Thế Tử Thật Hung

Chương 430: Non nước động đình (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Ven đường không ngừng lại, hành trình mấy trăm dặm theo nước sông chảy xiết chỉ mất có ba ngày.

Đi đến hồ Động Đình mưa vẫn chưa ngừng, thiếu chút nữa đụng phải thuyền hoa chứa đầy ca cơ tài tử, mới phát hiện đã tới nơi rồi.

Mưa chiều rả rích, trên mặt hồ khói sóng lượn lờ, xa xa có thể nhìn thấy thiên cổ danh lâu ở hai bên bờ. Người đi trên đường tương đối thưa thớt, ngược lại hiện ra vài phần ý cảnh mưa bụi Giang Nam.

Thuyền lầu dưới sự lôi kéo của người lái chậm rãi ngừng ở bờ biển. Thế mưa không lớn không nhỏ, Lục phu nhân và Tiêu Tương Nhi không có tâm tư dầm mưa đi ra ngoài nên vẫn ngồi ở trong phòng giao lưu biện pháp bảo vệ da dưỡng nhan với Chung Ly Cửu Cửu.

Chung Ly Cửu Cửu cũng không phải là cái gối thêu hoa, có thể bồi dưỡng Chung Ly Sở Sở thành Chiêu Hồng Bát Khôi là có thể nhìn ra bản lĩnh của nàng. Các loại bí pháp hoa hoè loè loẹt dưỡng nhan ùn ùn không dứt, từ bảo dưỡng tóc đến đầu ngón chân, làm người bác học đa tài như Tiêu Tương Nhi nghe mà ngạc nhiên không dứt, đến cả Ninh Ngọc Hợp muốn soi mói cũng không bới ra được tật xấu.

Hứa Bất Lệnh dĩ nhiên sẽ không thêm can thiệp mấy cái này. Dù sao ‘nữ tử trang điểm vì người mình thích mà’. Chúc Mãn Chi và Dạ Oanh còn nhỏ, không quá hứng thú với mấy cái này ngược lại có hứng thú với con cua lớn hơn chút.

Sắp bắt đầu mùa đông là sẽ không ăn được cua béo nhất. Vì không để lại tiếc nuối, thuyền mới vừa cập bờ Chúc Mãn Chi đã chạy tới boong tàu, còn kéo Ninh Ngọc Hợp ra, cùng đi tiểu điếm mà theo như lời Ninh Ngọc Hợp là ngon bổ rẻ.

Hứa Bất Lệnh đồng ý đi ăn cua cùng Mãn Chi. Ở trên thuyền cũng không có việc gì, nên hắn mang theo Dạ Oanh, bốn người cùng nhau xuống thuyền.

Đang lúc hoàng hôn, trên đường phố bóng người thưa thớt, Dạ Oanh giương ô đi ở trước mặt Hứa Bất Lệnh, có chút tò mò ngó trái ngó phải. Chúc Mãn Chi tránh ở phía dưới dù của Ninh Ngọc Hợp. Nàng đã tới một lần, lúc này rất lão luyện làm hướng dẫn viên du lịch:

- Phía trước chính là lầu Nhạc Dương cao ba tầng. Bên cạnh là tửu lầu Tiên Khách Lai nổi tiếng nhất Nhạc Dương, chủ nhân là lão đại Trần Hán của đội thuyền Long Đầu. Sau khi Tào Gia thoái ẩn giang hồ thì hắn là người có nhân mạch trải rộng nhất giống như Trần Tứ Gia ở Trường An...

Hứa Bất Lệnh theo lời nói đánh giá vài lần, ngẫm nghĩ:

- Nhạc Dương trừ Tào Gia ra còn có cao thủ gì không?

- À...

Chúc Mãn Chi chớp chớp mắt. Nàng chỉ lo tìm ăn, thật đúng là không chú ý đến cái này.

Dạ Oanh hồi tưởng rồi mở miệng nói:

-Nhạc Dương ở vào vị trí bụng của Trung Nguyên, cho đến ngày nay vẫn có tam giáo cửu lưu tụ tập. Trong đó không thiếu cao thủ. Trừ Lâm Gia Hổ Đầu Sơn mở võ quán ra còn có Bành Gia Trang, Hà Gia Long Loan vân vân… Tuy rằng không được coi là thế gia hạng nhất nhưng ở trên giang hồ cũng có chút danh vọng. Trừ cái này ra, du hiệp cũng không ít, nổi tiếng nhất hẳn là hãn phỉ ‘Quỷ nương nương’ mười năm trước, đến bây giờ còn ở trong danh sách treo thưởng ở Tập Trinh Ti...

Chúc Mãn Chi từ Tập Trinh Ti ra. Nhưng từ đầu tới đuôi nàng đều tuần phố, thật đúng là không nhớ rõ danh sách hãn phỉ trong nha môn. Nhưng nàng cũng rất hiểu biết về độ nguy hiểm của phỉ nhân.

Phạm nhân treo thưởng trong kho công văn chia ba cấp Giáp Ất Bính. Dân chúng phạm án căn bản không cần phải xuất động Lang Vệ. Tội phạm cấp chữ Bính bị truy nã, ít nhất đều là quan lại hoặc là giết người phóng hỏa, Ngô Ưu Tiết Nghĩa thuộc về này loại. Tội phạm cấp chữ Ất lại là hãn phỉ cực kỳ khó chơi, cũng là mục tiêu chủ yếu Lang Vệ bắt giữ.

Tội phạm cấp chữ Giáp thì không cần phải nói. Có thể đi vào đó đều là cuồng đồ ngoài vòng pháp luật, Chúc Lục, Lệ Hàn Sinh đều ở trong đó, thêm lên cũng không nhiều người.

Nghe thấy Nhạc Dương còn có một nhân vật như vậy, Chúc Mãn Chi kinh ngạc:

- Hãn phỉ cấp chữ Giáp? Vậy chẳng phải ngang với phụ thân ta à? Quỷ nương nương kia làm chuyện gì thế?

Dạ Oanh lắc lắc đầu. Nàng chỉ là nhớ kỹ công văn truy bắt của triều đình mà thôi chứ cũng không hiểu biết chi tiết:

- Giết quan tạo phản, võ nghệ cực cao, dù sao cũng không bắt được.

Ninh Ngọc Hợp che dù giấy màu trắng, lúc này quay đầu:

- Lúc ấy ta vừa đến núi Võ Đang. Khi đó thế đạo thiết ưng săn lộc rất loạn, có không ít người giang hồ phản kháng triều đình. Quỷ nương nương xuất hiện vào lúc đó, mai danh ẩn tích không ai biết là ai, khắp nơi ám sát Lang Vệ và quan lại ở đất Sở. Chỉ ngắn ngủn hai tháng giết gần trăm người, sau lại trực tiếp giết đến Sở Vương phủ, thiếu chút nữa chém đầu Sở Vương...

Hứa Bất Lệnh nghe vậy thì kinh ngạc. Thân là thế tử phiên vương, tất nhiên hắn hiểu biết về của cải của phiên vương. Túc Vương phủ ở chỗ Tây Vực cằn cỗi, phòng vệ đã rất khoa trương. Mà Sở Vương và Ngô Vương là hai phiên vương giàu có dĩ nhiên chỉ mạnh chứ không yếu. Dám vọt vào Sở Vương phủ ám sát, độ khó không các gì vào Thái Cực cung giết Hoàng Đế.

Hứa Bất Lệnh nghĩ nghĩ:

- Sao ta chưa từng nghe nói nhân vật này?

Ninh Ngọc Hợp thở dài:

- Sở Vương hưởng ứng triều đình quét sạch người giang hồ, tất nhiên đã có phòng bị. Lúc ấy hắn âm thầm mời Trần Đạo Tử núi Võ Đang và Lâm đại đương gia Hổ Đầu Sơn tới Vương phủ để phòng bất trắc. Quỷ nương nương tùy tiện xâm nhập ăn lỗ nặng. Ta đã từng nghe Trần Đạo Tử kể một lần, nàng trúng ba kiếm thua trốn mất, chỉ sợ bị thương căn bản. Từ sau đó mai danh ẩn tích...

Hứa Bất Lệnh gật gật đầu.

Trong lúc chuyện trò, bốn người đi vào trong một tiểu điếm phía sau hẻm chợ, cửa hàng tên ‘Dương Ký’.

Tiểu điếm đã có tuổi, xây ở sau hẻm tương đối hẻo lánh. Bên trong chỉ có bốn cái bàn, mùi hương nhàn nhạt từ sau bếp truyền đến, làm người vừa ngửi đã thấy thèm ăn.

Trời mưa không có khách, lão bản nương mặc váy bố ngồi ở dựa ở một cái bàn cạnh cửa sổ, nhìn nha đầu bảy tám tuổi bên cạnh viết chữ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 56%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)