu Tương Nhi dường như còn ở trên Lục phu nhân.
Đến bây giờ Chung Ly Cửu Cửu cũng không hiểu rõ nổi quan hệ lung tung rối loạn này. Nhưng nhà Vương Hầu vốn đã loạn, cũng không có gì kỳ lạ cả. Mục đích của nàng là nhận Hứa Bất Lệnh làm đồ đệ, hơn nữa muốn địa vị của nàng cao hơn Ninh Ngọc Hợp cho nên biết Lục phu nhân và Tiêu Tương Nhi đều có thể đi theo hai bên Hứa Bất Lệnh là được.
So với Lục phu nhân, trước mắt Chung Ly Cửu Cửu càng có khuynh hướng quan hệ tốt với Tiêu Tương Nhi hơn. Dù sao không có gì hơn được nữ nhân thổi gió bên gối. Chỉ cần Tiêu Tương Nhi nói vài lời hay cho nàng trong ổ chăn, còn không phải chuyện bái sư này rất nhẹ nhàng sao.
Lúc này nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Tương Nhi lén lút, Chung Ly Cửu Cửu hiểu Tiêu Tương Nhi có việc muốn tìm nàng. Nàng mỉm cười dò hỏi:
- Tương Nhi cô nương, làm sao vậy?
Tiêu Tương Nhi đóng cửa phòng lại, chậm rãi đi đến bên cạnh án kỉ. Nàng nhìn nữ tử kiều mị ở đối diện vài lần, muốn nói lại thôi.
Tiêu Tương Nhi vốn cao ngạo. Gần đây Lục phu nhân luôn chê cười nàng. Nàng không thể chối cãi, rất muốn thắng lại một lần. Nhưng mà nàng oán giận với Hứa Bất Lệnh, Hứa Bất Lệnh luôn nói gần nói xa đùn đẩy. Hắn bị hỏi đến nóng nảy đều lăn lộn nàng, không nói chút đạo lý nào.
Tiêu Tương Nhi biết rõ Hứa Bất Lệnh và Hồng Loan chỉ còn một tầng cửa sổ giấy lại đều làm bộ làm tịch không đâm thủng, trong lòng cũng tức giận. Giật dây bắc cầu không được, cũng chỉ có thể nghĩ đến biện pháp không đứng đắn. Dù sao là vì tốt cho Hứa Bất Lệnh và Hồng Loan...
Nghĩ tới đây, Tiêu Tương Nhi nhìn về phía Chung Ly Cửu Cửu có tay nghề y dược cực cao, mang theo ba phần mỉm cười, nhỏ giọng nói:
- Chung Ly cô nương, biết quan hệ của ta và Hứa Bất Lệnh chứ?
- Tất nhiên là biết, Tương Nhi cô nương cũng có nỗi niềm khó nói.
Vẻ mặt Chung Ly Cửu Cửu rất tự nhiên, không có chút khác thường nào. Tuy rằng nàng không được coi là đại phu chân chính, nhưng bản chất độc dược và linh đan diệu dược đều là thuốc. Ở bên trong sơn trại Nam Triều, nàng cũng chữa bệnh giúp người không ít, hành nghề đại phu thường ngày vẫn phải có.
Tiêu Tương Nhi cắn môi dưới, có chút do dự. Nàng đứng dậy đi đến ngồi xuống bên cạnh Chung Ly Cửu Cửu:
- Ừm... Là có một chút chuyện này...
- Ta là đại phu, Tương Nhi cô nương cứ nói đừng ngại.
Tiêu Tương Nhi vuốt sợi tóc bên tai, chần chờ một lát:
- Thôi, ta nói thẳng với Chung Ly cô nương... Ừm, chính là loại chuyện này... Ta và Hứa Bất Lệnh là phu thê, cách mấy ngày đều sẽ cùng phòng. Nhưng mà...
Chung Ly Cửu Cửu hơi chau mày liễu, biểu tình có chút mất tự nhiên:
- Hứa công tử... đã muốn mà không lên rồi à? Ta đã xem mạch rồi, khí thận sung túc, khí huyết tràn đầy, không nên chứ...
- Không phải...
Tiêu Tương Nhi cắn cắn môi dưới, khẽ thở dài một tiếng:
- Nguyên nhân ta và hắn... ở bên nhau tương đối phức tạp. Tính cách hắn khá lạnh nhạt, hẳn là Chung Ly cô nương cũng đã nhìn ra chút, ừm... tương đối chất phác. Lúc cùng phòng, trước nay đều quy củ không nói lời nào giống như làm cho có lệ...
Chung Ly Cửu Cửu nhẹ nhàng gật đầu, không hoài nghi gì. Tuy rằng nàng tiếp xúc với Hứa Bất Lệnh không nhiều lắm, nhưng có thể nhìn ra khí chất thanh lãnh ‘không dính khói lửa phàm tục’ của Hứa Bất Lệnh. Hắn gặp được nhiều nữ tử xinh đẹp, ánh mắt đều không có động cơ gì, tựa như hoàn toàn không để nữ tử tư sắc vào mắt.
Loại nam nhân này, hơn nửa đều là chân quân tử nghiêm khắc kiềm chế bản thân. Hơn nữa giữa phu thê đều tôn trọng nhau như khách, coi việc chung phòng thuận theo chuyện thiên địa này là si mê hưởng lạc nói chi biến sắc, gần tháng có thể cùng phòng với phu nhân một lần đã là tốt.
Làm nữ nhân vốn chú ý hàm súc bảo thủ, tất nhiên không dám yêu cầu, ngầm có vài câu oán hận cũng bình thường.
Chung Ly Cửu Cửu nhìn giai nhân trước mặt tuyệt mỹ khuynh quốc khuynh thành ngang với mình, thế mà mà lại phát sầu vì điều này. Trong lòng nàng không khỏi có chút tiếc hận, cảm thấy thật phí phạm của trời.
Hứa Bất Lệnh là người mù chắc...
Tiêu Tương Nhi liếc Chung Ly Cửu Cửu một cái, thấy nàng nghiêm túc lắng nghe thì tiếp tục nói:
- Ôi... Ta biết chuyện này khó có thể mở miệng. Nhưng ta thật lòng thích hắn, giữa nam nữ, không nói cái khác, dù sao lời âu yếm cũng phải nói một hai câu... Trước nay hắn đều tôn trọng nhau như khách. Ta là một nữ nhân, tất nhiên cũng không thể nói mấ thứ này... Ta thích hắn, lại không biết rốt cuộc trong lòng hắn thấy ta thế nào...
Chung Ly Cửu Cửu thở dài:
- Tương Nhi cô nương không cần lo lắng. Theo ta thấy Hứa công tử rất thương ngươi, chỉ không tiện nói thôi.
- Ngươi thấy vô dụng, hắn cũng không chính miệng nói...
Giữa mày Tiêu Tương Nhi hiện ra vài phần buồn rầu, dịu dàng nói:
- Ta chỉ muốn hỏi một chút, Chung Ly cô nương có cái loại phương thuốc có thể làm người ta nói lời thật lòng không? Tốt nhất có thể làm người ta có chút... ừm... có chút xúc động. Chính là cái loại ở trong phòng ấy...
???
Chung Ly Cửu Cửu chớp chớp mắt, suy tư lúc lâu mới hiểu ý trong lời này:
- Ý của cô nương là làm người buông phong thái quân tử, biểu đạt tâm ý và bản tính?
- Đúng, đúng, đúng.
Tiêu Tương Nhi vội vàng gật đầu, một đôi mắt hạnh nhìn Chung Ly Cửu Cửu sáng lấp lánh.
Chung Ly Cửu Cửu chớp chớp mắt, hơi chút suy tư:
- Nói như vậy, uống say là được. Rượu say đều nói nhiều, nghĩ đến cái gì nói cái đó. Hơn nữa suy nghĩ chậm chạp, sẽ quên hình tượng ngày thường. Cho nên mới có câu rượu say thì thất thố, hơn nữa rượu có thể trợ hứng...
Tiêu Tương Nhi biết uống rượu có tác dụng. Lần trước là nàng uống say mới làm bậy với Hứa Bất Lệnh trước mặt Lục phu nhân. Nhưng đồng thời chuốc say Hứa Bất Lệnh và Lục phu nhân thì không dễ...
- Chung Ly cô nương, ngươi có cái loại nào hiệu quả tốt hơn rượu một chút không? Loại mà vừa ăn vào bắt đầu nói nhiều, hơn nữa không thể say như chết, phải tỉnh táo, xong việc còn nhớ...
- À...
Chung Ly Cửu Cửu hít vào một hơi, nghiêm túc suy tư:
- Cái này có chút phiền toái... Trước kia quan phủ thẩm vấn phạm nhân, từng nghiên cứu loại pháp môn này. Nhưng phạm nhân không tự nguyện nói, ôm tâm thần cảnh giác chuyên chú thì sẽ không có tác dụng. Chỉ có thể là có ý tưởng, lại dưới tình huống thuận theo tự nhiên, mới có thể có chút tác dụng... Nằm xuống ngủ thì phát hiện không khác uống rượu, uống say đặt mình trong địa phương không thích hợp nên không nói bậy vẫn sẽ không nói bậy. Chỉ có trường hợp uống cao hứng, mới có thể bất tri bất giác nói ra lời trong lòng...
Tiêu Tương Nhi suy tư:
- Ta và hắn ở trong khuê phòng, ngươi tình ta nguyện, hẳn là có tác dụng nhỉ?
Chung Ly Cửu Cửu gật gật đầu:
- Theo lý thuyết là có tác dụng. Ta thử phối một phương thuốc một chút, về phần cái ki... có lẽ phải thêm hai vị dược liệu đại bổ...
- Sẽ không bị thương thân thể chứ? Ta không muốn mưu sát thân phu...
- Cô nương nói đùa, nhiều lắm xem như đồ trợ hứng thôi. Ta có chừng mực...
- Ừm... Thật ra ta cũng muốn buông thả, muốn cái loại nam nữ đều hữu dụng...
- À...
Chung Ly Cửu Cửu chớp chớp mắt, nhìn mỹ nhân tuyệt sắc ngượng ngùng xoắn xít trước mặt, gật đầu cười khẽ:
- Đã hiểu, cô nương yên tâm là được.
Tiêu Tương Nhi nhẹ nhàng gật đầu, nhìn về rất nhiều dụng cụ trên án kỉ:
- Vậy... Bắt đầu phối chứ?
- Bây giờ làm luôn à?
- Đúng thế... Sao vậy?
- Không có gì... Bây giờ ta phối luôn...
Ánh mắt Chung Ly Cửu Cửu mang theo chút quái dị, bắt đầu nghiêm túc cân nhắc phương thuốc...