Thế Tử Thật Hung

Chương 433: Ngươi nhìn cái gì?

Chương Trước Chương Tiếp

Sắc trời dần tối, đèn lồng tiểu điếm sáng lên. Trên bàn tiệc bên cửa sổ vẫn còn đang tiếp tục liên hoan, Chúc Mãn Chi mặt đỏ rực cầm bát rượu nhỏ đang đọ rượu với Dạ Oanh.

Rượu là rượu gạo, nữ nhi đều có thể uống, rất thuận miệng cũng không gắt. Nhưng Dạ Oanh mới mười lăm tuổi, ở Vương phủ không uống rượu, tửu lượng thật đúng là kém. Nàng mới uống hai ngụm mà mặt đã đỏ hơn cả Mãn Chi, còn làm ra dáng vẻ nghiêm túc chơi đoán số với Mãn Chi.

Mãn Chi gần hai năm lang bạt ở phố phường, bản lĩnh dĩ nhiên lớn hơn Dạ Oanh. Lúc này tìm được chỗ có thể dạy tiểu muội muội, nàng chơi cực kỳ hăng say. Đến cả Hứa Bất Lệnh đi ra ngoài nửa ngày không trở về cũng chưa từng chú ý.

Ninh Ngọc Hợp cũng uống hai ngụm, an tĩnh ngồi ở bên cạnh đánh giá hai tiểu cô nương chưa hết tính trẻ con, bất tri bất giác lại nghĩ tới đồ đệ Thanh Dạ.

Nếu Thanh Dạ ở chỗ này, hẳn là sẽ rất náo nhiệt nhỉ...

Ninh Ngọc Hợp nghĩ như vậy, phát hiện Hứa Bất Lệnh cầm theo một bầu rượu đi đến dưới mái hiên tiểu điếm, đang thu dù. Nàng đứng dậy, đi ra tiểu điếm, đứng ở trước mặt Hứa Bất Lệnh, dịu dàng dò hỏi:

- Lệnh Nhi, sao đi lâu vậy?

- Nhiều loại rượu quá nên ta xem lâu một chút.

Hứa Bất Lệnh gập ô che mưa dựa vào ven tường, thấy gương mặt Ninh Ngọc Hợp đỏ hồng mang theo ba phần say. Hắn cũng không trực tiếp đi vào mà đứng ở bên ngoài cùng nàng cho thoáng khí tỉnh rượu.

Mưa thu liên miên, đèn lồng lung lay ở dưới mái hiên.

Ninh Ngọc Hợp vì tiện đi lại nên không mặc đạo bào. Nàng chỉ mặc một bộ đồ trắng, tóc cũng búi thành thùy vân kế, rất bình thường không đánh phấn trang điểm. Nhưng dù sao cũng là tiền thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, ở dưới ánh đèn đêm mưa thu, tản ra hàm súc không biết dùng lời nào để hình dung mới đúng.

Khác với Tương Nhi minh diễm, Chung Ly Cửu Cửu hồ ly tinh, cũng không giống Lục di dịu dàng như nước đoan trang nhã nhặn lịch sự. Ninh Ngọc Hợp thoạt nhìn tựa như không có gì đặc biệt, nhưng xem lâu rồi sẽ chậm rãi cảm nhận được hàm nghĩa trong câu ‘Mỹ nhân thế gian khó vẽ vào trong tranh’ kia.

Mày liễu mắt xanh, môi mỏng răng trắng giống như một khối mỹ ngọc thiên nhiệt, không có một chút tỳ vết nào. Nhìn thế nào đều là hoàn mỹ, mặc cho tưởng tượng ra sao cũng không tìm ra thứ có thể kết hợp tốt hơn được, càng nhìn càng có hương vị rồi lại nói không nên lời là vì sao.

Đặc biệt là hiện tại dưới ánh đèn mờ nhạt, trên má nàng có hai màu đỏ hồng nhàn nhạt, xứng với khí chất đạm bạc rời xa hồng trần thì giống như ngọc nữ tiên tử không cẩn thận rơi vào phàm thế, làm người ta muốn nhìn lại sợ khinh nhờn.

Hứa Bất Lệnh vốn đang nghĩ tới lời Chúc Lục nói, trong lúc lơ đãng quét mắt rồi không thể dời mắt đi được...

Ninh Ngọc Hợp đưa mắt ngắm nhìn đèn lồng dưới mái hiên. Nhận thấy Hứa Bất Lệnh nhìn sườn mặt nàng không chớp mắt, nàng vốn dĩ không để ý. Nhịn một lát, nàng mới quay đầu lại hỏi:

- Ngươi nhìn cái gì?

Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt cười:

- Sư phụ mặc thế này rất hợp, đạo bào kia có vẻ không ăn nhập.

Ninh Ngọc Hợp cúi đầu nhìn:

- Vậy ư...

Nói tới đây, nàng lại nghĩ tới thân phận mình:

- Vi sư là người xuất gia, không thèm để ý mấy thứ này. Ngươi chú ý cái này làm gì?

Khi nói chuyện, Ninh Ngọc Hợp ngắm Hứa Bất Lệnh một chút, hẳn là nhớ tới những chuyện không chịu nổi kia, vẻ mặt mang theo vài phần khác thường.

Ánh mắt Hứa Bất Lệnh trong sáng không có tà niệm, nghiêng đầu nhìn về phía màn mưa:

- Thuận miệng nói thôi.

Ninh Ngọc Hợp vốn cũng tin tưởng Hứa Bất Lệnh là nam nhân không có tà niệm. Nhưng từ sau khi phát hiện Hứa Bất Lệnh cất giấu yếm, lạc hồng thì nàng không mấy tin tưởng.

Thực sắc tính dã(*), bên trong có một chút yêu thích nhỏ cũng không ảnh hưởng toàn cục. Chỉ cần làm người xử thế có phong độ quân tử là được. Sau khi Ninh Ngọc Hợp nghĩ thông suốt thì cũng không chán ghét Hứa Bất Lệnh. Nhưng ấn tượng lòng không có tà niệm thì chắc chắn không còn, nàng cảm thấy Hứa Bất Lệnh vẫn có chút háo sắc. Là nam nhân bình thường trẻ tuổi muốn chiếm nữ nhân xinh đẹp làm của riêng...

Ninh Ngọc Hợp ngắm Hứa Bất Lệnh vài lần, sau đó hơi sửa sang lại quần áo đứng thẳng đề tài:

- Thanh Dạ vẫn không có tung tích. Ngày mai ngươi theo vi sư đi Tào Gia nhìn xem.

Hứa Bất Lệnh biết người Đả Ưng Lâu tới là Chúc Lục. Tào Gia trăm phần trăm không ngăn được. Hắn chắc chắn phải kéo Ninh Thanh Dạ về nên lập tức gật đầu:

- Được.

Giọng điệu thần thái của Ninh Ngọc Hợp đều có chút mất tự nhiên. Nàng ngẫm nghĩ:

- Đúng rồi, Lệnh Nhi! Lúc ngươi ở Trường An, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Thanh Dạ?

Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, mỉm cười nói:

- Cũng không có gì, ta cứu nàng một lần, thời gian còn lại đều dưỡng thương, cũng không gặp nhau mấy lần...

Ninh Ngọc Hợp khẽ gật đầu, suy tư cũng không thể nói gì hơn.

Trong tiểu điếm, lão bản nương Mạnh Hoa chỉnh cờ phướn bị gió thổi lệch lại, nhìn thấy đôi nam nữ bạch y đứng ở dưới mái hiên, trai tài gái sắc thật là đẹp mắt. Nàng cười khẽ trêu ghẹo một tiếng:

- Công tử thật có phúc. Gia quyến bên người mỗi người như hoa như ngọc, cần phải quý trọng đó.

Hứa Bất Lệnh ở trên bàn nói không nhiều lắm, đều là Mãn Chi nói chuyện. Nàng gọi ‘ Đại Ninh tỷ, Tiểu Dạ Oanh’, Ninh Ngọc Hợp thoạt nhìn cũng mới đôi mươi nên tất nhiên bị cho rằng là công tử nhà giàu mang theo thê thiếp ra ngoài du ngoạn.

Ninh Ngọc Hợp vốn định giải thích một câu, nhưng nàng ngẫm lại sư phụ cũng coi như gia quyến, cố tình giải thích ngược lại càng làm người ta hiểu lầm. Nàng bèn nhẹ nhàng cười một cái, xoay người vào trong tiệm.

Hứa Bất Lệnh nhìn lão bản nương hơn ba mươi tuổi:

- Tất nhiên! Đại tẩu một mình mở cửa hàng còn phải mang hài tử, rất vất vả nhỉ?

Mạnh Hoa bưng bồn gỗ, tươi cười thân thiện:

- Lúc bận bịu cũng có chút mệt. Người một nhà bình an thì có vất vả gì đâu, ước gì cả đời đều như vậy.

Hứa Bất Lệnh đảo mắt nhìn tiểu điếm không tranh với đời, nhẹ nhàng gật đầu:

- Cũng phải...



Ngoài lầu Nhạc Dương bên bờ hồ Động Đình cũng không bởi vì mưa thu mà giảm đi bao nhiêu náo nhiệt. Theo ban đêm buông xuống, phố xá và thuyền hoa trên mặt hồ đều sáng lên ngọn đèn dầu, tiếng đàn sáo và khách rượu, ca cơ cười vui ở dạ vũ có thể nghe từ xa. Không thiếu văn nhân nhà thơ đứng ở phía trên lâu vũ đối rượu đương ca, bày ra phong lưu sĩ tử đất Sở.

Trên thuyền dừng bên bờ, không ít nha hoàn đứng ở phía dưới mái cong ngắm cảnh đêm danh lâu thiên cổ. Môn khách Vương phủ ở trên thuyền canh phòng nghiêm ngặt, ánh mắt chú ý khách giang hồ lui tới trên bờ biển.

Phòng khách to rộng bên trong thuyền lầu, Lục phu nhân đứng ở cửa sổ, cũng nhìn bờ hồ muôn hình muôn vẻ. Nhưng tâm tư của nàng không đặt ở trên cảnh đêm.

Trên án kỉ trong phòng khách đặt ấm thuốc, cối xay đồng, và các đồ lặt vặt, bên cạnh là hộp gỗ tinh xảo đặt các loại dược liệu quý báu.

Tiêu Tương Nhi và Chung Ly Cửu Cửu ngồi bên cạnh bếp lò, nghiêm túc dựa theo phương thuốc điều dưỡng làn da tóc nghiền nát dược liệu.

Chung Ly Cửu Cửu sinh ra trong sơn trại Nam Triều, không coi là bần hàn. Nhưng dược liệu là cái động không đáy, mặc dù là độc dược, tương đối quý báu cũng có giá trên trời. Dược liệu mình cần không phải tùy tiện đi lên núi một vòng là có thể tìm được. Qua mấy năm ôn dưỡng thân thể cho đồ đệ Chung Ly Sở Sở đã đào rỗng gia sản của Chung Ly Cửu Cửu.

Hiện giờ chạy tới trên thuyền Hứa Bất Lệnh, Chung Ly Cửu Cửu coi như đã hiểu rõ nội tình của thế gia môn phiệt. Không cần phải nói đến Hứa Bất Lệnh, chỉ riêng Lục phu nhân, nghe nói nàng biết biện pháp trợ dung dưỡng nhan, thuận miệng nói một câu với y nữ. Trên cơ bản chỉ cần dược liệu có thể nghĩ đến đều có thể tìm được, dùng nhân sâm như củ cải. Tiêu Tương Nhi còn lo lắng số tuổi không đủ, bôi lên mặt có thể có vấn đề không.

Chung Ly Cửu Cửu có thể nghiên cứu ra cách giải Tỏa Long Cổ, rõ ràng là rất chuyên nghiệp. Nàng sợ lãng phí dược liệu muốn lấy lòng hai vị bên người Hứa Bất Lệnh, tâm tư cực kỳ chuyên chú, nghiêm túc phối phương trên cơ bản không nói lời nào.

Tiêu Tương Nhi từng đọc rất nhiều kỹ xảo kỳ lạ, trên cơ bản người Tiêu Gia đều biết y thuật, bắt tay vào làm là chuyện hạ bút thành văn. Nhưng mình bận việc nửa ngày, phát hiện Lục phu nhân lại làm hòn vọng phu, Tiêu Tương Nhi cũng có chút không vui. Thêm tay cầm chày giã thuốc luôn làm nàng nhớ cảnh buổi đêm Hứa Bất Lệnh đè nàng, trong lòng có chút cổ quái bèn buông chày giã thuốc, nghiêng đầu nói:

- Hồng Loan, ngươi nhìn cái gì đấy?

Lục phu nhân phục hồi tinh thần, quay đầu lại nhìn, u buồn nói:

- Mưa lớn như vậy, sao Lệnh Nhi còn chưa trở về?

- Sao ta biết được.

Tiêu Tương Nhi dựa vào trên trường kỷ, bưng trà lên nhấp một ngụm:

- Hắn đã là đại nam nhân, lại lợi hại như vậy còn có thể bị lừa đi chắc. Ngươi không hỗ trợ thì đi ngủ, chỉ biết ăn sẵn.

Lục phu nhân đến dược liệu cũng không biết đầy đủ, dĩ nhiên không thể hỗ trợ. Nàng cảm thấy người khác làm việc mình ở chỗ này nhìn đúng là không tốt bèn xoay người đi ra cửa:

- Lệnh Nhi trở lại thì gọi ta một tiếng.

- Được!

Tiêu Tương Nhi nhìn theo Lục phu nhân rời đi, ngồi một chút chợt đứng dậy đi ra đóng cửa lại...

Thực sắc tính dã: Nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)