Thế Tử Thật Hung

Chương 432: Nhạc phụ

Chương Trước Chương Tiếp

Nước mưa dày đặc rơi xuống cửa nhà sau hẻn.

Quán trà tiệm rượu cũng chưa buôn bán gì, bà lão đã có tuổi ngồi ở cửa nhìn công tử bạch y như tuyết trước mặt từ trong màn mưa đi qua.

Tí tách…

Nước mưa theo dù chảy xuống mặt đất, ánh mắt Hứa Bất Lệnh dừng lại trên người nam nhân trung niên ở cửa sổ quán rượu nơi xa.

Nam nhân mặc áo choàng màu xám, tóc dùng dây buộc lên, thoạt nhìn không phải xuất thân nhà phú quý cũng không có nhuệ khí giang hồ hào hiệp trên người.

Nhưng không biết vì sao, Hứa Bất Lệnh vẫn cảm thấy rất nguy hiểm. Đó là đề phòng phát ra từ bản năng. Cảm giác giống như Giả công công nói giọng vịt đực trong Thái Cực Cung, cả ngày cong eo gặp người ba phần cười, không có chút lại làm người ta phát ra kiêng kị từ đáy lòng.

Cách nhau không đến năm mươi bước, khoảng cách cũng không xa.

Hứa Bất Lệnh chậm rãi đi vào quán rượu, có tiểu nhị ra tiếp đón.

Sau khi đưa dù cho tiểu nhị, Hứa Bất Lệnh lập tức đi tới bàn cạnh cửa sổ. Ngồi xuống đối diện nam tử trung niên, nhìn thiết kiếm rỉ sét loang lổ đặt trên bàn:

- Kiếm của các hạ không tồi.

Ánh mắt nam tử trung niên nhìn về mưa bụi mênh mông ở ngoài cửa sổ, âm thanh lạnh nhạt:

- Một thanh thiết kiếm, không có lai lịch gì.

Một tay Hứa Bất Lệnh đặt ở trên mặt bàn, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn:

- Binh khí là chết, còn xem nắm ở trên tay người nào. Kiếm này của các hạ phong mang quá thịnh, nếu không phải không có sát ý gì thì ta cũng không dám đến gần như vậy.

Nam tử trung niên khẽ hít vào một hơi rồi quay đầu lại. Hắn cầm lấy bầu rượu trên bàn, rót cho Hứa Bất Lệnh một chén rượu:

- Ta tên Chúc Lục. Phụ thân của Mãn Chi, hẳn là ngươi đã nghe nói.

Rượu mát lạnh rơi vào trong chén, bốn bề yên tĩnh giống như mọi thứ bị ngừng lại.

Vẻ mặt Hứa Bất Lệnh hơi cứng lại. Hắn vốn đang ra vẻ hiệp khách, sau khi nghe thấy tên đối phương thì nở nụ cười, giơ tay đỡ lấy bát rượu:

- Hóa ra là nhạc phụ đại nhân. Vãn bối có mắt không thấy Thái Sơn...

- ...

Chúc Lục nhíu chặt mày, rót một chén rượu. Hắn đặt bầu rượu ở trên mặt bàn rồi đánh giá Hứa Bất Lệnh từ trên xuống dưới:

- Đừng lôi kéo làm quen. Nam chủ ngoại nữ chủ nội. Hôn sự của Mãn Chi, ngươi tự tìm nương nàng đi. Ta quản không được.

Hứa Bất Lệnh đứng dậy, bưng bầu rượu lên rót rượu cho Chúc đại kiếm thánh, tươi cười thân thiết:

- Có những lời này của nhạc phụ, vãn bối yên tâm rồi. Đều là người một nhà...

Chúc Lục trầm mặc một lát, có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn giơ tay đỡ lấy bát rượu, giọng điệu trước sau như một, không có thân thiết gì:

- Gọi ta Chúc bá phụ là được.

- Ha ha...

Hứa Bất Lệnh rót đầy rượu, ngồi xuống đối diện, mặt mang mỉm cười:

- Sao Chúc bá phụ đến đây cũng không chào hỏi một cái. Mãn Chi tìm ngươi mấy năm, mỗi ngày đều nhắc mãi.

Chúc Lục nghiêng đầu nhìn nha đầu đã lớn ở trong tiểu điếm nơi xa, nhẹ giọng nói:

- Cứ như vậy là được rồi. Nàng sinh ra đã không phải lăn lộn giang hồ. Giang hồ cũng không có gì tốt mà lăn lộn.

Hứa Bất Lệnh gật gật đầu. Hắn cẩn thận đánh giá Chúc Lục vài lần:

- Chúc bá phụ vào giang hồ, là vì báo thù à?

- Giang hồ trừ ân oán tình thù ra thì còn có thể có cái gì. Năm đó khi ta bị trục xuất khỏi gia môn thì đã nhìn rõ, quy ẩn núi rừng với nương của Mãn Chi. Vốn tưởng rằng có thể phân rõ giới hạn với giang hồ, lại không ngờ triều đình diệt Chúc Gia. Huyết cừu tất nhiên phải báo. Năm đó Mãn Chi còn nhỏ, chờ nàng trưởng thành, ta mới rời đi. Lần này vừa đi là không chết không ngừng, cho nên sẽ không gặp lại nàng...

Chúc Lục bình thản kể ra chuyện cũ rồi nhìn về phía Hứa Bất Lệnh:

- Hôm nay ta đến đây không liên quan đến Mãn Chi. Ta đến tìm ngươi nói chuyện giang hồ cho nên đừng lôi kéo làm quen.

Hứa Bất Lệnh gật đầu, làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.

Chúc Lục tương đối trực tiếp, vươn tay phải ra:

- Giao băng hoa phù dung bội ra đây.

- À...

Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt.

Sao hắn cảm thấy giống đánh cướp vậy nhỉ...

Đã lừa gạt khuê nữ nhà người ta rồi, văn kiện ngọc bội quan trọng căn bản không là cái gì. Nhưng mà ngọc bội đã đưa cho cô nương khác...

Hứa Bất Lệnh suy nghĩ sau đó mở ra tay nói:

- Ngọc bội lấy được từ trong tay Tả Thân Vương, ta đã tặng người ta...

Chúc Lục thu tay lại, hơi chau mày:

- Đưa cho ai?

Hứa Bất Lệnh cười:

- Một bằng hữu, Chúc bá phụ không biết đâu. Ừm.. Chúc bá phụ cũng tin tưởng lời đồn về ‘Bảo điển Thông Thiên’ à?

Chúc Lục lắc lắc đầu, bưng bát rượu lên nhấp một ngụm:

- Ngọc bội không liên quan gì đến ‘Bảo điển Thông Thiên’, nhưng rất quan trọng. Đả Ưng Lâu nhất định phải có được, ai cầm người đó chết. Ta cũng ở Đả Ưng Lâu, lén lại đây nói với ngươi. Ngươi giao cho ta có thể miễn đi không ít phiền toái, nếu tin cách nói hư vô mờ mịt kia cầm ngọc bội không buông, sẽ gây hoạ vào người.

Hứa Bất Lệnh suy tư:

- Chúc bá phụ cũng ở Đả Ưng Lâu? Hình như Đả Ưng Lâu tạo phản, sưu tập đồ ngọc có ích lợi gì?

Chúc Lục buông bát rượu, nhíu mày nhìn Hứa Bất Lệnh:

- Ngươi có muốn làm Hoàng Đế không?

?!

Hứa Bất Lệnh ngồi thẳng người lên:

- Chúc bá phụ, vấn đề này của ngươi, ta sợ là không tiện trả lời...

- Nếu biết không tiện trả lời, ngươi là thế tử phiên vương, ta là phản tặc. Ngươi hỏi ta cái này, ta nói với ngươi thế nào?

Hứa Bất Lệnh ngẫm nghĩ:

- ... Cũng phải.

Ánh mắt Chúc Lục trầm tĩnh đánh giá Hứa Bất Lệnh:

- Cả Chúc Gia chết vào tay triều đình, Trương Tường, Thôi Gia, Đường Gia đều chỉ là lính hầu. Mối thù này ghi tạc trên người Tống thị. Cho dù Đả Ưng Lâu làm chuyện gì thì mục đích chắc chắn là vì nợ máu trả bằng máu, cho nên ta mới vào Đả Ưng Lâu.

Mặc dù diệt Tống thị, thiên hạ này cũng phải có một chủ tử, người giang hồ ngồi không được. Huyết cừu của ông ngoại ngươi và nương ngươi, thậm chí là những gì ngươi gặp ở kinh thành cũng nên tính ở trên đầu Tống thị. Lần này ta lại đây tìm ngươi, không có người thứ ba biết được. Nếu ngươi có lòng thì ta có thể giúp ngươi liên hệ Đả Ưng Lâu, giúp ngươi một phen.

Hứa Bất Lệnh tươi cười hiền hoà, nhìn về phía thiết kiếm rỉ sét loang lổ trên bàn:

- Kiếm của Chúc bá phụ vừa động máu bắn năm bước. Ta không phải người giang hồ, nhưng kiếm trong tay ta vừa động tất nhiên xác chết ngàn dặm.

Cho nên ý nghĩ của ta, thậm chí ý nghĩ của phụ vương ta có đôi khi đều không có tác dụng lớn.

Đại thế chưa tới, muốn phản cũng không phản được. Đại thế tới rồi, không phản cũng sẽ khoác hoàng bào.

Đả Ưng Lâu có mạnh cũng không qua nổi hai mươi vạn quân Tây Lương dũng mãnh. Ý tốt của Chúc bá phụ ta xin ghi tạc nhưng chuyện này không thể suy tính theo thói quen của người giang hồ, cho nên không thể đồng ý.

Chúc Lục gật đầu:

- Ngươi là con cháu nhà Vương Hầu, nhìn mọi thứ tất nhiên hơn một du hiệp giang hồ như ta nhiều. Nhưng giang hồ tuy nhỏ, nước lại không cạn. Hiện tại nếu ngươi vô tâm nhúng tay, coi như tôn kính mà không thể gần gũi. Tác phong làm việc của Đả Ưng Lâu chắc ngươi đã nghe nói qua. Biết ngọc bội ở trên tay ngươi thì tất nhiên sẽ qua lấy, sắp tới ngươi cẩn thận. Còn nữa, đừng nhúng tay vào chuyện Tào Gia. Nếu không đến lúc đó đao kiếm vô tình lại bị thương tình cảm.

- Chúc bá phụ cũng có thù cũ với Tào Gia à?

- Chúc Gia và Tào Gia là thế giao. Gia phụ và Tào Cừ Giản là huynh đệ. Lúc nguy nan Tào Gia khoanh tay đứng nhìn. Ở trên giang hồ cái này gọi là thất tín bội nghĩa.

Hứa Bất Lệnh nhíu nhíu mày:

- Ta nghe Thanh Hư chân nhân nói Tào Cừ Giản cũng không tệ lắm...

Chúc Lục lắc đầu nói:

- Chờ ngươi trải qua nhiều thì sẽ biết làm việc không có nhiều liên quan đến cách làm người. Giống như trên triều đình, khi đất nước bị công phá, thế ắt phải bại, tướng lĩnh mang theo binh mã thủ không lùi cho đến khi hi sinh cho tổ quốc, có tính là anh hùng không?

Hứa Bất Lệnh gật gật đầu:

- Tất nhiên có tính.

- Khi đất nước bị công phá, tướng lãnh hưởng ứng minh chủ, mở rộng cửa thành bỏ gian tà theo chính nghĩa, làm vô số tướng sĩ dân chúng không phải chết, có tính là tiểu nhân không?

Hứa Bất Lệnh nghe thấy cái này, hơi chần chờ:

- Cái này... có lẽ phải xem người đánh giá đứng ở bên nào.

- Cho nên làm người không liên quan đến làm việc, chỉ xem lập trường đôi bên thôi. Ta là người giang hồ. Năm đó nếu Tào Gia gặp nạn, Chúc Gia ta tất nhiên cùng tiến cùng lui. Nhưng Tào Gia lại khoanh tay đứng nhìn, tất nhiên kết oán.

Hứa Bất Lệnh như suy tư gì gật đầu, không nói thêm nữa.

Sau khi Chúc Lục nói xong thì nghiêng đầu nhìn Chúc Mãn Chi ở nơi xa rồi đứng dậy đi ra khỏi quán rượu:

- Thời buổi rối loạn, sớm rời Nhạc Dương. Tung tích ngọc bội tốt nhất để lộ ra ngoài, đừng khinh thường Đả Ưng Lâu.

Hứa Bất Lệnh đứng dậy đưa tiễn, hơi suy tư. Hắn cũng không biết Chung Ly Sở Sở hiện tại chạy đi đâu. Ninh Thanh Dạ có lẽ còn nấp ở Tào Gia, Ngọc Phù lại ở ngoài Nhạc Lộc Sơn ba trăm dặm mỏi mắt trông mong chờ. Muốn rời đi cũng không dễ dàng...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)