- Mấy vị khách quan lần đầu đến đây hả? Mời vào bên trong.
Tuy rằng cửa hàng rất nhỏ nhưng cực kỳ sạch sẽ ngăn nắp. Tiểu nha đầu đang viết chữ mặc váy, thoạt nhìn lịch sự văn nhã rất có lễ phép, cũng đứng dậy hành lễ.
Hứa Bất Lệnh chọn cái bàn có ánh sáng tốt ngồi xuống, để Mãn Chi chọn mấy món ngon đặc sắc.
Dạ Oanh còn đang hồi tưởng cuộc trò chuyện vừa rồi, nghiêm túc nói:
- Quỷ nương nương gặp Trần Đạo Tử thêm một đám môn khách Sở Vương phủ lại chỉ trọng thương bỏ chạy. Xứng đáng được xưng là hãn phỉ.
Ninh Ngọc Hợp ngồi ở bên tay trái Hứa Bất Lệnh, rót trà cho ba người, lắc đầu khẽ thở dài:
- Giết quan tất nhiên là phỉ, nhưng người giang hồ không nhất định đều là ác nhân. Giống như Kiếm Thánh Chúc lão và Chúc Lục phụ thân của Mãn Chi. Ở trong mắt triều đình dĩ nhiên là hãn phỉ, nhưng ở trên giang hồ lại là hào hiệp. Có khí tiết giảng quy củ, sẽ không giết người không có lý do, càng không bắt nạt người nhỏ yếu. Khá hơn phần lớn quan lại triều đình...
Ninh Ngọc Hợp xuất thân giang hồ, lại từng bị hại cho nên có thành kiến với thiết ưng săn lộc của triều đình.
Hứa Bất Lệnh hơi suy nghĩ:
- Quy củ giang hồ thành lập trên đạo đức cá nhân. Nhưng người giang hồ phẩm đức cao thượng không được mấy người. Luật pháp là điểm mấu chốt của đạo đức. Triều đình có lẽ làm sai nhưng luật Đại Nguyệt tuyệt đối càng có thể phân rõ người thiện ác hơn quy củ giang hồ.
Giang hồ vốn không chịu luật pháp ước thúc, không có khả năng cùng tồn tại. Thật ra lời này cũng không có ý nghĩa gì.
Ninh Ngọc Hợp gật gật đầu, không có phản bác Hứa Bất Lệnh. Nàng chỉ là nhẹ giọng nói:
- Lúc thiết ưng săn lộc, đương kim Thánh Thượng hạ lệnh dọn dẹp hạng người giang hồ không phục quản thúc, ngự lệnh từ Trường An từng tầng truyền xuống tới, tới phía dưới đã hoàn toàn thay đổi. Rất nhiều quan lại bằng vào chức vụ, không phân xanh đỏ đen trắng bốn phía bóc lột thế lực giang hồ. Nói ngươi là phỉ thì ngươi là phỉ, ruộng đất cửa hàng nói thu là thu. Ai dám nói một câu không thì xét nhà chém đầu. Nếu không phải như vậy, sao lại ầm ĩ thành kết cục kia... Theo ý ta Quỷ nương nương chính là hiệp khách. Nàng giết đều là tham quan ô lại, đổi làm là ta, ta cũng sẽ làm theo như vậy...
Hứa Bất Lệnh suy tư:
- Trọng thương bỏ chạy mà không chết, cũng coi như là kết cục tốt.
Bên trong tiểu điếm, tiểu nha đầu đang viết chữ thấy mẫu thân vào sau bếp, cũng ở lười biếng ngồi nghe. Lúc này có lẽ nàng không hiểu, quay đầu lại nhỏ giọng dò hỏi:
- Rốt cuộc Quỷ nương nương kia là người tốt hay là người xấu? Ta nghe rất nhiều khách đều nói...
Tiểu nha đầu lớn lên rất đáng yêu, văn văn tĩnh tĩnh không sợ người lạ.
Hứa Bất Lệnh đánh giá vài lần, nghiêng đầu khẽ cười nói:
- Lập trường bất đồng thôi. Không có người tốt người xấu gì cả. Tiểu muội muội chăm chỉ đọc sách, lớn lên sẽ biết.
- Dạ...
Tiểu nha đầu cái hiểu cái không, lại quay đầu tiếp tục viết chữ.
Một lát sau, lão bản nương bưng mấy món ăn ra đặt ở trên bàn, đồ ăn nóng hôi hổi sắc hương vị đều đầy đủ.
Hứa Bất Lệnh và Mãn Chi Dạ Oanh cũng không còn tâm tư nói đến chuyện này mà cầm lấy đũa bắt đầu ăn uống thỏa thích.
Ninh Ngọc Hợp là người xuất gia, không ăn đồ mặn, chỉ cần một chén cháo không, ngồi ở bên cạnh rất tri kỷ bưng trà rót nước.
Tiểu điếm không lớn, lại không có khách khác, Chúc Mãn Chi là đồ gà mờ không biết ăn cua. Nàng thấy lão bản nương an tĩnh ngồi ở bên cạnh bèn kéo người ta lại hỏi.
Lão bản nương rất hòa khí, hỏi gì đáp nấy. Trong lúc tán gẫu mới biết nàng tên Mạnh Hoa, tướng công làm tiêu đầu cho một tiêu cục ở Nhạc Dương. Nàng tự mình mang theo nữ nhi tám tuổi mở tiểu điếm mưu sinh, một nhà ba người cũng coi như mỹ mãn.
Dù sao Hứa Bất Lệnh là nam tử, không có quấy rầy các nữ nhân nói chuyện phiếm. Hắn chỉ ở bên cạnh cho vui, uống vài chén rượu xuống bụng. Ngay lúc Mãn Chi đang nghiêm túc nghiên cứu ăn chân cua như thế nào, bên trong màn mưa rả rích sau hẻm bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng. Người này mặc trường bào cầm dù giấy, bên hông treo một thiết kiếm không vỏ, đứng ở nóc một quán rượu.
Hứa Bất Lệnh đang bưng chén rượu lên. Sau khi phát hiện, hắn lập tức quay đầu nhìn lại. Nhưng nơi trên nóc quán rượu lại không còn bóng người, ngược lại một nam nhân trung niên ngồi ở cửa sổ quán rượu, một đôi mắt bình đạm đang nhìn hắn.
Ánh mắt sắc bén như kiếm phong, làm người khó có thể nhìn thẳng, lại không có địch ý gì.
Hứa Bất Lệnh không quen người này, thấy đối phương hình như tới tìm hắn. Hắn nhíu mày hơi chút suy tư rồi bảo Ninh Ngọc Hợp mang theo hai tiểu cô nương tiếp tục ăn cơm. Hắn lấy cớ đi mua bầu rượu, một mình đi đến quán rượu...
…